Lục An Tràm đứng ở cổng nhìn lại phía sau thở dài: "Nhanh nào."
"Chị gái người thật sự muốn đến quán bar sao?"
Cô đưa tay lên môi suỵt một cái, ý cấm không cho nói lớn, cô đè giọng nhắc nhủ với thằng con này một tiếng: "Mẹ thật sự muốn đến đó một lần cho biết, ra thì cũng rất muốn dẫn hai đứa con đi không may nơi đó trước giờ không chứa trẻ nhỏ."
Mai Cẩn Đồ đi vào nhà thiêng ngang hắng giọng nói: "Nếu chị muốn đi thì cứ đi, những chuyện ở trong nhà cứ giao cho bọn em, chơi nhớ đường về nhà sớm là được."
Cô nhướng mày một cái, tiếp đó là nghe tiếng của thằng con trai nhỏ.
"Đúng đó chị gái xinh đẹp, hiện tại không có ba ở đây chị cứ bay nhảy thoải mái, tụi em tuyệt đối sẽ giữ kín miệng.
Nhưng chị xinh đẹp quá đi nơi nó em có chút sợ, nhưng vẫn sợ nhất chị úp "mũ xanh" cho ba."
"..."
Lục An Tràm dừng bước, nhìn qua: "Con nói bậy nói bạ cái gì? Mẹ từ khi nào có ý tứ cho ba con đội "mũ xanh" chứ? Con đừng quên mẹ bị tiền của ba con che mờ mắt đấy, xách váy ở bên cạnh ba cũng vì tiền.
Mẹ đang nằm trên một đống tiền vô hạn như vậy làm sao có tâm tư úp "mũ xanh" ba con được, mẹ là tiểu phú bà ngầm đấy, tiền ba cũng là tiền của mẹ cho nên..."
Chưa nói hết câu tầm mắt rời vào một bóng người quen thuộc trước mặt, chân cô cứng đờ, sống lưng lại thấy có một luồn gió lạnh thổi ngang, đôi mắt vô thức mở to cảm thấy nó không chân thành, nhưng không hẳn là không thật.
Toang rồi...
Mai Cẩn Nghiêu kéo người lên lầu, chưa kịp đến phòng đã ấn cô vào tường, cả người mình dán gần lại, anh cúi đầu nhìn cô vợ mấy ngày không gặp, thật nhớ, thế nhưng nó lại là một cơ hội để con chim xổng chuồng bay ngao du.
"Muốn đi bar?"
Nhìn cô ngoài mặt im lặng nhưng bên trong đã xoắn quýt lên hết.
Lén liếc mắt nhìn lên, đôi môi mỏng kia giương lên, kế tiếp là giọng cười như gió xuân lọt vào tai cô.
"Tiểu phú bà đây định đem tiền chồng đến bar để nuôi vịt sao?"
"..."
Đã nói cô không có một chút xíu ý tứ chụp "mũ xanh" anh rồi mà.
Lại một khoảng trời im lặng một lúc, ngón tay duỗi ra vân vê vành tai hồng trước mặt, Mai Cẩn Nghiêu vừa xong việc lập tức bay thẳng qua đây để ôm hôn vợ mình, thế nhưng lại nghe được một chút ít tâm tư phản nghịch của "tiểu phú bà giàu ngầm".
"Bị tiền làm sáng mắt nên xách váy ở bên cạnh anh.", Nói đến đây Mai Cẩn Nghiêu không nhịn được run run vai: "Vậy thì tiểu phú bà này giàu to thật rồi."
Lục An Tràm: "..."
Cái gì gì? Từ đầu đến cuối đều thấy anh cười nhưng câu chuyện này chẳng gì là vui vẻ.
Hay là đang muốn nói đạo lý của một người ba thương con lôi ra để dạy dỗ lại sự nghịch ngợm nhất thời của con cái khi không nghe lời?
Điểm giới hạn cuối đã không nhịn được nữa: "Có gì vui mà để anh cười?"
Mai Cẩn Nghiêu vẫn vân vê vành tai cô, tiện thể đáp: "Anh đang cười vào mặt em."
"...?"
