Giai Nhân Và Luật Sư

"Tôi có thể hiểu được suy nghĩ tự do của người trẻ tuổi, nhưng là một người đàn ông thì vẫn phải có trách nhiệm cho người phụ nữ một cuộc hôn nhân. Thiên à, cậu là một người có trách nhiệm, cậu sẽ không để cho Thư phải chịu uất ức chứ?" Ánh mắt Vũ Thiên Dương không ngừng thay đổi, nhìn chằm chằm vào Lục Trình Thiên, dường như chỉ cần anh dám nói một từ không, ông ta sẽ cắn người vậy.

Lục Trình Thiên lại chẳng khác nào vừa nghe được chuyện gì đó nực cười, dứt khoát mở miệng nói: "Tôi nghĩ ông có thể đã hiểu nhầm gì đó rồi, phó ban Vũ!"

Vẻ mặt Vũ Thiên Dương chợt biến đổi.

"Tôi cũng không phải là người chủ nghĩa không kết hôn, ngược lại, bây giờ tôi đặc biệt muốn cùng với vợ tương lai của tôi bước vào nhà thờ. Nhưng điều làm người ta thấy đáng tiếc chính là… người kia… hình như không phải là Vũ Thư!" Lục Trình Thiên giang hai tay ra nói với ánh mắt trêu tức.

Vũ Thiên Dương giận dữ, vỗ mạnh vào bàn: "Lục Trình Thiên, cậu có biết cậu đang nói gì không? Thư nhà chúng tôi là vợ chưa cưới của cậu, chẳng lẽ cậu còn nhớ nhung tới người phụ nữ họ Đan kia à?"

Đây là điều duy nhất ông ta có thể nghĩ đến.

Đương nhiên, nếu như mạng lưới quan hệ của ông ta đủ xuyên qua lớp sắt bảo vệ của Lục Trình Thiên, hoặc có thể biết ngày ấy ngoại trừ Vũ Thư ra, thật ra còn có một người khác cũng bị nhốt, còn Lục Trình Thiên luôn ở bên cạnh chăm sóc cô rất lâu, không rời một bước.

Lục Trình Thiên nhếch môi cười lạnh tới thấu xương: "Chẳng mấy chốc, ông sẽ phải gọi cô ấy mà bà Lục."

"Cậu..." Vũ Thiên Dương tức muốn nôn ra máu.

Ông ta thật vất vả mới bình tĩnh lại được, thở hồng hộc nói: "Vì sao? Cậu và Thư vẫn luôn rất tốt, chẳng lẽ cậu thật sự muốn vì một người phụ nữ không biết ở đâu ra mà bỏ đi tình nghĩa nhiều năm giữa cậu và Thư sao? Nếu là vì đứa con, Thư trẻ tuổi xinh đẹp vẫn có thể sinh cho cậu, con bé luôn một lòng vì cậu, cậu còn muốn thế nào nữa?"

Lúc này Vũ Thiên Dương căn bản không biết hành vi của mình thoạt nhìn mất mặt tới mức nào, nhưng ông ta biết, nếu Vũ Thư đã không còn có ích lợi ở trước mắt Lục Trình Thiên, vậy anh không có bất kỳ lý do gì để bao che những chuyện kia giúp ông ta.


Đến lúc đó, nhà họ Vũ bọn họ cũng tiêu đời.

Cho nên, ông ta nhất định phải làm cho Vũ Thư gả vào nhà họ Lục!

Về phần Đan Diễn Vy...

Nếu người phụ nữ kia không biết điều, vậy cũng chỉ có thể loại bỏ!

Trong mắt ông ta loé lên sự hung ác, trong lòng đã xác định tương lai của Đan Diễn Vy.

Lục Trình Thiên đã nhận ra sự sự ác độc trong nháy mắt đó, anh cười lạnh nói: "Phó ban Vũ nói đùa, tôi và Vũ Thư đã chia tay từ nhiều năm trước, nhà họ Lục cũng không thể tiếp nhận một người phụ nữ cưới lần hai, từng sinh con cho người đàn ông khác."

Vũ Thiên Dương sửng sốt: "Cậu... Làm sao cậu biết được?"

Lục Trình Thiên chỉ cười không nói.

Anh không chỉ biết, hơn nữa còn biết rất rõ ràng.

Bao gồm chuyện Vũ Thư không lưu luyến với đứa trẻ kia, đã dùng thủ đoạn gì để thoát khỏi người chồng trước, anh đều biết rõ ràng.

Đáng tiếc, đám người Vũ Thiên Dương vẫn luôn xem anh là kẻ ngu.


"Cậu... cậu..." Vũ Thiên Dương kinh ngạc tới ngây người, nói không ra lời, đờ đẫn ở trên ghế, miệng mở ra cuối cùng lại ngậm lại.

Lục Trình Thiên uống một hớp nước trà, thản nhiên nhìn ông ta.

Vũ Thiên Dương cắn răng, ánh mắt có phần bối rối: "Không, nếu cậu bằng lòng che giấu hành vi phạm tội giúp tôi, còn bằng lòng cứu Thư ra khỏi biển lửa thì không thể nào không để ý tới con bé được."

"Thiên, tôi biết Thư từng phạm sai lầm nên không xứng với cậu, nhưng bây giờ con bé cũng đã thật lòng ăn năn, nó thật sự yêu cậu, nếu cảm thấy không được, cậu có thể cho con bé làm tình nhân bên ngoài cũng được, tôi tin tưởng Thư vì cậu chắc chắn sẽ đồng ý." Vũ Thiên Dương chợt mở miệng nói thế.

Lục Trình Thiên nhìn ông ta với ánh mắt phức tạp, một lát sau mới nói: “Vũ Thiên Dương, ông thật sự không có chút nhân tính nào!"

Cổ họng Vũ Thiên Dương khô khốc, nhếch mép còn khó coi hơn cả khóc: "Nhân tính... A... Tôi chỉ muốn tốt cho con bé thôi. Cho dù chỉ là tình nhân bên ngoài của cậu chủ trực hệ nhà họ Lục cũng tốt hơn lấy một người bình thường, tôi làm vậy cũng là tốt cho con bé thôi."

Ông ta lặp đi lặp lại vài câu, giống như đang thuyết phục mình, cũng giống như đang giải thích cho mình ở trước mắt Lục Trình Thiên.

Trước mắt bị một tầng sương mù dày đặc che phủ, không biết có phải đã dự đoán được mình sắp gặp chuyện bi thảm hay không mà Vũ Thiên Dương chợt nhớ tới một vài chuyện khi còn bé.

Đó là chuyện nửa đời trước, ký ức vốn đã sớm mơ hồ lại lập tức trở nên rõ ràng.

Ai có thể vừa sinh ra đã là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn chứ?

Nhân tính à?


Ông ta có nhưng bị người ta lần lượt giẫm xuống dưới chân, khi cố gắng bò lên hết lần này tới lần khác đã sớm vứt qua một bên rồi.

Tham vọng có được lợi ích cao nhất đã thành chấp niệm trong lòng mình.

Ông ta từ một chức vụ nhỏ không có bao nhiêu người ủng hộ, lảo đảo đi được đến bây giờ, rất nhiều thứ đã sớm quẳng ra ngoài.

Bây giờ nói chuyện nhân tính với ông ta sao?

Đúng là châm chọc!

"Thiên, tôi cũng là bị bất đắc dĩ thôi, tôi..." Ông ta cố gắng muốn dùng tình cảm để lay động anh, để anh công nhận quan điểm của mình.

Đáng tiếc Lục Trình Thiên đã không có tâm trạng nghe nữa: "Ông cứ giữ những lời này mà nói với người của bên Uỷ ban kỷ luật đi."

"Uỷ ban... kỷ luật?" Vũ Thiên Dương ngây người.

Lập tức, cửa bên ngoài bị mở ra, ba người mặc đồng phục đi tới, người dẫn đầu trong đó chào Lục Trình Thiên trước, sau đó lấy ra giấy chứng nhận: "Đồng chí Vũ Thiên Dương, làm phiền đồng chí đi theo chúng tôi một chuyến."

Vũ Thiên Dương bị bắt về điều tra.

Phía trên không có ai bảo bọc, phía dưới lại cây đổ bầy khỉ tan, kết cục của ông ta đã được quyết định.

Truyền hình và báo chí bắt đầu sôi nổi đăng tin về chuyện này.


Mọi người đều xúc động, có một quan chức cao cấp bị cách chức, đúng là lòng người khó lường, xã hội đen tối!

Trong ti vi còn đang hăng hái bình luận về chuyện này, Vũ Thư lại đỏ mắt cầm hoa quả trong tay đập mạnh qua.

Lê Tuyết Cầm quá mức mệt mỏi đi tới, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

"Thư, con đang làm gì vậy?" Bà ta nhíu mày, trong lòng buồn bực.

Vũ Thư khóc chỉ vào trên ti vi: "Mẹ, bọn họ đăng tin linh tinh, sao ba có thể sẽ xảy ra chuyện được. Ba lại là phó ban cơ mà. Có thể có mấy người dám động vào ba chứ? Bên tin tức làm sao vậy? Bây giờ mà bọn họ cũng có thể bịa đặt tới như vậy sao? Có phải bọn họ không muốn kiếm cơm nữa không!"

Viền mắt Lê Tuyết Cầm đỏ hoe bước tới ôm lấy Vũ Thư: "Thư, con bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút đi. Con còn có mẹ, còn có mẹ mà!"

Vũ Thư giãy giụa: "Không, con không tin, con không tin ba sẽ bị bắt, con không tin, con không tin..."

"Thư, con đừng như vậy nữa. Con đã lớn rồi, phải học cách chấp nhận hiện thực, đừng như vậy nữa..." Trong lòng Lê Tuyết Cầm cũng không chịu nổi.

Vũ Thiên Dương bị cách chức, chức vụ của ông ta không thấp nên điều này sẽ dẫn đến biến động liên tiếp không khác gì động đất, không thể ảnh hưởng không lớn đối với hai mẹ con bọn họ được.

Hơn nữa, mấy năm nay hai người bọn họ mượn quyền thế của Vũ Thiên Dương cũng làm không ít những chuyện.

Nghĩ tới đây, Lê Tuyết Cầm lại thấy hơi sợ.

Dường như để chứng minh suy nghĩ của bà ta, một giây tiếp theo, cửa phòng bệnh bị phá ra.

Lê Tuyết Cầm nhìn thấy người tới thì trong lòng chợt căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui