Khuynh Tâm bị bọn họ rút gần hết sức lực, rốt cuộc cũng không thốt nên lời, bất luận cô có cầu xin tha thứ như thế nào thì bọn họ vẫn không chịu ngừng lại .
Trước mắt một mảnh mơ hồ, trừ bỏ hạ thân vô cùng đau đớn, trong đầu trống rỗng. Hai cầm thú vẫn như cũ trên người Khuynh Tâm tìm kiếm khoái hoạt...
Lần thứ hai tỉnh lại, cô vẫn nằm trên chiếc giường cũ. Hai cầm thú đã biến mất, Khuynh Tâm biểu tình dại ra nhìn chằm chằm trần nhà, cứ như vậy làm đồ chơi của bọn họ cho đến chết sao? Cô không phải như vậy, cô không cần! Đúng! Cô nhất định phải trốn, cho dù đi, cô cũng muốn rời nơi này!
Khuynh Tâm giãy dụa xuống giường, hai tay vịn vào tường, từng bước một hướng ra phía ngoài. Hai chân không ngừng ma sát vào nhau, làm cho cô đau đến đổ mồ hôi lạnh. Quần áo trên người rất nhanh liền bị mồ hôi tẩm ướt.
Nhưng mà cô nhất định phải trốn bọn họ, hai tay chống đỡ từng bước một hướng cửa đi tới.
" Em muốn đi đâu?"
Ngay tại thời điểm Khuynh Tâm lết tới cửa, cô lại nghe được thanh âm ác ma, cô ngẩng đầu lên liền thấy Nhiếp Nhân Toàn hai tay đút túi quần cả người tựa vào cửa. Khuynh Tâm sợ hãi xoay người bỏ trốn, nhưng hạ thân lại truyền đau nhức cả người như nhũn ra, khiến cô ngã nằm úp sấp đến trên mặt đất. Nhiếp Nhân Toàn đi tới, ngồi xuống ôm lấy Khuynh Tâm bế lên.
" Không, không cần, anh buông!"
Khuynh Tâm kịch liệt vung tay chân loạn xạ, cô sợ, sợ anh ta lại khiến cho cô sống không bằng chết.
" Không muốn ngã xuống thì đừng lộn xộn, em yên tâm, tôi tạm thời sẽ không động vào em !"
" Không, buông! Buông!" Cô mới không tin lời ác ma nói, ác ma chỉ biết làm thương tổn cô!
" A..."
Nhiếp Nhân Toàn đem cô ném lên trên giường. Khuynh Tâm lập tức kéo chăn quấn chặt lấy chính mình, hai mắt mở to, sợ hãi nhìn Nhiếp Nhân Khải.
Nhiếp Nhân Khải hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống.
" Tôi mới vừa nói qua, tôi tạm thời sẽ không chạm vào em!"
Khuynh Tâm cắn môi, chậm rãi lui về phía sau.
" Em vừa rồi muốn đi đâu? Muốn chạy trốn?" Nhiếp Nhân Toàn đột nhiên cúi đầu, đem khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào mặt cô hỏi.
" Em không nên ra nước ngoài?"
Khuynh Tâm lắc đầu, tiếp tục lui về phía sau.
" Em không giấy chứng nhận thân phận phải không?"
" Tôi..." Cô có, nhưng khi đó cô chỉ nghĩ nhanh nhanh trốn, căn bản là quên không lấy giấy căn cước.
" Không có, phải không? Nếu chúng tôi đem em giao cho cảnh sát, em đoán xem em sẽ như thế nào.?" Nhiếp Nhân Toàn hướng về phía Khuynh Tâm tà tứ cười.
Cô khẳng định mình sẽ bị trục xuất trở về làng chài nhỏ, sau đó, bị bắt gả cho thôn trưởng, nghĩ đến đó, sắc mặt càng trở lên tái nhợt.
" Nếu em ngoan ngoãn, chúng tôi liền không đem em giao cho cảnh sát." Anh vuốt ve hai má Khuynh Tâm, thực hài lòng với kết quả này.
" Huống gì, cho dù em có trốn khỏi nơi này, em có năng lực đi đâu? Không giấy căn cước, không chỗ ở, không —— tiền! Em cho là em có thể sinh tồn?"
Khuynh Tân nước mắt bắt đầu rơi xuống, cô biết những điều anh ta nói đều đúng, một cô gái mới 16 không nơi nương tựa, cho dù thoát đi nơi địa ngục này, cô cũng chỉ rơi một cái địa ngục khác mà thôi.
" Em ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi, chúng tôi tự nhiên sẽ hảo hảo 'Chiếu cố' em, nghe rõ không?"
Khuynh Tâm không nói gì chỉ gật đầu, vì sinh tồn, cô cũng chỉ có thể khuất phục sao? Nhưng mà, còn có thể lựa chọn không khuất phục?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...