Ba năm sau
Đây là một thị trấn rất nhỏ, gọi là Thiệu Hưng. " Ngoại hiệu" đất lành. Tại nơi đây trong một góc của xóm trọ nhỏ, có cái địa phương kêu thôn Viên Môn Tân, Khuynh Tâm sinh sống tại nơi này.
Đây là một nhà trọ lâu năm tương đối cũ nát. Kiến trúc khoảng những niên đại 80, phía ngoài hành lang rất bẩn, mỗi bước đi đều phải cẩn thận nếu không sẽ giẫm phải phân chó! Đương nhiên, mỗi buổi sáng thức dậy khả năng bạn sẽ không phải dùng tới đồng hồ báo thức, mà là tiếng chửi mắng từ nhà ai kia truyền ra, có khi mắng người chồng trắng đêm không về, cũng có khi chửi đứa con nhỏ không nghe lời, còn có mấy người vì những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà xô xát nhau. Tóm lại, đừng nghĩ có thể ngủ đến khi tự mình tỉnh lại. Nhưng cũng chính một cái nhà trọ như vậy lại khiến cho Khuynh Tâm rất vui vẻ, giống như thiên đường, bởi vì - nơi này không có những người đàn ông thương tổn tới cô.
Thôn Viên Môn Tân có rất ít nhà lầu, nhưng mà đoạn đường này lại thật sự rất tốt, chỉ cần đi 20 mấy phút đồng hồ là có thể đến trung tâm chợ lớn, bất luận con đường nào đều có thể đi tới, đi thêm 5 phút nữa là có thể thấy một siêu thị, tiện lợi vô cùng! Nhà trẻ, tiểu học, thậm chí trung học, đầy đủ mọi thứ!
Khuynh Tâm làm việc tại một địa phương kêu 'Nhà trẻ Nguyên Bồi'. Đương nhiên, ngay từ đầu cô chỉ đi hỗ trợ chiếu cố đám nhỏ, quét tước nhà trẻ, vì đứa nhỏ của cô vĩnh viễn rời cô mà đi, cô đem tình thương của người mẹ cố gắng chăm sóc thật tốt cho đám nhỏ. Cuối cùng, sẽ ca hát, sẽ khiêu vũ, sẽ đàn dương cầm, sẽ kể chuyện xưa cô rốt cục cũng thăng chức lên làm cô giáo, công việc này, có thể khiến cho cô quên đi hết thảy những chuyện mà cô muốn quên, người muốn quên.
Tan học, cô nhìn theo những đứa nhỏ lon ton chạy về nhà, trong lòng tràn đầy một loại hạnh phúc thản nhiên, không phải vì chính cô, mà là bởi vì thấy được những khuôn mặt vui vẻ tươi cười của đám trẻ!
" Lãnh, lãnh, Cô giáo Lãnh..."
Chỉ thấy một người đàn ông cao to đứng ở trước mặt Khuynh Tâm, không ngừng thở hồng hộc. Phun không ra nổi một câu đầy đủ.
" Tần lão sư, anh đừng có gấp, chậm rãi nói!" Khuynh Tâm đưa khăn tay cho anh, mỉm cười nói.
Tần Hiến Minh, thầy giáo duy nhất của nhà trẻ. Lần đầu tiên nhìn thấy Khuynh Tâm liền yêu, yêu cô vì nụ cười ngọt ngào, yêu cô vì khí chất điềm đạm, cũng bởi vì bộ dáng dịu dàng ôn nhu khi chiếu cố cho những đứa nhỏ.
" A, cám ơn!" Anh tiếp nhận khăn tay " Là... Là như vậy, tôi có hai vé xem phim, vốn muốn cùng với bạn bè đi xem, nhưng mà cậu ấy lại có việc không đi được, dù sao cũng lãng phí, không bằng...Không bằng... Cô giáo Lãnh, chúng ta... Chúng ta cùng đi?"
" Được a!" Khuynh Tâm thực sảng khoái đáp ứng, cô biết anh thích cô, mà cô? Không cần biết có thích hay không, cô chỉ biết sẽ tìm một người đàn ông bình thường, sau đó, bình thường sống, cô sẽ có một gia đình nhỏ thuộc về mình, cũng sẽ có những đứa nhỏ chân chính thuộc về cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...