Lục An Tràm bị anh đùa giỡn vành tai rất muốn tránh nhưng người này lại ghì cô vào lòng rất chặt, không có chỗ nào để cô có cơ hội để chạy trốn.
Anh thừa biết là lời từ miệng của cô nhóc này là giả, nhưng nghe rồi anh không khỏi có chút cảm giác như bị cấm cho cái sừng trâu dài vậy.
Vì thế hôm nay phải hỏi tội này đến cùng, dọn sạch sẽ đống rác trong đầu cô ra, để về sau còn có tư tưởng đi đến những nơi không thích hợp nữa không.
Thấy anh đứng yên lặng một lúc không nói gì, cô còn muốn nói chuyện vừa rồi thì người đối diện đã áp sát đến, đôi môi lạnh dán lên tai, làm cô cơ chút run, sau đó lời nói nóng thỏi ra khiến tai cô nóng ran lên.
"Tiểu phú bà xinh đẹp này, để anh nói em nghe.
Bốn ngày nay anh ăn không ngon giấc ngủ lại không được tốt, công việc lại quá nhiều, nguyên lai muốn suy sụp vì quá nhớ vợ, thế nhưng muốn tạo một bất ngờ cho cô ấy, không ngờ lại biết được một việc, vợ lại muốn lấy tiền chồng đến quán bar để nuôi đàn vịt."
Lục An Tràm há hốc miệng, nhìn anh đến thất thần, miệng buột ra một câu: "Em không nuôi vịt.
Em chỉ muốn đến đó chơi cho khuây khoả thôi, thật sự là không ý tâm tư vượt rào nào hết.", Càng nói giọng cô càng nhỏ lại.
Mai Cẩn Nghiêu cố tình không nghe rõ, lấy thời cơ đưa mặt đến gần, rồi phả ra hơi nóng: "Hửm? Nói gì cơ?"
"Em đây không có tâm tư bất chính! Ngoài anh ra không có ai đẹp trong bắt bổn cô nương này cả!", Sau khi rống lên xong, cô nuốt nước bọt, rồi thở một hơi nhẹ nhõm.
Khoé môi anh lập tức giương lên, đôi môi nhẹ ngậm lấy môi cô, tay vô thức siết cổ eo cô lại, nhớ cô, thật sự quá nhớ.
Anh nhả ra, khẽ thấp giọng: "Tối nay muốn trở thành một tiểu phú bà chân chính không?"
Cô liếm môi nhìn anh, cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng rất muốn, nên liền đồng ý với anh.
Cô đây đang muốn anh nói thế nào là một tiểu phú bà chân chính, ồ rất mong chờ đây.
Bar.
Cô mặc một chiếc váy đỏ rượu trên người, nói chung là hai dây nhưng không quá là hở hang, thế mà lại bị người đàn ông bên cạnh thẳng thừng lấy áo vest bọc lại không cho có chỗ nào lộ da thịt bên ngoài.
Mai Cẩn Nghiêu đưa tay cho cô nắm lấy: "Đêm nay anh sẽ hầu hạ tiểu phú bà."
Cô đi vào theo anh, liếc qua trừng một cái, từ sáng cho đến giờ anh mở miệng là "tiểu phú bà" mỗi câu đều không thể thiếu, nghe nhiều cũng bực tức trong lòng không kém.
Bước qua những người nhún nhảy điên cuồng kia, đi thẳng vào phòng VIP, không gian rộng rãi khi vào rồi những tiếp nhạc sôi động như bị âm thanh nào đè ép lại dần dần không nghe được tiếng sóng bên ngoài.
Lục An Tràm nhìn xung quanh không thấy một bóng người, ngoài cô và anh ra không có kẻ thứ ba.
Đây là cái quỷ gì?
Cô ngồi xuống ghế, nhìn qua thấy anh đang rót rượu vào ly, sau đó đẩy đến cô, động tác nhẹ nhàng vô cũng tao nhã.
Thật con mẹ nó quá quyến rũ!
Bình tĩnh lại, vội xoay đầu qua nhìn anh: "Đây là làm tiểu phú bà mà anh nói?", Cô còn tưởng được ra bên ngoài nhún nhảy với đám người kia, không ngờ vào một cái liền bị nhốt trong căn phòng cách âm đến nỗi không nghe thấy tiếng nhạc nào cả.
