Chương này mình xin gửi tặng bạn TrùmThánhDịch. Cảm ơn bạn đã đề cử truyện ạ.
Các bạn nhớ bấm nút "yêu thích" ở từng chương để tăng lượt like lên nha. Cứ được 100 like mình sẽ bạo thêm 1 chương á. ^^
- -------------------------
Phòng pháp y nằm ở tầng hầm B1 của toà nhà cục cảnh sát.
Toà nhà này vốn do người Nhật Bản xây dựng từ hồi thế chiến thứ hai, lúc đó được sử dụng làm Bộ tư lệnh khu vực miền Đông. Toà nhà được thiết kế rất vuông vức và thô kệch, bao gồm năm tầng, trong đó có hai tầng hầm, có người nói toà nhà này có thể chống được cả đạn pháo.
Sau giải phóng nơi đây trở thành ký túc xá của chính phủ thành phố C, đến cuối thập niên 90 lại được đổi thành toà nhà cục cảnh sát, được xây thêm ba tầng và lắp đặt trang thiết bị hiện đại nên nhìn chung cũng rất đạt tiêu chuẩn. Kiến trúc do người Nhật Bản xây dựng thật sự vô cùng kiên cố, trải qua hơn nửa thế kỷ vẫn còn nguyên vẹn.
Tuy nhiên khi đi xuống tầng hầm thì hầu như nơi này chưa từng được tu sửa, vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ trước đây. Tường vôi bong tróc, mùi gỗ và gạch nung cũ bốc ra mùi u ám cũ kỹ mang lại cảm giác lạnh sống lưng, tựa như có một con rết trăm chân đang bò dọc trên cột sống của mình.
Phòng pháp y nằm ở cuối dãy hành lang được chia thành năm gian phòng, gồm phòng khám nghiệm tử thi, phòng chụp X quang, phòng xét nghiệm, phòng lưu trữ và phòng chứa xác. Nơi đây không có cửa sổ, mọi ánh sáng đều đến từ thứ ánh sáng mờ đục của bóng đèn dây tóc.
Nghe nói vào thời kỳ bị người Nhật chiếm lĩnh thì nơi đây chính là phòng thí nghiệm y học của họ, có thể dùng để khám bệnh cho quân lính Nhật, hoặc cũng có thể là nơi mà đơn vị 731 đã dùng qua.
(Chú thích: Đơn vị 731 là đơn vị nghiên cứu và phát triển vũ khí hóa-sinh của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, đơn vị này đã tiến hành nhiều thí nghiệm nguy hiểm trên cơ thể người trong chiến tranh Trung-Nhật và thế chiến thứ hai.)
Phòng pháp y vô cùng rộng rãi và sạch sẽ đến mức khiến người ta khó thở vì mùi nước khử trùng lúc nào cũng thoang thoảng trong không khí.
Chị Đinh Lan là một phụ nữ trung niên cần mẫn, giữ chức trợ lý pháp y. Tuy bằng cấp chị không cao nhưng lại hết lòng vì công việc, lá gan cũng rất lớn. Nếu không như vậy thì người bình thường đứng cả ngày ở nơi như thế này thể nào cũng sẽ phát điên.
Khi Mộ Dung Vũ Xuyên và Lục Tiểu Đường đi vào phòng xét nghiệm thì chị Đinh Lan đã chuẩn bị xong đầy đủ dụng cụ. Chị và giáo sư Trần Minh Hiên trước đây đã từng làm việc với nhau. Hai năm trước giáo sư về hưu nên Kiều Khải lên thay, giữ chức pháp y chính của cục. Trong mắt chị Đinh Lan thì ai cũng như ai, nên khi thấy Mộ Dung Vũ Xuyên chị cũng không hề tỏ ra kinh ngạc mà chỉ thản nhiên ngồi trên ghế bành trong góc phòng.
Bà chị này lúc dọn thi thể có phải cũng mang vẻ mặt hờ hững này hay không đây? Mộ Dung Vũ Xuyên thầm tự hỏi.
Trên bàn thí nghiệm lúc này có một cái đầu lâu, một ba lô leo núi hiệu Adidas màu đỏ và một chồng giấy nhăn nhúm.
