Khách sạn là do công ty đặt sẵn nên chỉ có một giường, lúc đó cô lại không nghĩ đến việc này, nhưng bàn bạc để anh ở phòng riêng thì tuyệt đối sẽ không đồng ý rồi, còn hai đứa nhỏ không thể nào mà để bọn trẻ ngủ một mình được, không an toàn.
"Ở đây không lớn nếu được là em sẽ âm thầm mua thêm một cái giường mang vào đây rồi.", Cô vừa nói vừa nhìn ba người đàn ông trong phòng, rồi nheo nheo đáng thương nhìn anh.
"Để anh sai trợ lý đi mua thêm một cái chăn dày mang vào đây."
Cô tò mò hỏi: "Làm gì?"
"Cho hai đứa nhỏ ngủ."
Lục An Tràm nhảy dựng lên: "Sao? Để con ngủ dưới đất?"
Hai thằng bé nhìn ba mẹ mình đỡ trán, thế là Mai Cẩn Đồ lên tiếng nói: "Không sao đâu, ngủ ở dưới có trải thêm chăn cũng ấm mà vả lại cũng mềm sẽ không đau lưng."
Mai Cẩn Thừa cũng phụ hoạ với anh: "Dạ đúng rồi, dưới sàn cũng rộng hai anh em con cũng nhỏ mà, trải cạnh giường ba mẹ cũng dư sức anh em con lăn lộn."
Nhìn thấy hai đó nhỏ hiểu chuyện mà cô muốn rưng rưng nước mắt, không kiềm được mà đi đến ôm lấy đầu hai đứa nhỏ, sẵn trớn nên trao mỗi đứa một nụ hôn trên trán.
"Sao lại ngoan như vậy."
Hai anh em bị hôn giật mình, trợn mắt âm thầm nhìn nhau, cúi đầu khẽ lén lút liếc nhìn ba thông qua cánh tay đang ôm của mẹ, toi rồi mặt ba u uất rồi, xong rồi, xong đời rồi!
"Mẹ!"
Lục An Tràm bị tiếng hét của hai đứa làm cho hết hồn mà buông tay ra: "Hai đứa gọi lớn tiếng thế?"
Mai Cẩn Thừa lườm mắt lên, cắn răng nói nhỏ: "Con đã nói là tụi con ngày lớn rồi, mẹ làm ơn đừng có hôn anh em con được không?"
"Làm sao? Mẹ hôn một cái mà hai đứa con làm quá lên thế?"
Mai Cẩn Đồ liếc nhìn ba một cái, sau đó rời mắt cười gượng với mẹ: "Mẹ đừng quên ba đang sau lưng mẹ đấy."
Nghe hai đứa con thì thầm nhắc nhở, sống lưng cô lúc này mới cứng đờ, không nghe âm thanh gì đằng sau cả vì thế mà càng khiến sống lưng cô cảm thấy ớn lạnh, ánh mắt đáng thương của hai đứa nhỏ nhìn cô, bất giác cô giật giật khoé môi từ từ xoay người lại.
"A em quên mất là tổ trưởng đã dặn hiện giờ phải tập hợp để bàn một chút về công việc..."
"Bước lại đây."
Bị anh cắt ngang lời nói, cô nuốt ngược lời nói vào trong, mắt lén nhìn anh không tự chủ mà liếm nhẹ môi, đôi chân di chuyển đến như rùa bò.
Chỉ vừa cách anh ba bước chân thì bàn tay mạnh mẽ đã túm lấy tay cô kéo mạnh đến, còn chưa kịp hô lên một tiếng giật mình mà cô đã ngồi yên vị trên đùi anh.
Hai người thấy được cảnh này than thở trong lòng, bàn tay nhỏ tự động đưa lên che khuất mắt mình lại.
Thấy hai thằng bé làm hành động đó cô liền muốn ngồi dậy nhưng lại bị anh ghì chặt không buông, cô ngượng ngùng nâng mắt nói: "Con ở đây mà anh lại làm gì thế?"
Mai Cẩn Nghiêu cúi đầu xuống, hôn chụt lên môi cô hai cái, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: "Anh đã nói rồi, em không được hôn hai thằng con trai đó, trừ chồng em ra."