"Mời uống rượu.", Mai Cẩn Nghiêu ngồi sát đến, hai tay choàng sau vai cô kéo áo vest xuống, cơ thể quyến rũ liền lộ ra: "Hôm nay chỉ có tôi hầu hạ cho phu nhân, cho nên phu nhân không cần phải e ngại trong phòng chỉ của tôi và người thôi."
Nghe cách xưng hô của anh da đầu cô run lên, cảm thấy giây tiếp theo như có một diễn biến nguy hiểm nào đó mà không nêu tên lên được, đến tưởng tượng cũng không dám.
Mai Cẩn Nghiêu cầm ly rượu vang đưa đến bờ môi căng mọng của cô, rất cung kính: "Mời phu nhân nếm thử."
Cô đưa mắt nhìn anh hé môi nuốt vào một ngụm, mày cô nhíu lại, nhưng đến ngụm hai và ngụm ba liền thấy nó rất ngon.
"Thế nào?"
"Cay nồng, khá ngon."
Vừa nói xong liền bắt gặp động tác của người bên cạnh, tay vén tóc cô ta sau, làm động tác rất si mê, ngón tay lạnh trượt xuống một bên dây áo kéo xuống, kế tiếp là đôi môi nóng bỏng đặt lên bờ vai nhẵn nhụi của cô.
Lục An Tràm kinh ngạc đến toàn thân cứng đờ không động đậy: "Anh...!Anh làm gì?"
Đôi môi hiển nhiên không buông tha, còn mê say mút vào da thịt mềm mại này, thản nhiên đáp: "Tôi đang hậu hạ cho phu nhân."
Mai Cẩn Nghiêu dời môi đi lên, tay ôm lấy đầu cô nghiêng qua đây, sau đó đôi môi liền đặt lên môi cô, tha hồ ngậm mút, bàn tay đi xuống dọc theo chiếc váy bóng loáng này, nhấc một bên đùi cô đặt lên đùi mình.
Buông môi ra, anh lại với lấy ly rượu đưa tiếp lên môi cô.
Hiển nhiên nhìn cô uống cạn, môi anh lập tức cong lên đầy mê người.
Lúc này Lục An Tràm mới hiểu ra anh lại cho cô làm tiểu phú bà ở bar là như thế nào, thì ra là cô tự mình đi vào cái bẫy của anh.
Đợi cô nuốt xuống anh liền xông đến ngậm lấy đôi môi, lưỡi mạnh xâm nhập đi vào, từng chút hưởng thụ mùi rượu cùng với khoang miệng thơm tho ướt át này, cảm giác uống chưa từng nếm qua rượu, nhưng hôm nay trực tiếp nếm theo cách môi lưỡi này đã làm anh phải trầm luân, chưa uống rượu mà đã say vì cô.
Lục An Tràm nghe rõ tiếng môi lưỡi của hai người, cô sắp bị hút cạn hết hơi thở, tay đẩy đẩy ngực anh để thoát ra.
"Anh, mẹ bà nhà nó!"
Thấy cô tức giận đến đỏ má đỏ bừng lên càng tô đậm thêm điểm kiều diễm của mình, cổ họng anh liền khô khốc.
"Em không làm nữa, nhập vai quái quỷ gì chứ, rõ ràng anh lừa gạt em đến đây để trễ dàng làm chuyện đồi bại!"
Mai Cẩn Nghiêu vươn tay lau khóe môi cô, cười khàn một tiếng: "Cần gì anh gạt em để làm chuyện đồi bại chứ, thật chất anh có thể làm ở nhà, cả trên xe nữa cần gì ở trong đây."
Ồ, nhất thời cô được tẩy não, quên mất chồng cô, chồng cô, chồng cô.
Nhưng vẫn tức giận: "Rõ ràng là anh trừng phạt em."
"Nhận ra thì tốt, sau này còn có ý định đi đến đây nữa không?"
Lục An Tràm cắn răng, nặn ra một chữ nặng nề vô cùng: "Không!"
Anh cười, xoa xoa đầu cô, một tay ôm eo kéo cô lại gần mình: "Tiếp tục thôi tiểu phú bà."
