Lục Trình Thiên quyết định mau chóng giải quyết ổn thỏa mọi việc phía bên này để đưa Đan Diễn Vy và Du Du về nhà, nhưng điều đó cũng không phải đơn giản..
Vũ Thiên Dương kéo xuống là một sự kiện vô cùng hỗ loạn, cho nên toàn bộ thành phố Cẩm An cũng thần hồn nát thần tính chấn chỉnh mất mấy ngày.
Lục Trình Thiên vì muốn sớm bắt được Thẩm Lãng, một lần nữa hợp tác với Thẩm Thành Đăng, muốn để cho người một lần nữa mắc câu, đáng tiếc, Thẩm Lãng dường như biến mất khỏi thế giới, dù thế nào cũng không xuất hiện.
Thẩm Thành Đăng đứng trước cửa sổ sát đất, cảm giác lần này hoàn toàn khác với lần trước.
Lần trước đứng ở chỗ này, có cảm giác mừng rỡ, còn có sự lo lắng, lo lắng anh ta ngồi chỗ này không được bao lâu.
Nhưng hiện tại, anh ta đã nắm toàn bộ nhà họ Thẩm trong tay, đã không còn sợ bất kỳ kẻ nào.
Chỉ là...
"Đan Diễn Vy là vợ của anh?” Sắc mặt Thẩm Thành Đăng mang theo chút nghi ngờ.
Lục Trình Thiên nhướng mày: "Không được sao?"
"Không thể tin nổi mà thôi." Anh ta thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
Lục Trình Thiên luôn cảm thấy dường như ánh mắt đó có gì đó thất vọng.
Thất vọng?
A! Anh ta thất vọng vì điều gì?
Đan Diễn Vy vẫn luôn là người phụ nữ của anh!
Có điều năng lực trêu chọc hoa đào của cô thật sự khiến người khác phải than thở.
Mà lúc này người phụ nữ mà Lục Trình Thiên cho là rất đào hoa đó, đang ngồi ở trong một nhà hàng bí mật.
Đối diện cô chính là người đàn ông mà cô đã từng trêu chọc, Hà Cảnh Quân.
"Tại sao lại hẹn em ra đây, em nhớ hôm qua anh vừa mới đính hôn.” Trên mặt cô mang theo nụ cười điềm tĩnh, lại mang theo vài phần xa cách, không quá rõ ràng nhưng cũng đủ khiến cho trái tim Hà Cảnh Quân đau vạn lần.
Hà Cảnh Quân cảm thấy trong lòng đau đớn giống như bị kim đâm.
"Diễn Vy, từ lúc nào chúng ta trở nên thế này?” Bỗng nhiên anh ta cười, nụ cười có vài phần cứng ngắc.
Đan Diễn Vy cụp mắt, dừng một chút: “Như vậy không tốt sao? Thật ra em với anh vẫn luôn không phải là người cùng một thế giới, đáng tiếc chúng ta biết sự thật này quá muộn.”
"Vậy em và Lục Trình Thiên là người của một thế giới sao? Em cảm thấy hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau sao?” Hà Cảnh Quân sắc bén nói.
Ngón tay Đan Diễn Vy lay động, cười tự giễu một tiếng, nói khẽ: “Không biết.”
Hai từ không biết vừa được nói ra khiến cho những lời mà Hà Cảnh Quân muốn nói lại nuốt trở lại vào trong bụng.
Bỗng dưng cười một tiếng, anh ta chán nản lùi về phía sau: "Lục Trình Thiên thật là có phúc lớn, lúc trước có Vũ Thư luôn một lòng với anh ta, bâu giờ cho dù nhà họ Vũ xuống dốc, đã không còn nữa, lại có thể khiến em trở lại bên cạnh anh ta, từ đầu đến cuối, dường như tất cả mọi người đều giãy dụa trong tiếng vỗ tay của anh ta.”
"Cảnh Quân..." Lông mày Đan Diễn Vy khẽ chau lại, trong một khoảnh khắc, dường như không nhận ra anh ta.
Trong ấn tượng của cô, anh ta vẫn luôn là một người ôn hòa, khiến cho người khác thoải mái, là từ lúc nào lại thay đổi như vậy?
Đôi mắt lạnh lùng của Đan Diễn Vy khiến Hà Cảnh Quân đội nhiên kinh hãi, ánh mắt lập tức thay đổi, nhanh chóng chỉnh lại tâm trạng của mình.
Thở dài một hơi, Hà Cảnh Quân mỉm cười cay đắng: "Em cứ bảo vệ anh ta như vậy sao? Là một kẻ thất bại, bây giờ ngay cả hai câu chua chát cũng không thể nói về anh ta sao?”
Trái tim Đan Diễn Vy dịu lại, lập tức lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, Cảnh Quân.”
"Đừng nói xin lỗi với anh, người nên nói lời xin lỗi là anh.” Hà Cảnh Quân đưa tay lên mặt, nói với giọng điểu thoải mái và dễ hiểu: “Diễn Vy, thật ra anh vẫn luôn nợ em một lời xin lỗi, nếu không phải vì anh, chuyện lần trước cũng sẽ không xảy ra, hơn nữa, anh cũng không thể trả lại công bằng cho em, anh…anh rất xin lỗi.”