Thấy anh ghen tuông với con mình cô bĩu môi, miệng lẩm ba lẩm bẩm: "Rõ ràng là kết tinh trong người mình gieo ra, vậy cũng đi ghen tỵ"
"Có gan thì nói lớn ra.", Mai Cẩn Đồ nhíu mày nhìn cô.
Biết nguyên nhân khi xưa anh thành ra như vậy cô lại đau lòng, một khi không nhớ đến thì thôi, còn nhớ rồi trái tim cô không khác gì bị kim đâm từng cái đâm đau đớn.
Lục An Tràm áp mặt vào bên ngực trái anh, tai lắng nghe nhịp tim của anh đang đập từng nhịp nhàng, cảm thấy nó vô cùng giống như con người anh vậy, lạnh lùng, yên tĩnh đến vô vị.
"Được rồi lần sau có hôn sẽ không cho anh thấy."
Nghe câu nói đó mày anh nhăn lại, răng nghiến lại: "Còn có lần sau?"
Tay cô vòng qua cổ anh, đầu ngửa lên, dẫu môi nói: "Rồi, rồi, không có lần sau.", Để cho anh yên tâm cô ôm lấy mặt anh hôn lên môi anh chụt chụt liên tục, đến khi thấy lông mày anh giãn ra thì cô cười hì hì mới dừng lại không hôn nữa.
"Được chưa nào?", Cô vui vẻ vuốt ngực anh.
Người Mai Cẩn Nghiêu liền dễ chịu, tuy anh không lớn tiếng nhưng thấy nét mặt nhẹ nhõm của anh là cô đã đoán ra ngay, thế cô đặt chân xuống sàn rời khỏi người anh.
"Em phải làm việc rồi, bái bai anh nhé, đói thì đi ăn không cần đợi em, em ăn chung với người công ty rồi.
Gần chiều sẽ có mặt ở đây."
Cô cầm cái thẻ nhân viên đeo vào, sau đó cầm máy ảnh lên, đưa tay vẫy hai đứa nhỏ: "Hai anh em tự chơi đi, mẹ đi đây."
"Vâng, mẹ đi đi không cần phải lo cho con đâu."
Lục An Tràm cười cười, mắt nhìn qua người kia, thấy anh cũng nhìn mình cô nhướng mày: "Anh cũng nên làm việc của mình đi, giết chết cái thời gian không có em bên cạnh.", Nói xong cô đóng cửa lại.
Mai Cẩn Nghiêu cũng lôi máy lop top ra làm việc, lâu lâu mắt giương lên nhìn hai đứa đang ngồi chơi xếp hình ở đó, yên tâm mới rũ mắt nhìn vào màn hình.
Sau năm phút cuộc họp trong phòng diễn ra, cả đám người cổ đông khán phòng nâng mắt nhìn lên màn hình lớn phía trên, đồng loạt đợi sự xuất hiện của chủ tịch, màn hình lớn "tít" một cái, gương mặt lạnh lùng liền hiện lên, cả phòng họp đồng thanh lên tiếng.
"Chủ tịch!"
Mai Cẩn Nghiêu mặt mày nghiêm túc lên, cất giọng: "Bộ phận thiết kế đã hoàn thành việc mà tôi đã giao chưa?"
"Thưa chủ tịch đã xong, hiện tại mẫu đã được in ra, sau khi tan họp tôi sẽ gửi qua mail cho ngài xem xét."
"Ừ."
Người khác báo cáo những chuyện liên quan việc quan trọng gần đây: "Hiện tại có rất nhiều công ty mượn danh tiếng của Châu Tinh mà phát triển lên không ít."
Mai Cẩn Nghiêu lạnh lùng không nói, mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào màn hình, như đang nghĩ sâu xa chuyện nào đó.
Chuyện này không phải ngày một ngày hai, đa phần tiếng tăm của Châu Tinh quá mạnh, nên cũng có nhiều công ty lớn bé lợi dụng danh tiếng của anh để thăng tiến trong công việc của mình, điều này anh vẫn chưa có thể xử lý được, không phải là không xử lý, nhưng làm thì khá rắc rối cho nên để bọn họ tung hoành một thời gian đi, để sau đó anh lập tức đạp một lần liền sập cả đám người vô phế đó.
"Tuỳ cơ ứng biến."
