Không gian xung quanh dường như lắng đọng, trong mắt Bạch Kính Xuyên và Triệu An Ngữ lúc này chỉ còn duy nhất mình đối phương.
Đời người có được bao lần rung động? Yêu và được yêu là thứ cảm xúc tuyệt vời nhất.
Bạch Kính Xuyên ôn nhu nở nụ cười, những lời cô thủ thỉ bên tai anh đều nghe thấy cả rồi.
Anh cảm thấy sự hy sinh của mình rất xứng đáng, chẳng có gì là vô ích hay ngốc nghếch ở đây cả, không phải anh đã nhận được cái động lòng từ cô rồi sao?
“Thấy em bình an anh rất vui.
” Bạch Kính Xuyên đưa tay ra cười dịu dàng như gió xuân chờ đợi cô gái nhỏ đến bên mình.
Ông bà Bạch thấy không còn chỗ cho mình nữa, đánh mắt ra hiệu âm thầm kéo nhau đi ra ngoài.
Triệu An Ngữ có chút ngượng ngùng chầm chậm tới gần giường, đặt tay mình vào bàn tay anh, muốn mở lời trò chuyện cùng anh lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu?
Cô nhận thấy bản thân mình rất vô dụng, vừa rồi còn có biết bao nhiêu lời muốn nói cùng Bạch Kính Xuyên, giờ anh ở đây đặt mọi chú ý lên người mình lại chẳng thể nói được lời nào.
Triệu An Ngữ nghẹn ngào chỉ có thể cúi gằm mặt rơi dòng lệ hạnh phúc.
Bạch Kính Xuyên nhìn ra tâm tư nhỏ trong lòng Triệu An Ngữ, dùng chút sức lực yếu ớt kéo cô ngã nhào vào ngực mình, hai tay vòng qua giữ chặt lấy cô như sợ vật nhỏ này sẽ tan biến mất.
Cánh tay Triệu An Ngữ lập tức truyền đến cơn đau nhức, nhưng lại sợ anh vì mình sinh lo lắng cố gắng nhịn xuống, khuỷu tay chống vào ga giường giảm thiểu sức nặng nơi vùng bụng anh, ánh mắt chăm chú nhìn vào từng đường nét trên gương mặt tuấn tú ấy.
Bạch Kính Xuyên xót xa đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt nơi gò má cô, sau đó di chuyển lên trên chạm vào vết thương giữa trán cô khẽ khàng nói: “Có đau không?”
Triệu An Ngữ mím môi lắc đầu: “Em không đau, Kính Xuyên hứa với em lần sau đừng hy sinh vì em nữa.
”
“Ngữ Ngữ cho dù việc đó có xảy ra một nghìn lần anh vẫn làm như vậy thôi, anh không muốn thấy em chịu bất kỳ thương tổn nào.
”
Yêu một người chẳng phải sẽ vì đối phương vào sinh ra tử sao? Bạch Kính Xuyên không phải kiểu người chỉ biết yêu bằng miệng, anh luôn dùng hành động để chứng minh điều đó, mà kết quả hiện giờ là minh chứng rõ nhất chỉ cần thật tâm cho dù trái tim có giá lạnh tới đâu cũng sẽ tan chảy.
Trải qua lần sinh tử này Triệu An Ngữ đã triệt để đặt niềm tin vào Bạch Kính Xuyên, lời anh nói ra tất cả đều là thật lòng, cô xúc động nhích người lên đem cánh môi mình đặt vào cánh môi khô khốc của anh.
Vốn chỉ là một cái hôn nhẹ lướt qua, nhưng Bạch Kính Xuyên lại không muốn như vậy khi Triệu An Ngữ chuẩn bị rời đi cánh tay rắn chắc luồn vào gáy giữ cô lại, chuyển thành hôn sâu.
Mà Triệu An Ngữ cũng rất phối hợp đáp lại Bạch Kính Xuyên, cánh môi hé mở để anh có thể dễ dàng tiến vào, đem những gì ngọt ngào nhất trao cho anh.
Cố gắng chăm cây cũng có ngày được hưởng trái ngon, Bạch Kính Xuyên đương nhiên rất vui vẻ, thần sắc tỏa ra tư vị hạnh phúc, khóe miệng vểnh lên nụ người của người thành công.
Anh có cảm giác trái tim mình nâng nâng, như chỉ còn một chút nữa thôi tay sẽ chạm tới được vương miện.
Người vừa tỉnh dậy đói khát như anh sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này, vươn đầu lưỡi ra tiến vào bên trong khoang miệng cô thăm dò kỹ lưỡng từng ngóc ngách.
Phút chốc đôi nam nữ trên chiếc giường cá nhân chật hẹp, lan tỏa tư vị hạnh phúc của mình ra khắp mọi nơi, biến gian phòng u ám lạnh lẽo trở nên ấm áp.
Ở đâu đó trong thành phố tiếng gà gáy báo hiệu trời đã sáng cất lên, một ngày mới lại bắt đầu, Triệu An Ngữ khép trong vòng tay Bạch Kính Xuyên mong chờ tương lai của hai người.
Giữa trưa Nguyễn Đông Nam cùng Ngô Trác Văn thu xếp công việc lặn nội từ Hải Thành tới Châu Nam thăm hỏi Bạch Kính Xuyên, vừa mở cửa phòng bệnh ra thứ đập vào mắt bọn họ quá khác xa trong tưởng tượng, người nào đó đáng ra phải chật vật tiêu tàn lại cong cong khóe mắt vô tri hưởng thụ người ta đút cháo cho mình.