Đan Diễn Vy lắc đầu: "Em hiểu, dù sao cô ấy cũng là vị hôn thê của anh.”
Ngón tay Hà Cảnh Quân dừng lại, ánh mắt sắc bén.
"Em nói, vị hôn thê?" Hà Cảnh Quân nhướng mày, giấu đi sự bất ngờ trong đôi mắt.
Đan Diễn Vy cũng không phát hiện ra điều này, nói: “Đúng vậy, hai người muốn sống cả đời bên nhau, đương nhiên muốn hai bên cùng ủng hộ, huống chi hai người lớn lên cùng nhau, nhiều tình cảm như vậy, em cũng có thể hiểu được suy nghĩ của anh, em không trách anh. Nhưng Cảnh Quân, làm bạn bè, em hi vọng anh có thể nói chuyện với cô ấy, lần này em nể mặt anh không so đo, nhưng cô ấy vẫn luôn không coi ai ra gì như vậy, một ngày nào đó sẽ phải trả giá rất lớn.”
Ánh mắt Hà Cảnh Quân chớp chớp, lóe lên ánh sáng mà cô nhìn không hiểu.
Đột nhiên anh ta cảm thấy mình như đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn, một sai lầm đủ để anh ta đốt cháy tất cả lý trí của bản thân.
"Anh sao vậy?" Đan Diễn Vy cảm thấy sắc mặt anh ta có gì đó không đúng, còn tưởng mình nói gì sai, lập tực giật mình nhìn qua.
Hà Cảnh Quân lắc đầu, trong lòng như đang nổi sóng to gió lớn nhưng khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh, anh ta cầm ly trà lên uống một ngụm, chợt mở miệng, ánh mắt tràn đầy tình cảm nói: “Diễn Vy, nếu lúc trước…Nếu lúc trước em xảy ra chuyện anh có thể mang kẻ đầu têu đến xin lỗi em, lúc ấy liệu chúng ta có khả năng không?”
Đan Diễn Vy sững sờ, dường như không nghĩ rằng anh ta lại hỏi vấn đề này.
Nên trả lời thế nào?
Chuyện không phát sinh ai có thể biết được?
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đầy sốt ruột kia, cô lại không đành lòng từ chối thẳng thừng.
Nghĩ lại tình hình lúc đó một chút, cuối cùng cô thở dài một hơi: “Có lẽ vậy, nhưng chuyện không phát sinh, cũng không biết thế nào.”
Sắc mặt Hà Cảnh Quân ảo não, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, giống như muốn nhìn rõ mọi cảm xúc của cô.
Cô tốt bụng nhắc nhở: “Cảnh Quân, mọi chuyện đều đã qua, anh không nên chìm đắm trong quá khứ, có rất nhiều thứ không quay lại được.”
"Không quay lại được…không quay lại được sao?” Sắc mặt Hà Cảnh Quân hoảng hốt.
Đúng vậy, thời gian không chảy ngược, bọn họ thật sự không quay lại được.
Một bữa cơm không được bao lâu, cuối cùng cũng tan rã trong sự không vui.
Sau khi Đan Diễn Vy rời đi, trong lòng vẫn cảm thấy có mấy phần rầu rĩ. Một người bạn tốt như vậy, cuối cũng cũng mất đi.
Có điều cuộc sống vốn là không như ý muốn, sao có thể cái gì cũng hài lòng được.
Nghĩ đến Du Du, cô cảm thấy tràn đầy động lực.
Hà Cảnh Quân lại mang theo sự tức giận trở về.
Mẹ Hà rõ ràng là rất hài lòng với hôn sự của Hà Cảnh Quân và Tiểu Nhã, cả người tinh thần đều rất phấn chấn.
Mà Tiểu Nhã cũng là mang theo hoa quả và súp chạy đến từ sáng sớm.
Lý do chình là vì hôm nay là ngày mẹ Hà phải lên bàn mổ.
"Tiểu Nhã thật là tốt, mới sáng sớm đã giúp tôi đến tận bây giờ.” Mẹ Hà khen khen ngợi Tiểu Nhã luôn miệng với ba Hà, vẻ mặt vô cùng hài lòng, một chút cũng không giống như người chuẩn bị lên bàn mổ.
Ba Hà cũng mỉm cười.
Hai người khen đến mức Tiểu Nhã đỏ cả mặt.
Hà Cảnh Quân đi tới, sắc mặt khó coi khiến bầu không khí lập tức thay đổi.
"Cảnh Quân, con sao vậy? Đang tốt đẹp sao sắc mặt lại thành khó coi như vậy?” Ba Hà và mẹ Hà nhìn nhau, luôn cảm thấy dường như có điều gì đó không đúng.
Hà Cảnh Quân cũng không quan tâm đến lời nói của hai người, nhưng ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía Tiểu Nhã.
Trong ánh mắt đó xác thực không thể nói là tốt hay xấu, nhưng lại giống như muốn ăn thịt người.
Trong lòng Tiểu Nhã bỗng nhiên hoảng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...