Nghe chủ tịch nói thế thì mọi người chỉ có thể gật đầu, bỗng một người trong khán phòng nói: "Chủ tịch có người đang đồn đại là ngài không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, công ty chắc đang cho ai phía sau nắm giữ, vì không muốn tiết lộ sự ra đi của ngài cho nên mấy năm nay không thấy một tấm ảnh nào của ngài xuất hiện trên tạp chí, trong khi đó mỗi lần tạp chí Châu Tinh đề xuất ra thị trường đều không thấy mặt của chủ tịch cho nên vì thế mà khiến cư dân đang truyền tai đồn đại."
Nói xong thì khán phòng cũng hết sức là dè dặt, nhìn đáy mắt khó đoán của chủ tịch khiến người trong phòng sợ hãi không kém.
"Trời ơi, anh thật là, anh nhìn nơi này xem rõ ràng là anh đã xếp sai."
"Em không thấy sao? Chỗ này đã chỉ dẫn sẵn trong này rồi, màu sắc hình lại tương đồng với nhau, nên anh xếp đúng vị trí nó rồi."
Hai anh em tranh luận vì mảnh xếp hình, không biết là ba đang họp nên tiếng nói vọng ra rất lớn.
Không khí đang yên tĩnh, mọi người nhìn chằm vào màn hình rất nghiêm túc để chủ tịch nói gì đó, nhưng không nghe chủ tịch nói mà thay vào đó là tiếng trẻ con đang tranh chấp với nhau vụ việc, cả cổ đông trong phòng họp lóe mắt mà tò mò nhìn chăm chú không thôi.
"Đồ Thừa im lặng.", Mai Cẩn Nghiêu lạnh giọng nhắc nhở.
Hai anh em đang tranh cãi nhất thời nghe xong liền im bặt, nghe câu "đồ thừa" từ miệng ba gọi lại không có dấu phẩy cách ở giữa làm hai anh em đang nói chuyện phải im lặng mà co khoé môi lại.
Nhất thời không khí cả hai bên đều lặng thinh, Mai Cẩn Nghiêu rời mắt trả lời màn hình, lạnh lùng nói: "Chuyện đó không có trong công việc các người không cần bận tâm đến cứ lo bổn phận trong công ty của mình là được."
Cả đám người gật đầu, nhưng vẫn còn mơ hồ không rõ chủ tịch vừa nói chuyện với ai, nhưng không một ai dám lên tiếng hỏi, giọng trẻ nhỏ cứ lẫn quẩn trong đầu tất cả những người trong phòng họp, họ còn đưa mắt âm thanh truyền tai nhau nói nhỏ.
Mai Cẩn Nghiêu híp mắt, giọng sắc lạnh cảnh cáo: "Những chuyện không nằm trong phạm vi công việc thì tốt nhất đừng nên tò mò đến nó."
Nghe xong cả phòng bất động thời khắc trên màn hình cũng tối đen lại, mỗi người ai nấy cũng lắc đầu thở nhẹ nhõm.
"Xin lỗi tụi con không biết ba đang họp.", Hai anh em đứng nghiêm chỉnh mà thay nhau xin lỗi.
Mai Cẩn Nghiêu lắc đầu: "Không sao, hai đứa tiếp tục chơi đi."
Bỗng thấy hai đứa nhỏ chần chừ định nói gì đó, anh đành lên tiếng hỏi: "Còn chuyện gì?"
"Cái đó...!Ba có thế nào gọi chữ Đồ phẩy một cái hẳn là Thừa, hoặc ba gọi Thừa, Đồ cũng được chứ tại sao ba lại thích gọi tên chúng con cùng một âm như vậy."
Mai Cẩn Nghiêu dựa người vào đầu giường, nhàn nhã nói: "Con tên gì?"
"Cẩn Đồ."
"Cẩn Thừa."
"Như vậy chẳng phải đồ thừa sao?"
Sau đó hai người đồng thời quay người đi trở lại với bộ xếp hình của mình, coi như chuyện vừa rồi chưa từng có thảo luận đi.
Mai Cẩn Nghiêu nhướng mày, môi cong nhẹ lên.
...
"Những tấm này rất được."
Nghe tổ trưởng nhìn đánh giá cô cười khẽ.
