Lục Trình Thiên sầm mặt, môi mỏng mím chặt, mang theo vẻ tức giận: “Đan Diễn Vy, mong em tôn trọng thái độ nghiêm túc của tôi một chút.”
Đan Diễn Vy xoa mặt, bỏ qua sự kỳ lạ vừa rồi, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc nhìn thẳng anh: “Vậy được rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc, vì sao?”
“Cái gì vì sao?” Anh ta khẽ nhíu mày, lần đầu tiên nghi ngờ sự thông minh của mình, nếu không vì sao không theo kịp suy nghĩ của cô chứ?
Không, nhất định là do suy nghĩ của cô quá rời rạc.
Đan Diễn Vy mím môi, ánh mắt lay động, hơi run rẩy: “Vì sao đột nhiên muốn kết hôn với tôi?”
“Lục Trình Thiên, bây giờ anh quên Vũ Thư rồi sao? Quên mối tình đầu của anh rồi sao? Tôi có thể hiểu thành, ít nhất trong lòng anh Du Du quan trọng hơn cô ta, vì vậy anh mới có thể nhân nhượng mà kết hôn với tôi?” Giọng điệu Đan Diễn Vy có chút lạnh nhạt.
Không phải cô chưa từng mong muốn xa vời rằng hai người sẽ ở bên nhau, nhưng tất cả những điều này đều là khi Vũ Thư chưa trở về.
Mà sau khi cô ta trở về, nếu như lúc ấy cô có thề từ chối, nếu như lúc ấy bọn họ không ở bên nhau, có lẽ cô còn có thể hi vọng thêm một chút.
Tiếc là, tất cả hi vọng của cô đều bị thái độ nóng lạnh không rõ của anh làm hao mòn không còn một chút nào.
Lục Trình Thiên nhướng mày, trong mắt lộ ra vui vẻ.
Cô vẫn để ý đến anh.
“Đan Diễn Vy, tôi nhớ khi đó khi ở trường, dường như em cũng là hoa khôi?” Anh chợt nhắc đến một vấn đề không liên quan.
Đan Diễn Vy ngước mắt, hơi mơ hồ, có liên quan gì đến việc này à?
Dường như nhìn thấy được nghi ngờ trong mắt cô, anh nói: “Vậy tại sao lại phải tự ti như thế, chẳng lẽ tôi không thể vì thích em, yêu em nên mới kết hôn với em sao?”
“Anh... sao có thể...” Đan Diễn Vy kinh ngạc lẩm bẩm.
Người đàn ông cúi xuống, xích lại gần thêm, ngậm lấy bờ môi cô, thấy trong mắt cô chỉ có kinh sợ mà không né tránh, không khỏi tiếp tục mơn trớn, khẽ mút lấy.
Ánh mắt dần dần mê ly, dường như xao động của cơ thể đều tập trong vào một vị trí, trong lòng Lục Trình Thiên thầm than thở, có phải rất lâu rồi anh chưa chạm vào cô không?
Nhưng mà...
Đè nén xao động trong lòng, trước khi cô nói từ chối, anh hơi rời đi, lại ghé vào bên tai cô khẽ nói: “Đan Diễn Vy, có thể em không hiểu rõ mình quyến rũ biết nhường nào.”
Bỗng chốc đứng dậy, nói với người phụ nữ vẫn đang mơ màng: “Bây giờ giao cho em quyền quyết định, đây cũng là cơ hội duy nhất để em gần gũi với Du Du, nếu như còn có cái gì nghĩ không ra, hoan nghênh tối nay đến tìm tôi!”
Đan Diễn Vy ngẩn người, thậm chí Lục Trình Thiên đi lúc nào cũng không hay biết.
Khuôn mặt đỏ bừng lên, lâu rồi mà vẫn không tan hết.
Lục Trình Thiên có ý gì?
Thích cô nên cầu hôn?
Nhưng mà...
Lời nói cuối cùng kia là có ý gì?
Cô quyến rũ sao?
Đan Diễn Vy vô lực nằm trên giường, ôm gối cắn góc chăn.
Ánh mắt tập trung vào một chỗ phía trước, nhìn chăm chú vào chiếc quần chíp màu hồng, mặt cô thoáng chốc đen lại.
Đồ háo sắc kia, cái gì mà cô rất quyến rũ, vốn thứ anh ta muốn là cái kia!
Quả nhiên đàn ông thật lòng cái gì chứ, đều là xuất phát từ nhu cầu cơ thể!
Khinh thường!
Không thể không thừa nhận, ý kiến của Lục Trình Thiên nhắm trúng tim đen của Đan Diễn Vy, một buổi trưa ngủ không ngon giấc, buổi tối cũng không ra ăn cơm.
Một mặt là nghĩ không thông, một mặt khác chính là không dám tiếp nhận kết quả như vậy.
Mặc dù chắc chắc sẽ không ở bên Hà Cảnh Quân, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với anh ta.
Hơn nữa vẫn còn có một Vũ Thư nữa.
Chẳng lẽ Lục Trình Thiên thật sự buông bỏ cô ta được sao? Hay là có ý định nuôi người ở bên ngoài?
