Phi cơ hạ xuống nước Pháp, ngồi trên chiếc xe bọn họ phái tới đón, Khuynh Tâm được chở đến khách sạn nơi bọn họ nghỉ ngơi.
" Lãnh tiểu thư, tổng giám đốc hiện tại đang gặp khách hàng, thỉnh tiểu thư chờ một lát!" Phùng Thiệu Phong lạnh nhạt nói.
Khuynh Tâm gật đầu, ngồi ở trên ghế sa lông ngoài đại sảnh, yên lặng đợi bọn họ tới tìm.
Phùng Thiệu Phong thấy Khuynh Tâm ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa lòng mà nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó bước đi , đại khái là trở về báo cáo!
Hai năm trong thời gian qua, cô đã sớm học được cái gì gọi là chờ đợi, vì thế không có chút mất kiên nhẫn nào mà ngồi uống cà phê. Chỉ là, không tưởng được lại có chuyện xảy ra, đột nhiên có bốn người đàn ông to cao lực lưỡng hướng phía cô đi tới, một câu cũng không nói, liền kéo cô đi ra ngoài.
" Các người là ai? Ban ngày ban mặt sao các người dám làm như thế!"
Khuynh Tâm nhìn thoáng qua bốn phía, tựa hồ không có ai dám đứng dậy ngăn cản bọn họ, khách sạn này an ninh đâu? Như thế nào sẽ cho phép khách hàng của mình cứ như vậy bị người ta mang đi?
Chớp nhoáng Khuynh Tâm đã bị kéo ra tới cửa khách sạn, cô chỉ có thể không ngừng giãy dụa, nhưng là bọn họ tay so cái kìm còn vững chắc hơn, trừ bỏ càng làm cho mình thêm đau ra cũng không được gì, vì thế cô tính toán đổi một loại phương thức tự cứu mình, chính là phải, lớn tiếng kêu to!
" Cứu... Ô..."
Không đợi Khuynh Tâm hô lên tiếng, liền bị một cái khăn nhét chặt lấy miệng. Bọn họ đem cô đưa tới một chiếc xe Lincoln xa hoa, mở cửa đem cô nhét vào trong.
Hai tay được thả tự do, Khuynh Tâm liền liều mạng đẩy cửa xe, chỉ là xe cũng rất mau liền đóng cửa, lao đi.!
" Nếu em không muốn té gãy cổ, tôi khuyên em không cần vọng tưởng muốn chạy trốn!"
Tiếng nói trầm từ phía sau lưng truyền đến, Khuynh Tâm mới phát hiện trong xe ngoại trừ cô ra còn có một người đàn ông khác. Anh ta rất đẹp trai, vừa nhìn thấy liền biết là con lai, mặc dù tóc đen mắt đen, ngũ quan lại phi thường đẹp, còn có đôi mắt kia giống như sâu không thấy đáy...
" Anh là ai, vì cái gì bắt tôi?" Khuynh Tâm bối rối hỏi anh ta.
Anh ta không nói gì, lại đột nhiên đem thân mình dịch tới gần Khuynh Tâm, ánh mắt nhìn cô dị thường khác biệt. Cô biết loại này ánh mắt đại biểu cho... Anh ta muốn cô! Mỗi khi thời điểm hai anh em Nhiếp gia dục vọng bừng bừng phấn chấn, bọn họ sẽ lấy loại này ánh mắt nhìn cô, sau đó, bọn họ một lần lại một lần không ngừng ham muốn, cho dù cô có cầu xin thì bọn họ cũng sẽ không dừng lại.
Trước mắt tuấn mỹ nam bắt cóc cô chẳng lẽ cũng là vì...Chiếm hữu? Cái loại nhận thức này làm cho yết hầu Khuynh Tâm giống như dính trứng gà vậy, thật khó chịu, cô không tự giác mà lui về phía sau, chỉ là, xe cũng có giới hạn của nó, phía sau lưng lập tức liền đụng phải cửa xe, rốt cuộc cũng lui không nổi nữa.
" Em biết tôi muốn làm gì, đúng hay không?" Hơi thở của anh phun lên trên mặt Khuynh Tâm, làm cho cô sợ hãi lông tơ dựng thẳng đứng.
" Tôi, tôi không biết..." Khuynh Tâm thật sự hy vọng mình cái gì cũng không biết!
" Không, em có biết..." Anh ta tại bên tai cô thổi nhiệt khí, " Nếu không em sẽ không sợ hãi như vậy!"
" Không cần..." Khuynh Tâm đẩy anh ta, sau đó đem chính mình co thành một đống. Nhưng anh ta cũng không làm gì khác nữa.
" Em yên tâm, tôi tạm thời sẽ không đối với em như vậy! Tôi bắt em là vì muốn mang em đi gặp một người!"
Khuynh Tâm cẩn thận nhìn anh ta, bộ dáng của anh ta dường như không phải đang nói dối, hơn nữa, cô cũng không cho rằng anh ta muốn gạt cô, bởi vì cô căn bản trốn không thoát!
" Anh dẫn tôi đi gặp ai?" Cô tại Pháp cũng không có quen biết ai, trên thực tế, tại Đài Loan cũng không có, mà ở Pháp, làm sao có thể?
" Đợi em gặp sẽ biết !"
Anh không nhìn cô nữa, thẳng tắp nhìn văn kiện trong tay. Trái tim của Khuynh Tâm cũng dần dần lắng xuống, không biết bọn họ phát hiện không thấy cô đâu sẽ phản ứng như nào? Sẽ tìm đến cô sao? Hay tìm một cái nô lệ khác thay thế? Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim nhỏ bé của cô đột nhiên giống bị cái gì đó đâm một nhát, có chút khó chịu! Là vì cái gì mà có cảm như vậy? Cô không biết...
Xe đi vào một tòa biệt thự cổ, loại biệt thự này chỉ xuất hiện trên TV mà giờ phút này đây nó lại đứng sừng sững ở trước mắt cô, đột nhiên cô có cảm giác như mình đang ở trong mơ! Anh lôi kéo tay Khuynh Tâm hướng bên trong biệt thự đi vào.
" Thiếu gia, cậu đã trở lại, lão gia đang chờ cậu ở bên trong.!"
Tiếng Trung? Cư nhiên đây là tiếng Trung, hiện tại cô mới nhớ tới, vừa rồi cô cũng cùng anh ta nói chuyện dường như tất cả cũng đều là tiếng Trung.
" Tôi đã biết!"
Vừa rồi do ngồi trên xe cho nên không cảm giác, lúc này Khuynh Tâm mới phát hiện anh ta thật cao, khẳng định hơn 1m90, so với hai anh em Nhiếp gia cao hơn!
" Cha, con đã trở về!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...