Giam Cầm, Bỏ Trốn!

Ngày hôm sau, Lăng Thần dẫn Lăng Tiêu tạm biệt cha Lăng mẹ Lăng rồi lên xe về nhà. Lăng Tiêu nói với mẹ Lăng cậu muốn những tấm hình đó nhưng vẻ mặt của bà thoáng qua nét kỳ lạ, xong vẫn đưa chúng cho cậu. Tính cách của Lăng Tiêu hiền hậu nhưng không có nghĩa là anh ngốc, phản ứng của mẹ Lăng càng làm anh thấy quái lạ.

Trên xe, Lăng Tiêu ôm album ảnh thất thần nhìn ra ngoài.

Lăng Thần quay sang nhìn anh, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

Lăng Tiên hoàn hồn, quay đầu cười trả lời cho có, “Không có gì.”

Lăng Thần chuyển tầm mắt xuống dưới, nhìn quyển album ảnh trong ngực Lăng Tiêu, “Vì sao lại lấy ảnh từ mẹ? Muốn khôi phục trí nhớ à?” Hắn với tay qua, tùy tiện lật nó.

Lăng Tiêu lắc đầu, “Không phải, chỉ là muốn xem thôi.”

Lăng Thần ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu mất tự nhiên cựa quậy người, “Gì vậy?”

Lăng Thần khẽ thở dài, buông quyển album xuống rồi ôm anh vào lòng, ngữ điệu chắc nịch, “Anh có tâm sự.”

Lăng Tiêu á khẩu không phản bác được.

Anh biểu hiện rất rõ à?

Trong giọng nói của Lăng Thần có sự lo lắng, “Nếu anh có chuyện gì thì phải nói em biết, đừng chôn ở trong lòng. Hay là,” hắn chuyển thành giọng điệu buồn bã, “Sau khi anh mất trí nhớ thì không còn tin em?”

Lăng Tiêu nghe mà không đành lòng, anh không chịu nổi khổ nhục kế nhất, Lăng Thần biết rõ điều này.

“Thật ra cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng…” Lăng Tiêu nói chậm rì, anh ngồi thẳng người dậy rời khỏi cái ôm của Lăng Thần, cầm album lật ra.

“Nói thử xem.” Lăng Thần dùng ánh mắt cổ vũ anh.

“Chỉ là mấy tấm ảnh này,” Lăng Tiêu chỉ vào ảnh, ngẩng đầu nhìn Lăng Thần, “Lạ lắm!”

Mắt Lăng Thần lóe lên, “Sao lại lạ?”

Lăng Tiêu không phát hiện thấy sự bất thường của Lăng Thần mà nói thẳng ra nghi vấn trong lòng: “Đúng là trong mỗi một tấm hình đều là tôi, nhưng hình như tôi đang chơi đùa với người nào khác, tấm nào cũng chỉ có tôi mà tiêu điểm thì không chỉ nằm trên người tôi. Tôi nghi cha mẹ có việc gạt tôi.” Lăng Tiêu đưa ra kết luận chắc nịch.

Tất nhiên là lạ rồi, vì những tấm hình này đều do Lăng Thần động tay, bản gốc còn có thêm Lăng Thần.

“Em xem thử.” Kỹ năng diễn xuất của Lăng Thần đúng là không chê vào đâu được, hắn bình thản cầm quyển album ảnh lật qua lật lại xem cẩn thận, Lăng Tiêu ghé người đến có phần căng thẳng, “Thế nào?”


Lăng Thần đăm chiêu rồi khép album lại, “Chúng ta xem như vậy cũng không có ích gì, thế này đi, sau khi chúng ta về em sẽ bảo người chuyên nghiệp xem, có kết quả gì sẽ báo anh biết.”

Lăng Tiêu gật đầu, anh đã bắt đầu tin tưởng Lăng Thần.

Lăng Thần cười, thầm nhủ: Quyết không thể để những tấm hình này ở trong tay Lăng Tiêu quá lâu vì anh đã nghi ngờ, nếu để lại không chừng anh sẽ bất ngờ cầm đi giám định chuyên nghiệp, vậy thì dã tràng xe cát!

Lăng Tiêu không nói gì nữa, anh xoay người nhìn ra ngoài cửa xe, Lăng Thần để quyển album sang một bên, nghiêng người, hai tay lướt qua người anh ôm anh từ phía sau, ngực áp sát vào lưng anh, cùng ngắm bên ngoài cửa xe.

“Có muốn đi đâu chơi không?” Lăng Thần hỏi.