Nguyễn Đông Nam lườm khinh bỉ Bạch Kính Xuyên, trong bụng thầm mắng đúng là người mới nếm trải mùi yêu khắp người tỏa ra mùi vị đáng ghét.
Ngô Trác Văn trào phúng lên tiếng đánh động đôi tình nhân trước mặt: “Chậc chậc… bọn tôi tới không đúng lúc rồi.
”
Nghe động tĩnh sau lưng, sắc mặt Triệu An Ngữ đỏ bừng vội vàng ấn tô cháo vào tay Bạch Kính Xuyên đứng dậy: “Hai anh vào ngồi nói chuyện cùng anh ấy đi, tôi ra ngoài có việc.
”
Nói xong cô liền rảo bước thật nhanh đi ra khỏi phòng.
Chờ Triệu An Ngữ đi khuất, Nguyễn Đông Nam thiếu đòn đặt mông ngồi vào chiếc ghế người trong tim ai đó vừa bỏ lại không lâu, mặt vác lên chế nhạo:
“Tư lệnh Bạch chiếc ghế này chưa thỏa mãn cậu à? Còn dùng mạng sống để thăng vị nữa?”
“Lên chức cao hơn có gì không tốt? Có thể dùng chức quyền đưa được ai đó về bên cạnh chẳng hạn.
” Bạch Kính Xuyên đặt tô cháo lên bàn, đáy mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Nguyễn Đông Nam.
Người đàn ông này chán sống rồi à? Vợ cũ cậu ta còn đang ở dưới chướng anh đấy, chỉ cần một mệnh lệnh luân chuyển công tác cả đời này cậu ta coi như mất vợ.
“Hải Thu nhà tôi trước sau gì cô cũng về bên tôi, ai bỉ ổi được như cậu.
” Nguyễn Đông Nam bị châm vào điểm nhạy cảm, thần sắc khó coi đáp trả.
“Mất mặt quá hai cậu ở đây để cãi nhau vì phụ nữ à?” Ngô Trác Văn không nghe thêm được nữa đứng ra giải hòa.
Nhưng ý tốt này lại đổi lấy ánh mắt chế nhạo từ hai người kia, Nguyễn Đông Nam và Bạch Kính Xuyên đồng loạt nói: “Người cứ cách năm ngày lại bị vợ đuổi khỏi nhà như anh biết cái gì?”
Ngô Trác Văn nhướng mày, bị vợ đuổi thì đã sao? Ít ra anh còn yên bề gia thất, ai như hai người họ người thì vợ bỏ, người lại mãi không lấy được vợ.
Lâm Tường từ đâu xuất hiện, đứng ở cửa phòng cảm giác được mùi khét lẹt xung quanh, hơi do dự bước vào gật đầu chào hai vị khách trong phòng rồi nói: “Tư lệnh việc ngài dặn dò điều tra đã có kết quả rồi.
”
Bạch Kính Xuyên nhận lấy phong thư từ tay Lâm Tường mở ra xem, bên trong là hình ảnh lén lút gặp mặt giữa Doãn Khiên và người nhà họ Trần trước ngày xảy ra vụ bắt cóc Triệu An Ngữ, đúng như anh đoán sau lưng hắn ta có người giật dây xui khiến.
Nếu bọn họ đã không muốn anh để sống yên ổn, vậy xem ra anh không thể để Trần Tư Khiêm toại nguyện làm rể Lãnh Điền Quang được rồi.
“Cậu sắp xếp đi tôi muốn vào tù thăm Doãn Khiên một chuyến.
”
“Thấy không tôi bảo mà chức vị tôi tuy thấp nhưng thảnh thơi biết bao.
” Nguyễn Đông Nam tò mò ngó đầu qua xem ảnh, hiểu ra vấn đề đắc ý cười lớn.
Bạch Kính Xuyên trừng mắt chỉ muốn kiếm vật gì đó đập thật mạnh xuống đầu tên đàn ông thối này.
Tiếp khách được khoảng nửa tiếng, Bạch Kính Xuyên thấy đám người Ngô Trác Văn quá ồn ào lấy lý do nghỉ ngơi để đuổi người, nhưng thực chất là anh nhớ Ngữ Ngữ của mình rồi.
“Bạn anh đâu cả rồi.
” Triệu An Ngữ nhân lúc Bạch Kính Xuyên có khách đi ra ngoài mua chút trái cây, quay phòng đã vắng vẻ chỉ còn mình anh thư thái đọc sách.
“Bọn họ được người đồng đội cũ ở đây mời đi ăn rồi.
” Bạch Kính Xuyên qua loa trả lời, đây thực ra cũng không phải nói dối, hai người kia đúng thật có được bí thư mới nhậm chức Châu Nam mời đi dùng cơm, mỗi tội còn hai tiếng nữa mới tới giờ hẹn.
Triệu An Ngữ khẽ gật đầu không hỏi thêm gì nữa, đem túi hoa quả đi rửa sau đó hỏi Bạch Kính Xuyên: “Anh ăn táo hay lê?”
“Là đồ em gọt anh đều muốn ăn.
” Bạch Kính Xuyên để quyển sách qua một bên, ngọt miệng nịnh nọt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...