Chương này mình xin tặng bạn @mickywind123, cảm ơn bạn đã đẩy Kim phiếu cho truyện nha. ^^
===============
Từng phút một trôi qua, khi thời gian gần đến, cả đám không ai bảo ai đều yên lặng nhìn đồng hồ đeo tay, không khí trong phòng bệnh căng thẳng đến mức chẳng ai nói với ai câu nào.
Kim giây cứ chậm rãi nhích từng nấc.
1 giờ 35 phút, 1 giờ 36 phút, 1 giờ 37 phút…
Dường như có một bóng người đang đến gần.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ra hành lang, nhìn lên trần nhà, nhìn xuống gầm giường, nhìn vào ly nước, nhìn sang người bên cạnh…
Không có gì kỳ lạ.
Thế nhưng ta không thể vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.
Bởi vì trực giác của ta vẫn cứ mách bảo, nguy hiểm đang đến rất gần.
Nhưng ta lại không thể nào ngờ được nó sẽ dùng cách gì để đột ngột xuất hiện trước mặt ta.
1 giờ 40 phút, 1 giờ 41 phút, 1 giờ 42 phút…
Hắn vẫn đang tiến về phía ta.
Rõ ràng hắn cũng chỉ là một con người nhưng lại như giun như dế luồn lách bên dưới một căn phòng hoàn toàn đóng kín, rồi không hề báo trước xuất hiện ở sau lưng ta…
1 giờ 45 phút, 1 giờ 46 phút…
Hắn đuổi theo ta như một người tình say đắm, hắn thích hơi thở ẩm ướt trong cổ họng ta, thích dòng máu đang chảy xuôi dưới làn da ta.
1 giờ 49 phút 30 giây, 31 giây, 32 giây…
56 giây…
57 giây…
58 giây…
59 giây…
Ngay lúc kim giây chuẩn bị nhảy sang con số 0, lồng ngực mỗi người ngồi ở đây đều như thắt lại.
Tựa như một giây cuối cùng này lại dài hơn tất cả những giây trước đó…
Sau đó…
Kim giây lại tiếp tục lướt qua… 1 giờ 51 phút 1 giây, 2 giây, 3 giây…
“Đúng là sợ bóng sợ gió mà.” Tào Thanh thở dài một hơi rồi đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường.
Gương mặt tái nhợt của Minako cũng bắt đầu hồng hào trở lại.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn sang Lục Tiểu Đường, thấy cô đang thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không hiểu sao, từ đáy lòng hắn lại dâng lên một cảm giác bất an.
Mọi người nhìn nhau, trên mặt không giấu được nụ cười tự giễu.
Lục Tiểu Đường lấy một túi trái cây trên bàn đặt lên giường mình. “Nếu hắn đã không dám đến thì chúng ta ăn quýt đi nào.”
Ăn quýt là một biện pháp tốt để giết thời gian. Chúng ta phải lột vỏ, lột sạch lớp xơ rồi cho vào miệng, có khi còn phải nhả hat ra. Sau khi đã bình tĩnh lại, mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau. Ánh nắng đầu giờ chiều nghiêng nghiêng rọi vào phòng qua lớp cửa kính. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chuông ngân của toà tháp đồng hồ trên trung tâm thương mại đối diện…
Mộ Dung Vũ Xuyên đang giành giật một quả quýt to với Lục Tiểu Đường, cô mang thương tích trên người nên không giành lại hắn. Mộ Dung Vũ Xuyên cười ha hả lột vỏ quýt, cố ý chọc giận cô.
Vừa lắng nghe tiếng chuông ngân Mộ Dung Vũ Xuyên vừa cho một múi quýt vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt. Hắn lại tách thêm một múi, nghe tiếng chuông ngân nga quanh quẩn bên tai, nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất.
Rất nhanh sau đó, gương mặt tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
Không một ai lên tiếng đáp lời hắn.
Vì điều hiển nhiên này vốn không cần đến một lời đáp.
Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn qua trung tâm thương mại ở phía đối diện. Mặt đồng hồ trên tháp đang chỉ vị trí đúng 2 giờ chiều.
Đinh — đang — đinh — đang —
Tiếng chuông vẫn tiếp tục ngân nga, quanh quẩn trong không gian.
Mộ Dung Vũ Xuyên cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình: 2 giờ 5 phút.
Tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng.
Rất nhiều người đi đường đều đang ngẩng đầu nhìn lên tháp đồng hồ.
Tiếng chuông đã đánh liên tục năm phút đồng hồ. Kim đồng hồ vẫn đang dừng lại ở vị trí đúng 2 giờ chiều.
Mộ Dung Vũ Xuyên quay đầu lại nhìn mọi người trong phòng, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ hoang mang.
“Nguy rồi, là ở tháp đồng hồ!”
Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ kịp thốt lên một câu trước khi lao ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng chuông du dương vang giữa không trung tràn ngập trong từng ngóc ngách như một giai điệu của quỷ.
Mộ Dung Vũ Xuyên chạy xuống cầu thang, băng qua đường lớn vọt vào trung tâm thương mại đồ cổ, tiếp tục leo cầu thang bộ…
Hắn cảm thấy mình không khác gì một con thú trong đoàn xiếc, bị hung thủ dùng roi da quất mạnh vào người, điều khiển hắn chạy đông chạy tây. Trong hư không dường như có một gương mặt đang mỉm cười nhìn hắn.
Mộ Dung Vũ Xuyên một lần nữa rơi vào tình trạng cạn kiệt sức lực.
Cuối cùng hắn cũng chạy lên tầng 4, là tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Hắn đẩy mở hai cửa kính cũ kỹ, trước mắt hắn hiện ra một cầu thang chật chội rỉ sét. Ở đầu cầu thang là một cánh cửa —
Một cánh cửa sắt được sơn màu đen.
Mộ Dung Vũ Xuyên dùng sức đẩy mạnh cửa sắt ra, cánh cửa rỉ sét phát ra âm thanh ma sát “ken két” rợn người. Một gian phòng rộng 40 mét vuông như ổ bụng của một con quái vật chậm rãi hiện ra trước mắt hắn.
Tất cả các bánh răng và dây đai xếp chằng chịt tựa như nội tạng của con quái vật, quả lắc đồng hồ to tướng chính là trái tim của nó. Nó đã tồn tại được gần trăm năm.
Thế nhưng lúc này trái tim nó đã ngừng đập.
Hai thanh gỗ hợp lại thành hình chữ thập được gắn cố định lên quả lắc đồng hồ. Trên “thập tự giá” đó đang treo một cô gái trần truồng.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua các ngóc ngách của tầng gác mái chiếu vào căn phòng mờ tối, thân thể cô gái lặng lẽ treo trên không trung, hai cánh tay giang rộng, hai chân dạng ra, mái tóc dài rũ trên mặt buông thả xuống ngực.
Thân thể cô hoàn toàn bất động trong không gian lạnh lẽo, đôi mắt hé mở dường như đang nhìn về chốn xa xăm nào đó, khoé môi cong cong nở một nụ cười thản nhiên… Những chiếc đinh sắt sắc lạnh đâm xuyên tay chân cô, cố định cô vào thập tự giá, thân thể trần truồng hoàn mỹ của cô trông trắng bệch đến chói mắt. Cô lúc này hệt như một người chim đang giương cánh bay lượn giữa trời không, lại càng giống như một tế phẩm đang được hiến tế cho các vị thần.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...