Mười phút trôi qua.
"Đừng! Đừng để em tự cởi! Anh đừng có xé rách!"
Ánh đèn trong phòng dạ xuống, thấy rõ làn da trắng đến phát sáng, rõ ràng đã chìm vào bộ ghế đen, thế mà lại nổi bật rõ lên cơ thể không tì vết này.
Cô đã uống rượu, không biết đã say chưa nhưng mặt đã đỏ bừng bừng, thật làm người khác phải xao xuyến không thôi.
Càng nhìn yết hầu lăn càng nhanh, anh cúi đầu hôn môi cô, di chuyển đến ngực trượt từ từ đi xuống giữa hai chân, tay tách nhẹ ra, vùi đầu vào bên trong.
Lục An Tràm mơ hồ ưỡn người hóp bụng, chân lại tự động dang rộng ra, sau đó là hét một tiếng thỏa mãn.
Trước lúc anh đưa vật thể nóng hổi đi vào bên trong hang động nhỏ hẹp này, tay cô ôm chặt lấy cổ anh, đem cả khuôn mặt xinh đẹp của mình vùi sát vào.
Mai Cẩn Nghiêu thở gấp tay choàng qua phủ sau lưng cô, ở dưới động hông một cái, cả hai đều rên lên đầy sung sướng.
"Tràm Tràm, nên này rất phức tạp, loại người gì cũng có, nên đừng thấy thế mà lại muốn đến thử, lỡ đâu có chuyện gì xảy ra anh lại không có bên cạnh em, lúc đó phải làm sao đây? Như vậy anh sẽ ân hận ray rứt cả đời."
Lục An Tràm nghe xong, cảm thấy bản thân quá chủ quan với vấn đề này, anh lại quan tâm cô hết mực thế này, cô lại không biết ngoan ngoãn mà nghe lời.
"Xin lỗi anh, không có anh bên cạnh tuyệt đối không tự ý đến nơi như vậy."
Nghe cô ngoan ngoãn nói thế, anh nhẹ lòng hơn, hôn xuống khoé môi cô, rồi cười một cái: "Vợ à nhìn xuống dưới đi."
Nhất thời bị lời quỷ lời yêu của anh xui khiến mà nhìn xuống, ngay lập tức cô đỏ mắt há miệng cắn vào vai anh: "Đồ biến thái!"
Mây mưa trong đây được một lúc, Lục An Tràm đã xụi lơ nằm ở đó, cô thở hổn hển, nhìn xuống cái đầu đang kê ở vai mình, nghe từng nhịp thở dốc của anh, tay cô khẽ luồn sau gáy vuốt ve lên mái tóc ngắn của anh.
Thoáng một cái cô đã ở bên cạnh anh năm năm, không hiểu tại sao trên đời này lại có một người lạnh nhạt hờ hững như anh lại yêu thương cô đến mức muốn quỳ gối xuống mà nâng niu cô từng một chút.
"Cẩn Nghiêu, em yêu anh."
Người ở cổ cô có dấu hiệu ngoi lên, anh đem đồng tử dục vọng vừa rồi phai đi, thêm vào đó là ánh mắt có chút sáng nhìn cô đến chăm chú, như đang nhìn cái gì đó mê mẩn đến có chút đần ra.
"..."
Mai Cẩn Nghiêu cong cong khóe môi: "Lập lại một lần nữa đi em."
Cô đơ ra, nhướng mày nhìn anh, vừa hé môi đột nhiên lại không nói được giống cảm xúc vừa rồi: "Đâu phải em chưa từng nói câu đó đâu."
"Anh muốn nghe, một lần nữa đi nào.", Mai Cẩn Nghiêu tha thiết hôn xuống mặt cô để tỏ lòng năn nỉ.
Đợi cô nói câu đó xong, anh cười vui vẻ hôn xuống môi cô.
...
Trương Kỳ và Kỳ Chu đang đứng muốn góc khuất nào đó nói chuyện, chủ đề chưa hết nghe tiếng bước chân đang truyền đến, hai người lập tức im lặng đồng thời ngước mắt lên nhìn, ánh đèn từ từ chiếu rõ một thân thể cao thẳng tắp của người đàn ông, trên tay còn ôm một cô gái, nhìn người trong lòng nhỏ bé làm sao.