Ba lô leo núi vẫn còn mới tinh, bên trên không có vết máu nào, cũng không có dấu vết nào khiến người ta hoài nghi. Chồng giấy bên cạnh cũng chỉ là giấy in ấn bình thường được bày bán trong mọi tiệm văn phòng phẩm.
Mộ Dung Vũ Xuyên đeo găng tay cao su vào, cầm ngẫu nhiên vài tờ lên kiểm tra, tờ nào cũng nhăn nhúm và trắng trơn. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một đoạn chữ viết, liền rút tờ giấy đó ra xem. Đó là mấy hàng chữ in.
Lục Tiểu Đường cũng tò mò lại gần xem cho kỹ.
Trên giấy viết:
“Giơ cao lưỡi hái của ngươi lên, vì đã đến giờ thu hoạch rồi… Ngồi trên áng mây đưa lưỡi hái xuống mặt đất sẽ thu hoạch được thôi.” Lục Tiểu Đường đọc xong chẳng hiểu gì cả, bèn ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.
Mộ Dung Vũ Xuyên lại lấy một tờ khác có in chữ ra xem.
“Ném bát của hắn xuống đất, những kẻ được dã thú tôn thờ sẽ bắt đầu thối rữa da thịt vô cùng nghiêm trọng… Ném bát của hắn vào biển sâu, biển liền biến thành máu, hình như đó là máu người chết khiến cho toàn bộ sinh vật sống trong biển đều chết theo… Ném bát của hắn vào sông suối, nước cũng biến thành máu… Ngươi hãy đem máu ngươi cho chúng uống, chúng sẽ bị trừng phạt đúng tội.”
“Nói thế là ý gì?” Lục Tiểu Đường vội hỏi.
“Tôi cũng đâu biết, hình như là trích đoạn ở đâu đó. Cái này phải nhờ người của cậu kiểm tra rồi. Có khi chỉ là ai đó cố làm ra vẻ huyền bí.”
Mộ Dung Vũ Xuyên dời mắt đến chiếc đầu lâu. So với mớ câu chữ tụng niệm đọc muốn trẹo quai hàm vừa rồi thì thứ chiếc đầu lâu này nói cho hắn sẽ thật hơn rất nhiều.
Chiếc đầu lâu màu xám trắng rất nhỏ và tinh xảo. Có thể đoán được khuôn mặt người này khi còn sống rất xinh đẹp.
Mộ Dung Vũ Xuyên cầm đầu lâu trên tay nâng lên nâng xuống rồi lật qua lật lại quan sát một lúc.
“Đầu tiên, khụ khụ,” hắn hắng giọng. “Có thể khẳng định đây là đầu lâu người.”
Lục Tiểu Đường suýt chút nữa té sấp mặt xuống đất.
“Cậu nhìn xem, đầu lâu có hình cầu rất tròn, phần miệng không nhô ra như động vật, nhìn nghiêng sẽ thấy phần xương sọ chiếm hai phần ba… ui da!”
Lục Tiểu Đường giẫm mạnh lên giày Mộ Dung Vũ Xuyên. “Cái này đến tôi cũng nhìn ra được. Còn gì nữa không?”
“Ừm… đầu lâu này tương đối nhẵn nhụi, thành xương cũng có vẻ mỏng, lại còn rất nhẹ. Đây là một đầu lâu của nữ.”
“Chỉ dựa vào mấy điểm này thôi à?” Lục Tiểu Đường hơi nghi ngờ.
“Đương nhiên không chỉ có vậy. Phần cung chân mày của đàn ông đều nhô lên và trên bề mặt có nhiều lỗ nhỏ. Cậu nhìn cái đầu lâu này xem, phần hốc mắt trơn nhẵn, không nhô lên lại càng không có lỗ nhỏ. Phần hốc mũi vừa rộng vừa thấp, sống mũi cũng lõm xuống, đây là đặc trưng của phái nữ. Ngoài ra xương gò má cũng nhẵn mịn và tròn trịa, nếu là gò má của nam sẽ thô ráp và vuông vức hơn.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...