Nhưng đường đường là con gái của phó trưởng phòng, nếu như được nuôi bên ngoài như tình nhân, mặc kệ cô ta có đồng ý hay không, phó trưởng phòng Vũ cũng sẽ giết đến tận cửa?
Lắc đầu, quên đi, không nghĩ nữa!
Sáng sớm hôm sau, Lục Trình Thiên có một vụ án phải mở phiên tòa, trước khi đi nói với Đan Diễn Vy và mẹ Lục đừng rời khỏi trang viên.
Mẹ Lục không phải người thích ra ngoài, Đan Diễn Vy ước gì ở cạnh Du Du cả ngày, tất nhiên rất nghe lời làm theo.
Nhưng Lục Trình Thiên vẫn không yên tâm, trước khi ra ngoài dặn dò Trương Tinh Nhiên trông coi an toàn của trang viên: “Bảo đảm an toàn trong trang viên, nếu để xảy ra chuyện gì cậu cuốn gói cút đi cho rồi.”
“Yên tâm, Thiên, tôi cam đoan chăm sóc tốt cho bác gái, chị dâu với cháu trai, một con ruồi cũng không thể bay vào.” Cậu hai Trương vỗ ngực đảm bảo.
Lục Trình Thiên cười xùy một tiếng, không đáp lời.
Lân Hoàng ở bên cạnh Lục Trình Thiên cười khúc khích: “Ngài Trương, trang viên lớn như vậy, một con ruồi cũng không thể bay vào thì khó lắm đấy, cố lên nha!”
Trương Tinh Nhiên: “...”
Chuyện cười này không buồn cười tí nào.
Hôm nay mở phiên tòa vụ án tập đoàn Thẩm Thị, Lục Trình Thiên đến với tư cách luật sư biện hộ, lúc đầu đối phương cũng có chút không tự tin vào vụ án, bây giờ lại càng không tự tin hơn.
Thời gian mở phiên toàn vẫn chưa đến, Thẩm Lãng ngồi trong văn phòng, Trương Tam ở trước mặt cười nịnh bợ: “Ông chủ, Lục Trình Thiên đã đến tòa án, mặt khác, hàng của Vạn Đại Bằng còn nửa giờ nữa là đến rồi, người của chúng ta đều đã chuẩn bị xong, bố trí luân phiên địa điểm ba lượt, tuyệt đối không có sơ hở nào.”Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Thẩm Lãng ngồi tựa trên ghế, khép hờ đôi mắt, khẽ đáp một tiếng, không biết là hài lòng hay không hài lòng.
Trương Tam thấy thế, khẽ lui xuống.
Thẩm Lãng nhắm mắt dưỡng thần một lát, rồi bấm một dãy số.
Lúc này Lục Nhĩ đang đi dạo phố với Vũ Thư.
Cô chủ nhà họ Vũ từ khi phát hiện mặc dù Lục Nhĩ xấu xí, nhưng rất biết nói chuyện, mỗi lần chịu thiệt thòi từ chỗ mẹ Lục và Lục Trình Thiên, cô ta đều cầm thẻ ra ngoài mua sắm, hoặc là bảo Lục Nhĩ đưa cô ta đến một vài nơi thú vị.
Hôm nay gọi điện thoại cho Lục Trình Thiên bị từ chối không nghe máy, trong lòng cô ta cực kỳ không thoải mái.
“Sao lại không đi? Xe cũng đợi sẵn rồi.” Vũ Thư nhíu mày, không vui quở trách.
Lục Nhĩ nhìn cô ta bằng ánh mắt xin lỗi: “Mẹ già trong nhà gọi điện thoại đến, bên ngoài nắng to, cô chủ lên xe trước đi, hai phút sau tôi đến ngay.”
Vũ Thư hừ một tiếng: “Lục Tử, anh đúng là càng ngày càng to gan, một tên vệ sĩ cũng dám bắt tôi phải chờ!”
“Vậy còn phải cảm ơn cô chủ yêu mến, cho tôi được to gan!” Lục Nhĩ cũng không tức giận, cười một tiếng với Vũ Thư, hai con mắt cứ như biết phóng điện.
Vũ Thư nhìn cặp mắt kia, rõ ràng cũng chẳng phải trong sáng gì, nhưng lại khiến cô ta không tự chủ mà mềm nhũn, cuối cùng giậm chân một cái: “Được rồi, được rồi, vậy anh nhanh lên một chút.”
Lục Nhĩ gật đầu.
Tìm nơi hẻo lánh, nhíu mày: “Ông chủ Thẩm, khách hàng hiếm có nha!”
“Chuyện lần trước tôi nói cậu nghĩ xong chưa? Hôm nay Vũ Thiên Dương và một số người thân cận đều không ở nhà, Lê Tuyết Cầm cũng bị người ta hẹn ra ngoài, đứng nói tôi không tạo cơ hội cho cậu, thời gian của cậu cũng không còn nhiều đâu!” Thẩm Lãng hừ lạnh nói.
Ánh mắt Lục Nhĩ khẽ động.
Sáng sớm hôm nay Vũ Thiên Dương đã bí mật xuất phát, còn mang theo mấy vệ sĩ, gấp hai lần bình thường khi ông ta ra ngoài, anh ta đã sớm cảm thấy kỳ lạ rồi.
Lục Nhĩ đáp: “Tôi biết rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...