Cho đến khi bước càng đến gần khuôn mặt dần lộ ra, cả hai hô lên một tiếng, ngớ ngẩn ra luôn.
Trường Kỳ vội đi đến muốn đoạt lấy cô gái trên tay: "Cô ấy là của tôi!"
Ở đâu lại có một tên này xuất hiện muốn ôm người của anh, Mai Cẩn Nghiêu lùi lại, nâng mí mắt lạnh lùng nhìn lên: "Cậu, tránh ra."
Lúc này Trương Kỳ mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này, sau đó giật mình, tay đang ở không trung dần thu về lại.
Lục An Tràm có chút mệt, lại còn ngà ngà say, nghe tiếng động mới đem nửa gương mặt từ bên trong lòng ngực anh nhìn qua, rất nhanh cô mấp máy môi: "Anh rể?"
Trương Kỳ: "..."
"Tôi đã ly hôn rồi."
Cô ồ lên một tiếng, cười đến híp mắt lại: "Quên mất."
"..."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn xuống người nằm trong lòng mình thấy cô cười với thằng khác, anh hơi nhíu mày cúi đầu khẽ nói nhỏ vào tai cô, không biết đã nói gì ngay lập tức thấy cô thu nụ cười lại, rồi trừng mắt với người đối diện.
Trương Kỳ nhìn được cảnh này cũng ngây người ra.
Chu Kỳ bị ngũ quan của người đàn ông kia làm đóng đinh luôn hai chân, cô tỉnh táo lại mới nhấc bước chân đi đến đứng bên cạnh Trương Kỳ để tìm cớ để ngắm gần.
Lục An Tràm thấy người phụ nữ này, liền không vui, tay duỗi ra chỉ thẳng vào, hắng giọng say có chút làm nũng: "Anh, cô ta hôm trước đụng em ở sân bay không một tiếng xin lỗi."
Mai Cẩn Nghiêu liếc qua: "Là cô ta."
Cô dẫu môi, rồi trừng mắt nhìn cô ta chằm chằm: "Chính là cô ta!"
Kỳ Chu: "...?"
Hình như có thì phải.
"Xin lỗi vợ tôi."
Cô giật mình, ấp úp: "Xin...!Xin lỗi."
Lục An Tràm hừ một tiếng nhắm mắt lại, cực kỳ không muốn nghe, cũng không quan tâm, như là đang chướng mắt cái gì đó.
Trương Kỳ đụng độ với ánh mắt sắc bén kia hết hồn không thôi, vừa rồi anh đòi giật vợ của người ta, xém chút nữa là xong đời rồi.
"Vợ tôi từ khi nào là của cậu?", Giọng nói Mai Cẩn Nghiêu lạnh ngắt.
Lục An Tràm mở bừng mắt, cao giọng theo: "Đúng đấy, từ khi nào tôi là người của cậu."
"..."
Cảm thấy hắn có hơi gấp gáp quá rồi, hiện lại phải lâm vào tình cảnh ngượng ngùng này, cũng không biết nói cái gì thích hợp, thật sự hắn cũng rất e ngại người đàn ông khí chất lạnh băng này.
Cô liền nhìn hai người đối diện trề môi, sau đó ôm mặt anh cười nói: "Về thôi con trai, ba ba muốn tắm, cả người đều là mùi sữa nồng nặc của con khó ngửi muốn chết."
Mí mắt anh giật giật, rũ xuống nhướng mày nhìn cô: "Mùi sữa nồng nặc?"
"Đừng bảo quên rồi nhé? Vừa rồi anh bắn lên người em đấy, nhất là ngực không tin anh ngửi xem phải là mùi vị của mình không."
Mai Cẩn Nghiêu lách người qua, không để ý hai người kia, dịu dàng trả lời: "Có sao? Về nhà anh ngửi thử xem."
Lục An Tràm: "Hừ!"
"...", Hai người họ đứng trên hành lang nghe từng câu thoại kia, thì bóng đèn sáng trong đầu nổ mạnh một cái liền trở nên đen thui..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...