"Em cúi mặt làm cái gì? Không ăn thì làm sao mà có sức giết tôi đây"
Anh nhìn dáng vẻ không chút giao động của Thanh Nguyệt, ánh mắt cô ảm đạm vô hồn, Tư Hành nắm lấy cằm Thanh Nguyệt, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh:
"Một là em ăn cháo, hai là tôi ăn em, chọn."
Thanh Nguyệt cụp mắt, mày nhíu lại, vẫn là không chịu nhìn Tư Hành.
Anh nghiêng mình, áp sát lại về phía cô, khóe môi khẽ cong:
"Vậy là em chọn cái thứ hai."
Thanh Nguyệt bây giờ mới chịu cử động, rùng mình, cảm nhận được những lời người bên cạnh nói ra không phải là đùa, trong ánh mắt của cô có gợn sóng, thoáng kinh sợ.
Thanh Nguyệt lắc đầu, chỉ một cái lắc đầu, một lời cũng không nói ra.
Tư Hành giữ chặt lấy eo nhỏ, xốc cô lên, khiến Thanh Nguyệt ngồi đối diện anh, ngay trên đùi Tư Hành.
Cô càng vùng Tư Hành càng giữ chặt, anh đặt bát cháo lên bàn bên cạnh, giờ đây chỉ chú tâm tới ánh trăng nhỏ của mình.
Thanh Nguyệt được chính Tư Hành tắm cho, đồ là anh mặc cho, vết thương trên người cô đều do Tư Hành tạo ra, cũng chính anh là người xử lý nó.
Tư Hành giữ chặt eo thon nhỏ, xốc người Thanh Nguyệt lên, cô bị anh ép thẳng lưng, mắt đối mắt.
Thanh Nguyệt rất gần người đàn ông này, hương lành lạnh man mát trên người Tư Hành cô đều có thể cảm nhận được, mùi hương như phủ lên thân thể Thanh Nguyệt.
Anh bất ngờ đặt môi lên cổ cô, cổ trắng đã được xử lý vết thương, những vết bầm nhạt dần, chỉ có vết răng nhìn vẫn còn rất rõ ràng.
Tư Hành hé mở môi, tạo ra sự ẩm ướt giữa thứ trong miệng với da thịt trắng nõn.
Thanh Nguyệt nhột, cả người không kiềm được mà phản ứng lại.
Anh lại như tìm được trò vui để chơi, khéo môi khẽ nhếch, cô mặc áo của Tư Hành, trên người Thanh Nguyệt cũng có mùi của anh.
Tư Hành muốn làm, anh nhịn lâu rồi, muốn nghe thấy tiếng cô kêu la van xin.
Thèm khát nó.
Thanh Nguyệt lúc này rất gầy, eo cô một bàn tay của Tư Hành cũng có nắm hết.
Anh rời khỏi cổ Thanh Nguyệt, nói:
"Cái này là do em chọn, tôi không hề ép."
Cô tránh đi, cuối cùng cũng nói.
giọng nói rất yếu nhưng mềm mại, tựa hồ mang theo vài cơn gió xuân:
"Không...!không."
Thanh Nguyệt lúc này ngồi trên đùi Tư Hành, bất chợt cảm nhận dưới hạ thân đụng phải thứ gì qua lớp vải.
Anh đột ngột giữ lấy đầu cô, vùi Thanh Nguyệt xuống, để cô dựa lên vai Tư Hành.
Anh ngậm lấy vành tai vốn trắng nõn giờ lại như bị phủ một lớp phấn hồng.
Phả hơi ấm ngay sát bên tai Thanh Nguyệt, giọng nói trầm ấm thèm khát của Tư Hành vang lên:
"Đường Thanh Nguyệt, tôi muốn em."
Anh biết rõ thân thể của cô lúc này, chỉ đành nén lại nhục dục nơi đáy lòng, nói:
"Tôi cho em chọn lại."
Lời này vừa dứt, Tư Hành cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của Thanh Nguyệt, không kiềm nổi mà cắn nhẹ lên nó.
Không chảy máu, nhưng để lại vết đỏ rực, còn rất đau.
Cô khẽ nhíu mày, không muốn nói cũng phải nói:
"Ăn cháo."
Anh cười, ánh mắt lúc này lại mềm mại như tơ lụa, Tư Hành chỉnh lại dáng ngồi của Thanh Nguyệt, bàn tay thô ráp xoa xoa đầu cô, múc cháo đưa tới tận miệng.
Thanh Nguyệt lần này chịu ăn, cô hơi cúi đầu, nhận lấy cháo ấm từ anh.
Thanh Nguyệt bị Tư Hành bón cho hết thìa này tới thìa khắc, bụng cô không no, nhưng không muốn ăn thêm bất cứ thứ gì.
Anh nhìn cháo trong bát đã hết, rồi lại nhìn Thanh Nguyệt, nói:
"No chưa?"
"..."
"Không trả lời là tôi hôn em bây giờ."
"No rồi."
Tư Hành ôm cô vào lòng, vuốt vuốt sống lưng khiến Thanh Nguyệt lại rùng mình, anh trầm giọng:
"No là tốt."
Tư Hành ôm lấy eo nhỏ, giữ lấy đùi ngọc, anh để cô ngồi trên ghế.
Thanh Nguyệt ngồi Tư Hành đứng, anh rất cao, dáng vẻ uy nghiêm.
Tư Hành đi ra phía sau cô, lấy lược ghỗ từ tủ bên cạnh ra, cẩn thận chải tóc giúp Thanh Nguyệt, anh cảm nhận từng lọn tóc mượt mà.
Tư Hành giúp cô tết tóc, đã rất lâu mái tóc này chưa được buộc lên gọn gàng, lúc nào cũng buông xõa.
Thanh Nguyệt gần hai mươi năm qua đã không còn nhớ nổi dáng vẻ của chính mình, có quá nhiều thứ ăn sâu vào trong tâm trí, khiến cô chưa có phút giây nào thoải mái.
Anh cúi xuống, cởi bỏ từng cúc áo trên người Thanh Nguyệt, cô không quẫy không vùng, mặc cho mọi thứ đang xảy ra lúc này.
Tư Hành mặc cho Thanh Nguyệt một bộ váy sắc trắng, chân váy dài qua đầu gối, cổ chữ V.
Anh cho cô một bộ đồ tử tế.
Bế xốc Thanh Nguyệt lên, đưa cô tới một nơi, hành lang dài chẳng thấy điểm dừng, Thanh Nguyệt bị giữ trong lòng Tư Hành.
Nhịp thở ngày một yếu đi theo năm tháng, lâu lâu cô thấy lồng ngực mình nhói đau, nhưng Thanh Nguyệt không quan tâm tới thân thể của mình.
Cô như một con rối...!một con rối.
Thanh Nguyệt được đưa tới một căn phòng, rất lớn, vô thanh.
Xung quanh không có nhiều đồ, giữa phòng là đàn piano, cô được anh đặt xuống ghế ngay trước những phím đàn, Thanh Nguyệt sững người.
Bao nhiêu lâu rồi cô chưa được nhìn lại nữa thứ này? Rất lâu.
Tư Hành đặt tay Thanh Nguyệt lên phím đàn, thanh âm trong trẻo vang vọng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...