Đông đi Xuân đến, chớp mắt bốn tháng đã trôi qua.
Lớp băng tuyết ngoan cố tích lũy trong suốt mùa đông khắc nghiệt dưới sự thiêu đốt của ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng phải tan chảy, nhường chỗ cho màu xanh của cây lá.
Trong suốt bốn tháng, ngày nào cũng như ngày nào, Seith thức sớm ngủ trễ: sáng luyện kiếm, chiều tập ma pháp.
Chỉ có buổi tối là nhỏ có thể dành một chút thời gian để thỏa mãn ham mê đọc sách của mình.
Nhưng đọc sách trong tối thì hại mắt, dù có đèn ma pháp nhưng ánh sáng của nó cũng không phù hợp với việc đọc sách trong thời gian dài.
Kết quả là, sau bốn tháng rèn luyện không ngừng nghỉ, Thánh ngọc vẫn nằm chễm chệ trên cổ, quà tặng kèm lại là quả kính dày ngang lớp thủy tinh trên ô cửa sổ cùng quầng thâm như gấu trúc vì thiếu ngủ lâu ngày.
Seith Courteney tám tuổi, chính thức gia nhập hội những người nhìn đời bằng hai đít chai.
Hôm nay, như mọi khi, buổi sáng lại bắt đầu với bài học kiếm thuật.
"Ngươi không phải đối thủ của ta."
Seith cầm kiếm để thẳng vào cổ Alan, nhìn xuống đối thủ đang khụy một gối, một tay chống kiếm trên mặt đất để giữ thăng bằng.
Bắt đầu từ một tháng trước, Isaac đã để hai người thực hành đối chiến.
Nhưng so với thiên tài kiếm thuật Seith thì Alan lớn hơn một tuổi vẫn còn kém xa lắm.
Dù thể lực của nhỏ chưa thể so sánh với Alan nhưng có kiếm ý cùng khả năng phán đoán chuẩn xác bù vào, lần nào cũng vậy, cậu ta bị đánh cho không có đường phản kháng.
"Anh lại thua rồi."
Alan rũ mắt, thở dài, một tay chống kiếm, từ từ đứng dậy.
Trải qua vài tháng ở nhà Courteney, từ một cậu nhóc gầy gò, Alan đã lột xác, cơ thể chắc nịch, người cũng cao hơn rất nhiều.
Khuôn mặt vốn dĩ sắc nét càng thêm sự kiên nghị, mái tóc ngắn đỏ rực làm tôn lên khuôn mặt anh tuấn.
Dù chưa thành niên nhưng có thể đoán được sau khi lớn lên, ắt hẳn sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai.
Isaac thấy vẻ mặt không cam tâm của cậu học trò nhỏ, cũng thở dài trong lòng.
Thực ra cậu nhóc cũng rất có tài năng kiếm thuật, chỉ trong vòng bốn tháng đã có thể thuần thục tất cả các chiêu kiếm của y.
Người bình thường phải mất cả năm, Isaac năm xưa cũng phải mài giũa nửa năm mới có thể thuần thục.
Chỉ là so với kiếm cốt, tài năng kia chỉ như muối bỏ biển, không đáng nhắc đến.
"Được rồi.
Dừng tại đây.
Từ nay, cả hai không cần phải đối chiến nữa."
Cách biệt quá xa, tiếp tục cũng không thể tiến bộ.
Nói xong, Isaac cũng rời đi.
Thấy Alan cũng sắp sửa rời đi, Seith vội vàng thu kiếm, bước đến trước mặt cậu ta.
"Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
"Ngươi hãy khuyên nhủ Rosaria đừng tặng đồ cho ta nữa."
Alan lắc đầu: "Không được! Em nói thẳng với Rosa bao nhiều lần rồi còn không được.
Dựa vào đâu cho rằng Rosa sẽ nghe lời anh nói?"
Seith nhíu chặt mày.
Nhỏ không cho Rosaria để bánh cá trước cửa, thì cô nhóc tặng bánh bạch tuộc.
Không cho tặng bánh thì làm kẹo.
Không cho tặng đồ ăn thì đổi thành búp bê tự làm.
Nói tóm lại là biến đổi đa dạng các loại mặt hàng thủ công từ lớp nữ công gia chánh của cô nhóc.
Mấy món đồ mà Rosaria tặng tới nay đã cất được cả nửa căn phòng.
Alan cười cười: "Cũng không phải không có biện pháp!"
Seith nhìn Alan.
"Gọi em ấy là Rosa là được."
Nhỏ chẳng nói chẳng rằng, đi luôn.
Alan lắc đầu.
Qua lâu như vậy, việc sợ mèo vẫn không bị lộ chứng tỏ Seith Courteney cũng không phải người lắm chuyện.
Thậm chí ngược lại, nhỏ lúc nào cũng giữ khoảng cách với mọi người xung quanh, cố gắng hết mức để không liên quan quá nhiều đến người khác.
Nhưng có vẻ bức tường hoàn mỹ mả nhỏ xây dựng cho riêng mình đã bị Rosa đâm thủng một lỗ.
Luyện kiếm xong, buổi sáng cũng kết thúc.
Lúc này mặt trời đã lên cao, khuôn viên trụi lủi tiêu điều của mùa đông đã biến mất.
Những người chăm sóc vườn đang tất bật tỉa tót cho đám hoa cỏ.
Cách đó không xa, Rosaria cũng đang tưới nước cho đám hoa hồng mà cô nhóc trồng hết sức chăm chú.
Seith vội vàng quay đầu, rẽ sang hướng khác về phòng.
Nhỏ đang hạn chế việc chạm mặt Rosaria, bởi vì mỗi lần gặp mặt là không biết cô nhóc kia lại lôi từ trong người đâu ra mấy thứ đồ thủ công nhét vào tay nhỏ.
Và Seith Courteney thì không hề có sức phản kháng trước ánh nhìn sáng rực tràn ngập tin cậy cùng vui vẻ từ đôi mắt xanh ngọc lục bảo kia.
Dùng bữa rồi nghỉ trưa xong, Seith lại xách kiếm đến khuôn viên, chọn một cái cây cổ thụ rồi ngồi xếp bằng ngay ngắn dưới bóng của nó.
Nhỏ nhắm mắt, cảm nhận luồng chảy của ma lực trong cơ thể, dùng ý chí từ từ kêu gọi, ra lệnh cho chúng tụ tập thành một khối băng nhỏ nơi đầu ngón tay.
Seith mở mắt.
Vẫn là núi băng cao ngang cái cây như mọi hôm.
Lại thất bại!
Nhỏ thở dài, đứng dậy, nắm lấy kiếm, lần lượt luyện hết chiêu này đến chiêu khác.
Ý chí thông qua kiếm ý truyền đạt, thúc ép đám ma lực.
Seith điều khiển mũi kiếm, vẽ ra một hình ngôi sao năm cánh bằng băng trong không trung.
Chỉ trong chớp mắt, một ngôi sao đã thành hình, rơi xuống mặt đất, vỡ vụn.
Seith vẫn hay lấy bản thân ví von: ý chí là người chăn vịt, kiếm ý là cây lùa vịt, ma lực là đám vịt không nghe lời.
Nếu chỉ có một mình, người chăn vịt chỉ có thể bất lực nhìn đám vịt chạy tán loạn.
Nhưng khi nắm công cụ là cây lùa vịt trong tay, mệnh lệnh của người chăn vịt được truyền đến đám vịt đông đúc một cách đồng thời khiến chúng ngay lập tức xếp thành hàng.
Nếu rời đi kiếm, nhỏ hoàn toàn bất lực trước đám ma lực khổng lồ.
LouisArden cũng không xuất hiện thêm lần nào.
Tình trạng kiếm ý khống chế ma lực của Seith chỉ một mình nhỏ biết, cũng không dám tiết lộ với ai, chỉ có thể tự mình tìm hiểu.
Tình trạng kỳ quái trên tám phần là do kiếm cốt gây ra.
Bởi vì tính quý hiếm và không phải ai có kiếm cốt cũng trùng hợp sở hữu ma hạch nên tình huống của Seith có thể nói là độc nhất vô nhị.
Dù đã lật tung cả thư viện ở nhà, dạo hết tất cả các hiệu sách trong thành, vẫn không tìm được chút thông tin nào hữu ích.
Mà có thì cũng chỉ là chút truyền thuyết chưa được kiểm chứng, lại còn thêm mắm dặm muối để được xuất bản.
Cuối cùng vẫn phải tìm cách làm ý chí lớn mạnh chứ không phải chỉ nhờ vào kiếm ý.
Seith hít một hơi thật sâu, buông kiếm, bắt đầu cảm nhận ma lực rồi tự mình điều khiển chúng.
Suốt buổi chiều, nhỏ tạo ra hết núi băng này đến núi băng khác, tới mức thoát lực gục xuống bên gốc cây.
Nhỏ thở hổn hển, xoay người lại, dựa lưng vào gốc cây, đối diện với bầu trời.
Ánh hoàng hôn dịu dàng bao phủ vạn vật, cơn gió mùa xuân làm những chiếc lá trên cành rung động, phát ra những tiếng xào xạc theo nhịp điệu như khúc hát ru.
Seith mệt mỏi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ nặng nề như mọi hôm.
Alan lại nhìn thấy cô nhóc nọ ngủ dưới gốc cây.
Từ lần đầu tiên phát hiện với tâm trạng kinh ngạc, sau đó là không nhịn được mà luôn đi qua nơi này vào đúng giờ này để ngắm nhìn nhỏ, cậu chưa bao giờ dám đến gần.
Nhưng hôm nay, có lẽ là ánh hoàng hôn quá xinh đẹp cũng có lẽ là gió xuân quá ấm áp, Alan nâng bước tiến đến gần.
Hơi thở đều đặn cho thấy cô nhóc đã ngủ say, những tia nắng cuối ngày xuyên qua khe hở giữa các tán cây, in thành những vết loan trên khuôn mặt điềm tĩnh, tạc nên một bức tranh tuyệt đẹp.
...
Ấm áp quá!
Seith mơ màng mở mắt, cảm thấy cơ thể xóc nảy.
Nhỏ rùng mình, lẽ nào bị bắt cóc?
Thấy Seith hơi cựa quậy, Alan lúc này mới lên tiếng: "Em tỉnh rồi sao?"
Lúc này, Seith mới nhận ra cằm mình đang gác lên vai của Alan, gương mặt phóng đại của cậu ta cũng gần ngay trước mắt.
Seith giãy giụa: "Thả ta xuống!"
"Ngoan nào! Sắp về đến phòng em rồi!"
Việc thân cận đột ngột với người khác khiến cơ thể Seith nổi hết cả da gà.
Cho tới nay, chỉ có sự đụng chạm của Keith và Rosaria là không mang đến sự phản cảm.
"Thả ta xuống!"
"Tiêu hao nhiều ma lực như thế, cơ thể em vẫn chưa phục hồi đúng không?"
Nhận ra tay chân của mình vẫn bủn rủn, nhỏ không phản kháng nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên lưng Alan.
"Vì sao em lại liều mạng luyện tập như vậy?"
Hồi lâu không thấy Seith trả lời, Alan cho rằng nhỏ không muốn nói, đang tính đổi chủ đề thì:
"Vì muốn gặp lại một người."
Cậu nhóc cũng không hỏi vì sao phải liều mạng luyện tập chỉ để được gặp lại ai đó.
"Rất quan trọng sao?"
"Rất quan trọng."
Alan trầm ngâm.
Seith Courteney lạnh nhạt, cao ngạo, không gì có thể đánh bại lại vì một người mà cố gắng không ngừng.
Cậu cũng rất thắc mắc không biết cái người may mắn kia là thần thánh phương nào.
Hai người lại rơi vào im lặng.
Mặt trời đã khuất sau những dãy núi, mái tóc đỏ rực của Alan dưới sự bao phủ của bóng đêm cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Seith hơi rũ mắt, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Rosaria suốt ngày đòi Alan cõng.
Có lẽ là bởi cảm giác được che chở, nâng niu quá mức tốt đẹp, hoặc cũng có lẽ là vì tấm lưng bên dưới ấm áp đến lạ.
Hồi lâu nhỏ lên tiếng: "Vậy còn ngươi? Có người nào quan trọng với ngươi không?"
Lần này lại tới lượt Alan im lặng.
Nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó vui vẻ khiến môi cậu ta hơi nhếch lên.
"Thực ra anh không phải là con ruột của mẹ.
Đó là bí mật mà ngay cả Rosa cũng không biết.
Năm bốn tuổi anh được cha nhận nuôi, sau đó ông tái hôn với mẹ.
Lần đầu tiên gặp mặt, Rosa đã nắm lấy tay anh thật chặt."
"Vậy còn trước khi gặp Rosaria?"
Cả người Alan cương cứng, khuôn mặt trong bóng tối càng thêm đen tối không rõ.
Seith thầm nghĩ có lẽ cậu ta đã trải qua một khoảng thời gian không mấy vui vẻ trước khi được nhận nuôi.
"Đã quên."
"Vậy Rosaria..."
"Quan trọng hơn cả sinh mệnh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...