Trịnh Vãn Phương hậm hực nhìn người con trai bên cạnh, cô không tập trung với việc làm của mình nên sơ ý làm đổ cái chân đỡ máy ảnh.
"Làm sao thế?", Tổ trưởng nhíu mày, cho người chạy đến chỉnh sửa lại chỗ kia: "Tập chung vào đi, mọi thứ ở đây không phải đồ rẻ tiền."
Nghe tổ trưởng mắng Trịnh Vãn Phương cúi đầu xin lỗi, ngước mắt vô tình chạm với người đối diện.
"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi vào ăn cơm thôi."
Lục An Tràm thấy cô ta lườm mình, cô liền rời mắt đi, bỏ cái máy ảnh qua một bên cẩn thận, rồi mới theo chân mọi người vào khách sạn.
Nhìn đồ ăn trên bàn không phải cao lương mỹ vị gì, nhưng cũng tạm chấp nhận được, cô ngồi xuống cũng bàn ăn với mọi người, nhưng đầu lại suy nghĩ vu vơ không biết ba con họ đã ăn gì chưa, do cô mãi mê quá lâu không nghe đến tiếng có người gọi mình, cô hoàn hồn ngẩng đầu lên.
"Mọi người nói gì?"
"Ở đây đã số đã có bạn trai, vậy còn chưa thấy có người nào đưa An Tràm đến công ty, cô còn trẻ xinh đẹp như vậy vẫn còn chưa tìm được đối tượng sao?"
Lúc này Minh Thành mới dừng tay lại, mắt nhìn chằm chằm vào cô gái, người nóng lòng trông chờ không thôi.
Lục An Tràm cười cười: "Tôi không có bạn trai nhưng tôi..."
"Trời ơi thật sao?"
Minh Thành nghe xong cong môi đến tận mang tai, có ý trêu đùa lên tiếng: "Anh vẫn chưa có đối tượng đây, nếu em không ngại thì chúng ta thử hẹn hò, em thấy thế nào?"
Lục An Tràm định giải thích thì có người lại cắt ngang lời cô.
"Cậu với chị Trịnh không phải hẹn hò sao?"
"Ai nói thế? Chúng tôi chỉ là bạn bè thân thiết một chút thôi."
"Thế mà lúc đầu tôi còn tưởng hai người đang bên nhau, giờ cậu nói tôi mới biết đó."
Nghe được cậu bác quan hệ trước mặt mọi người, Trịnh Vãn Phương cắn răng, siết chặt cái muỗng trong tay mình.
Lục An Tràm thở dài trong lòng, thôi đi dù sao cũng không quá quan trọng, cô nói ra thì cũng có được lợi ích gì.
Mặt trời cũng đã lặn xuống, Lục An Tràm đứng trước phòng mình, ở gần phòng quanh đây đều là đồng nghiệp của cô, do khách sạn cách ấm rất tốt nên nên cũng đỡ lo phần nào, lén lút nhìn xung quanh thấy mọi người đã vào rồi cô mới rón rén mở cửa vào phòng.
"Mẹ!"
Mai Cẩn Nghiêu cũng để lop top qua một bên, giương mắt nhìn cô.
Lục An Tràm sờ đầu hai đứa nhỏ: "Hôm nay có ra ngoài chơi không?"
"Dạ không, ba thì làm việc, tụi con chỉ chơi xếp hình thôi.
Vừa rồi chú Từ cũng đã đem thức ăn đến, ba và anh em con cũng đã ăn rồi."
"Giỏi.", Cô đứng lên bước lại bên chỗ anh, nhìn xấp giấy không ngay ngắn cô khẽ vươn tay chỉnh lại: "Nghe lời nhỉ, bảo làm việc là cả ngày luôn."
Mai Cẩn Nghiêu bắt lấy tay cô, kéo cô đến ngồi lên đùi mình, anh ung dung ôm trọn cái eo nhỏ, tay vươn lên tỉ mỉ vén tóc cô ra sau tai: "Có đói không?"
"Không đói đâu, vừa nãy em đã ăn với mọi người rồi.", Nói rồi cô cầm áo ngửi ngửi mùi trên người mình, bất giác nhíu mày: "Ôi hôi quá, em phải đi tắm mới được."
Anh giữ cô lại, đưa mũi sát đến cổ cô để ngửi, sau đó nói: "Anh không ngửi được gì, ngoài mùi sữa tắm hoa lan trên người em."
Không tin cô ngửi lại: "Mũi anh bị gì thế, rõ ràng mồ hồi chua lè như vậy mà."
Lục An Tràm ngoái đầu lại, vọng lên: "Tiểu Đồ với tiểu Thừa đi tắm đi, mẹ sẽ chuẩn bị đồ cho hai con."
Hai người nghe xong liền dẹp sạch đồ chơi trên bàn, rồi mới chạy thẳng vào phóng tắm.
"Được rồi, thả em xuống em đi lấy quần áo cho con."
Mai Cẩn Nghiêu bẹo hai má cô, mới buông tay thả người ra.
Cô nhíu mày xoa hai bên má mình, khẽ lẩm bẩm trong miệng mở vali lấy đồ.
Đợi hai thằng bé tắm xong rồi, Mai Cẩn Nghiêu cầm đồ trên tay đi theo sau lưng cô vào phòng tắm.
Lục An Tràm treo đồ ngủ lên, xoay người chốt cửa lại, vừa quay qua thấy bóng dáng ai trong phòng tắm cô giật mình định hét lên, nhưng chưa kịp đã bị bịt miệng lại.
"La cái gì?"
Cô trợn mắt gỡ bàn tay anh xuống: "Sao anh vào đây?", Cô ngơ người nhìn lại phía cửa.
"Đương nhiên là tắm."
"Anh đi ra ngoài.", Lục An Tràm biết anh lại có ý đồ ý nhất quyết đuổi người.
Mai Cẩn Nghiêu cởi quần, thản nhiên đáp: "Tắm hai người đỡ mất thời gian."
Thấy anh kéo quần xuống cô lập tức quay người lại, tay chỉ ra phía sau: "Anh ấu trĩ thế, mau ra ngoài cho em."
"Em còn lớn tiếng để hai đứa nhỏ nghe bọn chúng sẽ cười em."
Cô á khẩu không lại, nhất thời im lặng tay chân luống cuống không biết phải nên làm gì, thì chợt đằng sau có cánh tay ôm lấy cô.
Mai Cẩn Nghiêu ôm cô từ phía sau, môi kê sát tai, giọng nỉ non: "Anh giúp em tắm."
Cả người cô cứng đờ, cảm nhận mông mình có thứ gì do cọ nhẹ, tuy cô không nhìn nhưng cũng đã biết nó là thứ gì.
Hai cậu đang trải chiếc chăn xuống, đột ngột thấy mẹ được ba bế trên tay từ phòng tắm đi ra, gương mặt mẹ đỏ bừng, hai người sợ hãi buông chiếc chăn chạy đến.
"Mẹ làm sao thế ba?"
Cô giật mình không biết trả lời như thế nào, mắt khẽ nhướng lên trừng lớn, răng nghiến kêu ken két.
Mai Cẩn Nghiêu đặt cô lên giường, xoay người qua nói với bọn trẻ: "Mẹ ngâm nước có hơi lâu nên chân tê."
Nghe anh nói dối bọn trẻ cô giật giật khoé môi: "Đúng vậy, chân mẹ tê."
"Vậy để con bóp chân cho mẹ."
"Không cần đâu.", Cô cười tươi nghiêng mặt qua cười gượng nói: "Để ba con làm là được."
Thế là hai anh em lủi thủi đi đến trải chăn ra, Lục An Tràm đưa mặt nhìn xuống, cô khẽ ngồi dậy: "Cần ba mẹ phụ gì không?"
"Không cần, tụi con làm được."
Được ba chuẩn bị hai chiếc gối mềm và hai cái gối ôm nhỏ, cái chăn cũng hết sức mềm mại, nên nằm lên rất thoải mái: "Chúc ba mẹ ngủ ngon."
"Được, hai đứa ngủ ngon.", Cô vươn tay tắt đèn căn phòng bỗng tối lại, bàn tay ở sau liền kéo cô ôm vào lòng.
"Vợ, ngủ ngon.", Anh cọ mặt vào gáy cô, khẽ thì thầm.
Cô ngửa mặt qua mũi khẽ hừ một tiếng.
Mai Cẩn Nghiêu cong môi: "Lần sau sẽ làm nhẹ."
"Câm miệng, ngủ đi."
"Được rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...