Lăng Tiêu bị ôm vào lòng, anh nghĩ ngợi rồi nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mù mờ, “Tôi không biết…”

Anh mất trí nhớ nên không hề biết chỗ này, mà cho dù có nhớ thì anh cũng không thể biết vì dù gì cũng bị giam cầm 2 năm, bên ngoài phát sinh biết bao nhiêu biến đổi bất ngờ.

Lăng Thần suy nghĩ, “Đêm nay em tìm xem chỗ nào hay ho, chúng ta đi nghỉ dưỡng nhé?”

Lăng Tiêu gật đầu.

Ngày hôm sau, Lăng Thần hào hứng bước ra từ thư phòng, hắn quay lại phòng ngủ tính nói anh nghe những địa điểm tốt mà không thấy người đâu.

Nhưng lần này hắn không cuống cuồng, Lăng Tiêu mất trí nhớ sẽ không muốn bỏ trốn, chắc chắn anh đi dạo đâu đó trong biệt thự thôi. Vì thế Lăng Thần chắp tay sau lưng chậm rãi tìm kiếm trong biệt thự.

Xuống phòng khách tầng một, Lăng Thần sa sầm mặt, Lăng Tiêu và Trình Nghị Chử đang ngồi trên sofa mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau khi Lăng Tiêu mất trí nhớ thì hắn mải chăm sóc bồi đắp tình cảm với anh, chiếu cố thân thể anh mà quên béng xử lý tên cảnh sát này…

Hắn u ám bước xuống lầu, Lăng Tiêu và Trình Nghị Chử cùng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt của Lăng Tiêu có sự mờ mịt, nhưng trong mắt Trình Nghị Chử lại có sự thù hận.

“Lôi đâu?” Lăng Thần lạnh lùng nhìn Trình Nghị Chử.

“Đi ị phân rồi!” Trình Nghị Chử cố tình nói năng thô bỉ càn rỡ.

Lăng Tiêu hơi buồn cười còn Lăng Thần thì kinh tởm nhíu mày, “Không biết nói năng văn minh hơn à?”

Trình Nghị Chử cười khinh khỉnh, nhạo báng: “Ngại quá đi mất, mấy người dung tục chúng tôi chỉ có thể nói ra những lời thấp kém thế thôi, không văn minh được, dĩ nhiên cách làm việc cũng sẽ lòng dạ ngay thẳng, Lăng nhị thiếu không thích thì đành chịu, mà tương tự, tác phong của những người như cậu chúng tôi cũng không học nổi.”


Y ám chỉ chuyện Lăng Thần giam cầm Lăng Tiêu.

“Câm miệng!” Vẻ mặt Lăng Thần lập tức trở nên rất khủng bố, mà Lăng Tiêu thì lại thoáng mơ hồ.

Anh vươn tay kéo áo Lăng Thần, trong mắt đầy nỗi nghi hoặc, “Không phải cậu ấy là bạn của Thần à?”

Trong khoảnh khắc Lăng Thần đối diện với Lăng Tiêu, hắn thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên mềm mỏng hơn, “Không phải, hắn là bạn của Lôi.”

“Vậy à, có vậy thì cậu cũng không thể thô lỗ, thân thiện hơn đi, đừng dọa người ta.” Lăng Tiêu vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn giống như ngày xưa.

Lăng Thần “hừ” ra tiếng nhưng vẫn nghe lời ngồi vào bên cạnh Lăng Tiêu, giơ tay bá đạo ôm anh, thầm nghĩ: Phải tìm cơ hội giải quyết tên cảnh sát sớm một chút, hắn biết đầu đuôi sự tình, tiếp tục giữ lại rất khó bảo đảm hắn không kể cho Lăng Tiêu. Bất kỳ khả năng nào Lăng Thần cũng muốn bóp tắt.

Trình Nghị Chử nhìn Lăng Tiêu không phản kháng mà chỉ ôn hòa mỉm cười áy náy với mình, trong lòng rất phức tạp.

Lăng Tiêu bây giờ hoàn toàn khác với Lăng Tiêu lúc trước y nhìn thấy, hiền hậu nhu hòa, không bị khuất nhục thương tổn, không bị hiện thực dằn vặt đến phát rồ, sắc mặt cơ thể đều khỏe hơn rất nhiều, tuy trong mắt thỉnh thoảng có sự mơ hồ nhưng nhận ra được anh ta rất an nhàn.

Y biết nếu Lăng Tiêu biết chân tướng thì chắc chắn sẽ bị đả kích còn kinh khủng hơn cả lúc trước, nhất định sẽ triệt để tan vỡ, mà cái tên kia thì…

Trình Nghị Chử nhìn Lăng Thần, Lăng Thần khẽ cong môi mỏng, ánh mắt nhìn y âm u tàn nhẫn.

Tên kia nhất định sẽ không để y có cơ hội phá hoại kế hoạch của hắn… Giờ đây y chỉ là con kiến bị nắm trong lòng bàn tay, sinh tử hoàn toàn dựa vào một câu nói của hắn…

Hiện tại chắc hẳn hắn đang nổi sát tâm… Kẻ tàn nhẫn đến thế ắt sẽ không để bất luận một ai ngăn trở…

Trình Nghị Chử bắt đầu lo lắng, cả một bụng chính nghĩa của y không ngừng gào thét muốn đưa Lăng Thần ra công lý, nhưng bây giờ ngay cả tự cứu mình còn không thể!

Lúc này Lôi đi đến, thấy tình huống như thế thì lộ vẻ luống cuống, vội rảo bước tiến lên khom lưng với Lăng Thần, “Chủ nhân, Lôi thất trách, nguyện tiếp nhận hình phạt của chủ nhân!”

Lăng Thần đảo mắt sắc qua gã, “Tôi nhớ tôi đã bảo là để mắt hắn cơ mà.”

Tim Lôi nhảy thót một cái, “Vâng, là Lôi không làm tròn bổn phận.”

Vốn dĩ chỉ là không chịu được Trình Nghị Chử ầm ĩ phản kháng việc nhốt y trong phòng nên dẫn y ra phòng khách, lát sau muốn đi vệ sinh nên dặn người xung quanh canh chừng y, ai ngờ lại đụng độ Lăng đại thiếu gia và chủ nhân…

Không biết người đó có nói năng linh tinh gì không, vào giai đoạn nhạy cảm như thế này hi vọng cái tên không biết giữ mồm giữ miệng đó không chọc ra rắc rối gì, bằng không chỉ có mất mạng nhanh hơn thôi…


Lăng Thần vừa tính lên tiếng thì mu bàn tay lại bị Lăng Tiêu vỗ nhẹ lên, hắn nghiêng đầu qua, Lăng Tiêu cười nói với Lôi: “Không có gì đâu Lôi, bạn của cậu rất dễ gần.”

Lăng Thần hiểu Lăng Tiêu không muốn hắn trách móc Lôi, hắn khó chịu nhưng cũng không nói gì, trước kia Lăng Tiêu luôn như vậy, hắn cầm ngược lại tay của anh, nắm chặt không hề muốn buông ra.

Lôi thầm thở phào, tất nhiên gã biết phân lượng của Lăng Tiêu trong lòng Lăng Thần, Lăng Tiêu đã mở miệng thì chắc chắn Lăng Thần sẽ không làm trái ý anh. Hiện giờ Lăng Thần cưng chiều, lấy lòng Lăng Tiêu, hận không thể dâng toàn bộ thứ tốt trên đời này cho anh, chỉ mong anh hài lòng.

Trình Nghị Chử đứng bên bỗng đầy bất mãn, tinh thần trách nhiệm của y không cho phép người khác chịu tội thay mình, “Mắc mớ gì đến anh ta? Là tôi làm ầm nên anh ta mới dẫn ra đây, muốn phạt thì phạt tôi là được.”

Lôi nghe thì quét mắt qua cảnh cáo, nhưng Trình Nghị Chử hung hăng liếc lại gã.

Tên mặt liệt chết tiệt, đừng tưởng mi làm thế ông đây sẽ tha thứ cho chuyện nửa đêm đang ngủ mi hôn ông như phụ nữ nhé…

Lăng Thần nhíu chặt mày nhìn cả hai trá hình bảo vệ cho đối phương. Đây không phải dấu hiệu tốt!

Nhưng Lăng Tiêu lại cười, “Tình cảm của hai người tốt quá!”

Trình Nghị Chử “hừ” một tiếng, “Ai tình cảm tốt với tên mặt liệt chết tiệt đó?”

Lăng Thần trầm mặt xuống, nhưng Lăng Tiêu buồn cười nói với Lôi: “Lôi, cậu cũng không làm chuyện gì, dẫn bạn đến nhà chơi không phải việc xấu, Thần sẽ không phạt cậu, đúng không?” Lăng Tiêu nhìn Lăng Thần, tuy Lăng Thần khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Dẫn hắn đi đi, đừng để hắn chạy loạn nữa.”

