Cường tỉnh dậy trong bệnh viện, cậu mất một lúc mới định thần được trước đó đã xảy ra chuyện gì. Rạng sáng mấy hôm trước Cường được người dân phát hiện đang nằm ngất trên đường, họ đánh động kiểu gì cũng không thấy cậu phản ứng, người cũng rất lạnh, nhưng mà vẫn còn thở, vì thế họ đã nhanh chóng đưa cậu vào viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ kết luận Cường bị suy kiệt thể lực, lưng có dấu hiệu bị bỏng, ngoài ra không có thương tích nào đáng ngại, tuy tính mạng không bị đe dọa nhưng nếu không được phát hiện kịp thời có thể sẽ để lại di chứng về sau. Trong khi Cường mê man trên giường bệnh thì mọi người tìm cách liên lạc với người nhà cậu, vì không tìm thấy giấy tờ tùy thân hay điện thoại cá nhân nên mấy ngày liền vẫn không liên lạc được. Tới hôm nay là tròn bốn ngày, may mà cậu cuối cùng cũng chịu tỉnh lại.
Thực ra không phải là không có ai đến nhận mặt, trước khi Cường tỉnh lại vài giờ, có một nam thanh niên đã tới viện để tìm người, cũng chẳng biết có tìm đúng người không, nhưng tiền viện phí của cậu đã được người đó thanh toán hết. Nam thanh niên trước khi rời đi có dặn y bác sĩ trong viện là sau khi bệnh nhân tỉnh lại thì đừng nói gì tới sự xuất hiện của người đó, coi như là nhận nhầm người rồi. Vì thế khi Cường tỉnh dậy, ngoài chuyện mình tại sao lại ở đây, thì việc đầu tiên cậu nghĩ tới chính là tiền viện phí, y tá đã nói rằng, những người đưa cậu vào viện đã quyên góp tiền để cậu điều trị, cứ yên tâm mà dưỡng thương thôi.
Lại nói đến chuyện xảy ra đêm hôm đó, Cường trong lòng như có lửa cháy, Yêu Nữ vì cậu mà ở lại chặn đường, Manocanh Man với cô ấy không thù không oán, người mà y muốn nhắm đến là cậu, hẳn là y sẽ không xuống tay với cô ấy. Nhưng tại sao Cường vẫn thấy bất an quá, ngộ nhỡ Yêu Nữ có mệnh hệ gì, e rằng cậu sẽ ôm hận cả đời. Nghĩ mà Cường không thể ngồi im trên giường bệnh, cậu muốn xuất viện, có điều thể lực của Cường mới chỉ phục hồi được một nửa, vết bỏng trên lưng cũng vừa đóng vảy, nếu vệ sinh không tốt thì có thể nhiễm trùng. Y bác sĩ khuyên cậu dù có sốt sắng làm gì cũng phải chú ý sức khỏe, cậu muốn đi thì họ không cản, nhưng nếu chỉ vì chưa khỏi hẳn mà làm hỏng việc, vậy có phải là tiếc không.
Cường nghe vậy cũng thôi, đợi khi không có ai trong phòng, cậu liền trèo qua cửa sổ trốn ra ngoài. Nơi mà Cường tìm đến chính là nhà của Lương sư phụ, đầu mối cuối cùng mà cậu có được, cũng là hiện trường vụ sát hại dã man đêm hôm trước. Cường đoán là sẽ biết được phần nào những chuyện xảy ra sau khi cậu rời đi, trong trường hợp nơi đó bị phong tỏa, vậy cậu sẽ dò hỏi từ những người sống xung quanh, một vụ trọng án như vậy chắc chắn không thể xóa sạch dấu vết được. Vì từ bệnh viện đi ra nên Cường vẫn mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân, trông cậu có phần nổi bật trên phố, cơ bản là Cường không nghĩ sẽ phải lén lút, ở đấy đâu có ai quen biết nhận ra cậu đâu...
Kỳ quái là, quán bún riêu vẫn mở cửa, lúc Cường tới là đã xế chiều, không thấy khách ra vào nữa, trong quán có duy nhất một người đang ngồi, vừa nhìn cậu lập tức nghẹn họng trân trối, kia chính là Lương sư phụ! Không thể nào, Cường đứng như trời trồng bên đường đối diện, cậu nhất thời tự hỏi, có phải chuyện xảy ra đêm hôm trước là ác mộng, còn tưởng mình điên rồi. Sao có thể là Lương sư phụ ngồi đó, trông ông ấy giống như không bị gì cả, nghĩa là cái đầu vẫn còn nguyên trên cổ ấy. Cường lập tức băng qua đường, cậu không kịp suy nghĩ, cũng chẳng tính tới cạm bẫy vân vân, hoang mang choán hết đầu óc cậu lúc đó.
Nhưng vừa thoáng thấy Cường đi về phía mình, Lương sư phụ nhanh chóng rời khỏi ghế, ông ấy quay lưng đi thẳng vào trong, dáng vẻ dường như muốn né tránh cậu. Cường lập tức đuổi theo, phía sau chắc chắn có uẩn khúc, hoặc là nói người cậu nhìn thấy không phải là Lương sư phụ. Cường đuổi tới dãy hành lang thì dừng lại, cậu cẩn trọng nhìn vào, bên trong có ánh sáng, sàn nhà rất sạch sẽ, không thấy có dấu vết ẩu đả xung quanh. Cảm giác hư hư thực thực khiến cậu hoài nghi, liệu có phải mình đã trúng ảo giác rồi không?
Vừa tự hỏi, bỗng sau cửa có người bước ra, Cường chột dạ, quả nhiên Lương sư phụ còn sống, tuy không rõ là bằng cách nào, nhưng cậu cảm giác được trước mặt mình là một người bằng xương bằng thịt. Cường toan lên tiếng hỏi, nhưng lại thấy tay Lương sư phụ chợt động, gần như là không kịp nhìn ra hành động của ông ấy sau đó, chỉ nghe soạt một tiếng, bên tai cậu liền có kình phong ập đến. Cậu đưa mắt nhìn sang, một vật màu vàng mỏng như tờ giấy bay sượt qua vai Cường, tiếp theo nó lập tức bốc cháy.
Hỏa chú!
Cường thầm hô lên, đây là một loại bùa có khả năng tự phát hỏa, cơ chế giống như que diêm, vật đem theo âm khí, khi ma sát với dương khí sẽ phát nổ, lại thêm tốc độ cao nên vừa tiếp cận cậu nó liền bốc cháy. Cường tránh sang một bên, chưa kịp quay đầu đã nghe thấy liên tiếp những tiếng soạt soạt bay đến, cậu thoái lui liền ba bước, nghiêng người né trái né phải, hơi nóng phập phù bùng lên quanh mình. Thủ pháp của đối phương rất thâm hiểm, lực đạo cũng kinh người, dù tránh được hỏa chú bén vào người nhưng mặt Cường lại bị cạnh giấy cứa cho chảy máu.
Qua hết một đợt tấn công tối tăm mặt mũi, Cường có một giây để định thần, cậu vừa ngửa mặt lên liền thấy bóng đen từ ngưỡng cửa phi thân đáp xuống đầu mình, phản xạ tự nhiên là Cường cho tay lên chắn, không ổn! Trong lòng lập tức lạnh băng, đối phương không tung cước, mà trước khi đáp xuống đã kịp lộn người, đem một lá bùa dán vào tay cậu. Phừng! Lửa bùng lên trên cánh tay Cường, chưa hết, Lương sư phụ lợi dụng lúc cậu không chú ý, tiếp tục dán bùa lên hai vai Cường. Cậu rơi vào thế bị động, không nghĩ tới đánh trả mà chỉ có thể tập trung giật đám hỏa chú kia khỏi người, trong khi đó Lương sư phụ đã đáp xuống sau lưng cậu, có sơ hở! Gáy Cường lạnh toát, cậu vội quay lại, vừa đúng lúc mảnh bùa trên tay Lương sư phụ bay tới, trúng ngay giữa ngực cậu, tờ giấy lập tức phát hỏa.
Roẹt!
Cường không có nhiều thời gian để nghĩ, cậu xé chiếc áo đang mặc trên người ném đi, dù lửa chỉ mới bén vào lớp vải bên ngoài, nhưng da cậu đã trợt mất mấy mảng, bỏng rát tới nhíu cả mày. Đây chắc chắn là Lương sư phụ thật, thân thủ phi phàm như vậy nói chết là chết thế nào, Cường chặc lưỡi, tay không mà đánh trực diện thì khó có cửa thắng, muốn tạo ra đột phá phải dùng tốc độ. Cậu hít sâu một hơi, mắt thấy đối phương vừa vung tay, chân cậu lập tức di chuyển, để xem tay ông ấy nhanh hơn, hay chân cậu nhanh hơn.
Phừng! Phừng!
Hỏa chú giống như đạn pháo liên tiếp bay tới, Cường dùng tốc độ xuất quỷ nhập thần vừa né tránh vừa áp sát đối phương, Lương sư phụ mặt vô biểu tình, thấy cậu mỗi bước một tiến lại gần cũng không tỏ vẻ gì sốt sắng. Để mà nói Cường chiếm được thế thượng phong thì rất khó, cậu dù di chuyển linh hoạt tới đâu, cũng không thể tìm ra cách khống chế vu thuật của Lương sư phụ. Hiểu đơn giản là Cường thuộc tuýp cận chiến, còn ông ấy chuyên đánh tầm xa, hỏa chú vừa phòng thủ vừa tấn công rất hiệu quả, dù cậu có nhanh nhưng chỉ cần tới gần là nó lập tức bốc cháy, thành thử Cường khó mà áp sát ông ấy thành công.
Giằng co một hồi, bỗng Cường nhớ ra một chuyện, những lá bùa này có phải là được treo trên trần nhà không, nguyên nhân tại vì sao mà cậu không thể dùng tay với đến chúng, hẳn là bởi âm khí của chúng kị với dương khí của cậu. Để có thể tiêu trừ âm khí thì bắt buộc phải dùng tới pháp lực, nếu không, cố tình chạm vào sẽ bị cháy tay, Lương sư phụ có thể sử dụng hỏa chú thành thục như vậy, hẳn là pháp lực của ông ấy rất cao thâm, hoặc chính ông ấy là một nguồn âm khí dồi dào. Có lẽ người tu tập yết ma bộ nào cũng như vậy, Đại Ca còn có hẳn một con quỷ trong người, sư phụ của anh ấy chắc chắn phải đáng sợ hơn nữa.
Có điều đến giờ Cường vẫn chưa rõ, tại sao Lương sư phụ lại đột nhiên tấn công mình?
Nghĩ tới đây Cường bỗng thấy tốc độ vung tay của ông ấy chậm lại, thời cơ đã đến, cậu lập tức tung cước đá mạnh vào tay đối phương, lực đạo đủ khiến cho bàn tay đó tạm thời tê liệt. Lương sư phụ không thể ngay lập tức xuất chiêu, chỉ chờ có thế, Cường xông tới toan khống chế ông ấy, nếu chỉ có hỏa chú thì Lương sư phụ coi như không thể đối phó lại cậu. Quả nhiên Lương sư phụ chỉ có hỏa chú, nhưng ngoài sức tưởng tượng của Cường là, hỏa chú không chỉ có thể dùng trên giấy.
Khi mà Cường vừa chộp được tay Lương sư phụ, cậu vô tình phát hiện ra trong áo của ông ấy có đồ hình, hoa văn ngoằn nghèo được vẽ trực tiếp trên da, cậu đột nhiên cảm thấy bất an kì lạ. Nếu Lương sư phụ là một khối âm khí dồi dào, cộng thêm đồ hình vẽ lên người, chẳng phải sẽ trở thành một hỏa chú siêu to khổng lồ sao? Cường hai mắt lập tức sáng lên, đây là cái bẫy, Lương sư phụ cố tình để lộ sơ hở, mục đích là kéo cậu vào chết chung, nhưng mà tại sao chứ? Là ông ấy muốn trả thù cho Đại Ca nên mới làm vậy phải không?
Không kịp mất! Cường thấy trước mặt mình có quầng sáng đỏ rực phát ra, rồi một luồng khí nóng như thiêu như đốt phả vảo da thịt, tiếp theo là tiếng nổ inh tai, áp lực lớn đến độ khiến cho cả hành lang rung chuyển. Phản xạ tức thì kéo Cường ra khỏi vụ nổ vài bước, cậu thậm chí không kịp tiếp đất liền trực tiếp bị thổi bay khỏi hành lang, mi và tóc đều cháy xém hết cả, toàn thân nghi ngút khói trắng bốc ra. Kết quả là Cường văng xuống phòng xăm, cậu va đập mấy vòng mới dừng lại được, trên người có vài chỗ bị bỏng nặng, trong tai vẫn ong ong, đầu óc thì quay cuồng, phải nằm thở một lúc mới đỡ choáng.
- Tiếc quá, đó là con rối đầu tiên em thử nghiệm thành công đấy, mạng anh cũng lớn thật, bên kia đã nổ tan tành như vậy cơ mà.
Đột nhiên có tiếng nói phát ra gần sát bên tai, Cường mở choàng hai mắt, cơ bản là dư chấn vụ nổ khiến tri giác của cậu bị đả thương, tai gần như không nghe thấy gì, chỉ biết là bên cạnh mình có người. Cường lờ mờ thấy được trước mặt mình có người đang ngồi, cậu hít thở một cách khó nhọc, trong đầu không dậy nổi suy nghĩ, người đó trông có vẻ quen mắt, chắc là đã gặp ở đâu rồi, cậu nheo mắt nhìn lại, bàn tay bỗng nhiên siết chặt
MANOCANH MAN!
Cường vội nhỏm dậy, cả người đồng loạt đau nhức, cậu ho một tràng dài, trong miệng có vị mặn mặn của máu, chắc lại nội thương ở đâu rồi. Cường cắn răng nhịn lại đau đớn, cậu ôm ngực thở thành tiếng, ánh mắt thù địch hướng về phía người vừa đứng dậy, có vẻ cô ta đang rất khoái trí, vì cái gì? Thấy cậu bị trọng thương hay ho đến vậy sao, hay là, Cường ngẩn người một chút, cậu vừa nhớ ra, Lương sư phụ đã dùng hỏa chú tự thiêu, xác ông ấy có lẽ không còn nguyên vẹn nữa. Nghĩ mà trong lòng chua xót, nếu vì trả thù thì quả thật là tội lỗi của cậu sẽ càng nặng hơn, cậu đã gián tiếp hại mạng của hai người vô tội. Nhưng sự xuất hiện của Manocanh Man đã dấy lên trong Cường một nghi ngờ, tối hôm đó chính mắt cậu nhìn thấy cô ta sát hại Lương sư phụ, nếu ông ấy thật sự đã chết thì Lương sư phụ hôm nay... chỉ là con rối?
- Em có quà cho anh đấy, đoán xem kia là ai? - Manocanh Man không để ý tới nét mặt của Cường, thản nhiên cười nói.
Cường nhìn theo hướng cô ta chỉ, thấy cạnh bàn uống trà giữa phòng có một bóng trắng đang ngồi, cậu chớp chớp mắt, con ngươi bị lửa hun cho khô rát, mỗi lần nhìn đều nhói như bị gai đâm. Không phải cảm giác, mà là đau thật, tim Cường se lại, cậu bàng hoàng nhận ra người đang ngồi kia là Yêu Nữ!
- Em để cô ấy chăm sóc cho anh, cứ từ từ hưởng thụ - Manocanh Man không giấu nổi phấn khích, nói.
YÊU NỮ SẼ LÀM GÌ CƯỜNG?
VỚI SỨC LỰC HIỆN TẠI CƯỜNG CÓ THỂ THAY ĐỔI CỤC DIỆN KHÔNG?
MỜI MỌI NGƯỜI ĐÓN ĐỌC CHƯƠNG TIẾP THEO :v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...