Nghi Đan sững người, đôi mắt trân trân nhìn vào gương mặt của người phía trước, cố gắng tìm ra một chút áy náy dù là nhỏ nhất, nhưng đáp lại cô chỉ là đôi mắt lạnh lẽo cùng nụ cười khinh khỉnh nở trên khóe môi đậm son đỏ khiến người khác phải rùng mình.
_ Cô thử đặt mình vào vị trí của tôi đi, Nghi Đan! Nếu như để mọi người biết một tiểu thư như tôi lại dùng một chiếc váy không thương hiệu, không tên tuổi thì thật không nên.
Tầm Kim Hương nhìn gương mặt thất thần của Nghi Đan, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, cao giọng nói.
_ Cô yên tâm đi, tôi không phải là người không biết điều, sẽ không bạc đãi cô.
Chỉ cần cô chấp nhận để thiết kế của mình dưới tên nhãn hiệu do tôi chỉ định, chỉ cần cô nói một con số, tôi lập tức sẽ trả gấp đôi!
Nghi Đan im lặng không trả lời, Tầm Kim Hương lại tưởng rằng cô chưa vừa ý, lập tức giở ra giọng của người có tiền, cao ngạo nói.
_ Nếu như cô chê ít, thì gấp ba vậy!
Thấy Nghi Đan vẫn như một pho tượng im lặng, Tầm Kim Hương lại nghĩ rằng cô là một kẻ tham lam không biết tốt xấu, giọng nói cao chói tai đầy cảnh cáo.
_ Nghi Đan! Cho dù chiếc váy của cô có xuất sắc tới thế nào, cô cũng nên biết giới hạn! Cái giá cuối cùng tôi có thể đưa ra cho cô cũng chỉ là gấp ba mà thôi! Làm người nên biết đến điểm dừng!
_ Tầm Tiểu Thư!
Đáp lại sự hống hách của Tầm Kim Hương, Nghi Đan chỉ nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt vẫn rất dịu dàng, giọng nói cũng vô cùng nhã nhặn.
_ Cho dù tiểu thư có trả tôi bao nhiêu tiền đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bán chiếc váy đó cho cô!
Câu trả lời đương nhiên không thể khiến Tầm Kim Hương hài lòng, nụ cười ngạo nghễ trên môi cô ta lập tức héo đi.
Tầm Kim Hương kênh kiệu nhìn Nghi Đan, lạnh lùng hỏi.
_ Nghi tiểu thư! Cô có biết mình đang được nói chuyện với ai không? Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám từ chối yêu cầu của tôi!
_ Tầm tiểu thư! Tôi biết rõ ràng mình đang nói gì! Tôi sẽ không bán chiếc váy cưới đó cho cô, cho dù cô có trả tôi giá nào đi chăng nữa!
Khuôn miệng của Tầm Kim Hương nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh, ánh mắt càng lúc càng không kiêng nề sự khinh khi, nhắm thẳng vào Nghi Đan.
_ Đừng có làm ra vẻ kênh kiệu như vậy! Cô nên biết vị trí của mình ở đâu!
Đáp lại thái độ đáng ghét của Tầm Kim Hương, ngược lại Nghi Đan vô cùng dễ chịu nhã nhặn, chỉ đơn giản trả lời một câu.
_ Tôi biết rõ, vì thế tôi mới không muốn bán chiếc váy này cho tiểu thư! Người cao quý như tiểu thư, chiếc váy này của tôi không xứng để cô mặc!
_ Nghi Đan! Cô đang muốn chọc giận tôi phải không?
_ Tầm tiểu thư hiểu lầm rồi! Chúng tôi chỉ là một cửa tiệm nhỏ, nào dám khinh suất làm phiền tới tiểu thư!
_ Thái độ của cô như vậy? Không sợ tôi sẽ làm cho cửa hàng của cô không còn đường mà làm ăn sao?
Nghi Đan cũng không thể ngờ được, trên đời lại có thể có một người ngang ngược như vậy.
Cố gắng nén cơn tức giận đang nghẹn lên trong cổ họng, Nghi Đan rất dịu dàng, nhưng cũng rất cứng cỏi, cho dù ngoài miệng luôn nói lời mềm mỏng, nhưng trong mắt lại không hề tỏ ra một chút sợ hãi cường quyền nào.
_ Tầm tiểu thư! Chỉ là sau khi được tiếp xúc với tiểu thư và tận mắt nhìn thấy vị thế của cô, tôi tự cảm thấy chiếc váy mà mình thiết kế quá đơn giản bình thường, không thể xứng với tầm vóc của cô mà thôi! Hà cớ gì tiểu thư phải giận?
_ Nhưng tôi muốn chiếc váy đó!
_ Dù cô có muốn, tôi cũng không bán!
Thái độ cương quyết của Nghi Đan khiến cho Tầm Kim Hương kinh ngạc.
Cô ả há hốc miệng nhìn người con gái xinh đẹp đầy bản lĩnh trước mắt, nghe cô nói rành rọt từng lời.
_ Tầm tiểu thư! Trên đời này không phải cứ có tiền là sẽ muốn gì được nấy! Tiền chỉ có giá trị với những người cần tiền mà thôi, mà trên đời, không phải ai cũng sống chết vì đồng tiền! Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ việc được tiểu thư mặc chiếc váy mà mình thiết kế sẽ rất vinh hạnh, nhưng bây giờ tôi không còn thấy điều đó quan trọng nữa! Xin lỗi vì đã làm mất thời gian quý báu của cô! Xin phép!
Nghi Đan đứng dậy, vẫn rất dịu dàng và mềm mại, kiên cường khẽ cúi đầu chào sau khi đã dạy cho cô tiểu thư không biết trời cao đất dày kia một bài học thích đáng.
_ Cô nhất định sẽ hối hận vì thái độ xấc xược của mình ngày hôm nay!
Tiếng hét thất thanh của Tầm Kim Hương theo Nghi Đan ra tới tận cửa.
Nghi Đan cũng chẳng buồn bận tâm, lồng ng*c tràn đầy hơi men chiến thắng bước ra khỏi căn phòng.
Nhưng khi đứng giữa hành lang rộng của căn biệt thự như mê cung, Nghi Đan mới thấy mình có chút…bốc đồng!
ai cũng sống chết vì đồng tiền! Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ việc được tiểu thư mặc chiếc váy mà mình thiết kế sẽ rất vinh hạnh, nhưng bây giờ tôi không còn thấy điều đó quan trọng nữa! Xin lỗi vì đã làm mất thời gian quý báu của cô! Xin phép!
Nghi Đan đứng dậy, vẫn rất dịu dàng và mềm mại, kiên cường khẽ cúi đầu chào sau khi đã dạy cho cô tiểu thư không biết trời cao đất dày kia một bài học thích đáng.
_ Cô nhất định sẽ hối hận vì thái độ xấc xược của mình ngày hôm nay!
Tiếng hét thất thanh của Tầm Kim Hương theo Nghi Đan ra tới tận cửa.
Nghi Đan cũng chẳng buồn bận tâm, lồng ng*c tràn đầy hơi men chiến thắng bước ra khỏi căn phòng.
Nhưng khi đứng giữa hành lang rộng của căn biệt thự như mê cung, Nghi Đan mới thấy mình có chút…bốc đồng!
Đáng lẽ lúc đó cô nên chờ người tới để đưa mình ra khỏi căn biệt thự mới đúng.
Bây giờ cô biết đi lối nào ra? Theo đúng như cô nhớ thì hình như là rẽ phải ở ngã rẽ đầu tiên, rồi sau đó rẽ trái ở ngã rẽ tiếp theo…hay là ngược lại nhỉ?
Hỏng bét rồi! Cô không thể nhớ được đường ra nữa!
Nghi Đan hoang mang đi dọc hành lang rộng lớn, xung quanh cánh cửa nào cũng giống hệt nhau.
Cô lậy trời lậy phật cho mình gặp một người giúp việc để đưa cô ra khỏi đây.
“Hình như tới đây là đi thẳng sẽ gặp thang máy, mình vẫn nhớ đối diện thang máy là một chậu phong lan rất đẹp mà….’
Nghi Đan thì thầm trong đầu và tiến thẳng về phía trước, nơi có cánh cửa giống y hệt cửa thang máy trong trí nhớ của cô.
Không hề có chút phòng bị, cô thẳng tay mở cánh cửa ấy ra.
Nhưng đó hoàn toàn không phải là thang máy!
Đó là một thư phòng rộng tới kinh ngạc, xa hoa không đủ sức để diễn tả quang cảnh đó…
Nhưng tất cả mọi thứ diễm lệ trong căn phòng đó dường như đều bị lu mờ trước một người đàn ông đang thư thái đọc sách.
Khoảng khắc cánh cửa mở ra, ánh mắt của Nghi Đan chạm vào đôi mắt sắc bén hơn lưỡi kiếm ấy…cả cuộc đời này cô sẽ chẳng thể nào quên…!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...