Lôi tức khắc thở ra, “Vâng!” Trả lời xong thì bước lên kéo Trình Nghị Chử vẫn đang sống chết liếc gã nhanh chóng rời phòng khách.

Đợi bọn họ biến mất, Lăng Tiêu không nén được bật cười, “Tình cảm của họ tốt quá.”

“Chúng ta sẽ còn tốt đẹp hơn cả họ.” Lăng Thần nắm chặt tay anh.

Lăng Tiêu cười, “Vừa rồi cậu tìm tôi?”

Lăng Thần bị hỏi thì sực nhớ ra mục đích của mình, hắn vui sướng cong khóe môi, “Em tìm ra nơi để nghĩ dưỡng rồi, chúng ta đi Maldives đi.”

“Maldives?” Lăng Tiêu suy nghĩ rồi gật đầu, “Được.”

Buổi tối, Trình Nghị Chử đang trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh thì bị Lôi kéo ra khỏi phòng, y ngáp, “Mặt liệt chết tiệt, mi dẫn ta đi đâu?”

Lôi không nói lời nào dẫn y đi tiếp, Trình Nghị Chử thấy gã im lặng thì dừng lại không chịu đi, còng tay bị kéo căng, Lôi cũng dừng theo.

“Mi sao thế?” Trình Nghị Chử nghi ngờ kéo còng tay lại, tay Lôi cũng bị kéo theo. Lát sau, Lôi vô cảm xoay đầu, “Muốn sống không?”

“Phí lời!” Trình Nghị Chử lườm.

“Vậy một lúc nữa không được nói lung tung, biết chưa?” Lôi bấu vào vai Trình Nghị Chử, gương mặt luôn vô cảm hiếm khi xuất hiện vết nứt, vì có phần kích động nên không khống chế sức làm Trình Nghị Chử đau đến nhíu mày.


“Ta biết rồi… Mi mau buông ra, đau…”

Lôi vội vàng buông ta, “Xin lỗi…”

Trình Nghị Chử giơ tay xoa vai, cau mày, “Chẳng lẽ mi dẫn ta đi gặp chủ nhân mi?”

Lôi không nói gì, cứ nhìn y.

“Thôi kệ, nên đến đều sẽ đến, đi thôi.” Trình Nghị Chử phóng khoáng nói, nhấc chân đi lướt qua Lôi nhưng Lôi bất động, do còng tay từ phía Trình Nghị Chử nên mới lê hai bước. Y quay lại nhìn Lôi.

“Tôi muốn em sống…” Lôi quay lưng với y lẩm bẩm.

Trình Nghị Chử nhún vai, “Vậy phải xem tâm tư của chủ nhân mi rồi.”

Đợi nhiều ngày như thế, rốt cuộc cũng đến thời điểm thẩm phán sinh tử của y…

Lôi im lặng, bất ngờ xoay người ôm chầm Trình Nghị Chử. Trình Nghị Chử giật mình, vừa giãy giụa vừa la oai oái: “Mẹ kiếp, chẳng phải cái tên mặt liệt chết tiệt nhà mi nói mi không phải đồng tính sao?”

Gã nhỏ giọng trả lời: “Tôi lừa em thôi.”

Sấm sét giữa trời quang, Trình Nghị Chử bị đánh đến hoa mắt ù tai.

Bị lừa… Bị lừa… Bị một tên đồng tính giả dạng không phải đồng tính lừa…

Một chốc sau.

“Mặt liệt chết tiệt kia!!!!!” Trình Nghị Chử hét lớn, dùng cả tay cả chân đánh đấm người Lôi, nổi giận đến tay chân rối loạn.

Lôi dễ dàng đỡ sự tấn công của y, nắm tay y giữ nó trong ngực, “…Em tức rồi à…”

“Phí lời!” Trình Nghị Chử không thể cử động tay, y bực tức muốn há miệng cắn thì Lôi bất ngờ cúi đầu, trong nháy mắt Trình Nghị Chử bị sét đánh trúng lần thứ hai, chết cứng tại chỗ.

Lại bị hôn… Lại bị… hôn…

Hồi lâu Lôi buông y ra, lùi về sau một bước, nhìn y chăm chú, “Nếu có cơ hội thì sau này tùy em trừng phạt tôi sao cũng được.”

Trình Nghị Chử như ba hồn không gặp bảy phách, đứng thẫn thờ ở đó không trả lời cũng không nhìn gã.

Lôi lại im lặng, kéo y đi đến thư phòng.

Hết 09.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui