Giải Ngải Ký 4 - Quỷ Án




- Chú lấy đâu ra cái này? – Đại Ca không ngạc nhiên, anh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Quân, hắn là do anh nhận về, tính gian trá của hắn anh còn lạ gì. Loại hồ sơ đặc biệt như này nếu không dùng tiểu xảo để trộm ra, thì bằng cách nào hắn lại có được?


- Không như anh nghĩ đâu, em có quen nhiều người trên sở mà, trước em từng giúp người ta mấy bận, giờ có chút việc thế này cũng chưa tính là khó, em bảo là mượn tập hồ sơ này để điều tra, họ không làm khó gì đâu – Quân trần tình đáp, hắn sớm biết Đại Ca sẽ có thái độ ấy, con người anh ta thẳng thắn bộc trực, thẳng tới độ cứng nhắc, bất cứ việc gì cũng phải đúng quy trình thủ tục, tuyệt đối không được gian lận. Tiếc là mấy người thân cận của Đại Ca lại chẳng có ai làm theo ý anh, thậm chí còn tìm mọi cách để giở trò sau lưng mà anh không biết, tên Quân kia chính là dạng người như thế.

Nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, Đại Ca tạm tin, anh mở tập hồ sơ ra, đọc qua một lượt, rất nhanh vẻ mặt liền thay đổi, Đại Ca cau mày, hỏi:

- Ở đây có tổng cộng tám vụ án, ba vụ chúng ta không biết là thế nào vậy?

- Là thế này, lúc trước chúng ta chỉ có đầu mối duy nhất là bệnh viện thành phố, ở đó tìm được năm vụ, nhưng mà, đâu phải chỉ có một bệnh viện như vậy, ba vụ còn lại được phát hiện ở các bệnh viện khác nhau – Quân đáp, hắn thành thạo rút ra ba vụ án chưa biết, đưa tới trước mặt Đại Ca, tiếp – đây đều là những vụ án đã xảy ra trong tháng Sáu năm nay, vụ gần nhất chính là vào thứ Ba tuần trước.

Đại Ca chăm chú đọc, bên trong có đầy đủ ảnh và ghi chép điều tra sơ bộ, tóm tắt nội dung như sau: vụ đầu tiên xảy ra vào đầu tháng Ba năm ngoái, nạn nhân bị móc mất hai con mắt, từ ảnh chụp cận cảnh cho thấy, hành vi gây án hết sức thô bạo, có thể do nạn nhân cố tình nhắm mắt nên mí bị xé rách, xung quanh hốc mắt có vết cào sâu, tổn thương phần mềm nghiêm trọng. Nạn nhân được phát hiện phía sau khu chung cư Hateco mới xây, gần cầu Pháp Vân. Ảnh chụp hiện trường không có nhiều manh mối, ngoại trừ những vết giày dính máu in lộn xộn quanh khu vực gây án. Tiếp đó ba tháng, vào trung tuần tháng Sáu, lại phát hiện thêm một nạn nhân bị tấn công ở gần chân cầu Pháp Vân, trong vụ này nạn nhân bị mất hai tai, qua ảnh có thể thấy vết thương không phải do vũ khí sắc nhọn gây ra, miệng vết thương rất nham nhở, còn có dấu răng in trên da, khẳng định được đây là một vết cắn, hành vi rứt khoát. Hai vụ án đều có điểm tương đồng là tại hiện trường vụ án không thu thập được nhiều thông tin, chỉ có những dấu giày dính máu để lại. Vì có quá ít manh mối nên vụ án đi vào bế tắc, kết luận ban đầu trong hồ sơ: hung thủ có thể là một nhóm người, không có động cơ rõ ràng và lựa chọn nạn nhân một cách bất kỳ.

Bẵng đi một năm kể từ khi vụ án đầu tiên nổ ra, tức là đến tháng Ba năm nay, lại phát hiện thêm một nạn nhân bị tấn công theo cách thức lấy mất một phần thi thể. Trong lần này, nạn nhân mất một bàn tay, vết thương chụp được có dấu hiệu vặn xoắn trước khi cắt rời, thịt ở cổ tay nát bấy, xương vụn còn dính lại ở miệng vết thương, nhận định bên điều tra lúc bấy giờ là đây giống như nạn nhân bị bẻ tay trước khi xé rời phần thân thể đó ra. Hiện trường nơi phát hiện nạn nhân là bên trái khu đô thị Garmuda, không xa hiện trường hai vụ án trước và cách đều cầu Pháp Vân, các dấu giày in máu cũng xuất hiện tương tự ở hai vụ trước.

Có một điểm đặc biệt là, giống như năm ngoái, nếu vụ án đầu tiên diễn ra vào tháng Ba, thì vụ án tiếp theo sẽ cách đó ba tháng, tức là vào tháng Sáu, cụ thể là vào ngày mùng 5, vụ án này nạn nhân được đưa vào bệnh viện khác, theo ghi chép thấy được, nạn nhân là nam, 20 tuổi, bị tấn công vào cổ, mất hoàn toàn cuống họng, tử vong ngay tại hiện trường. Ảnh chụp vết thương rất kinh khủng, cổ nạn nhân chỉ còn lại một lớp da gáy, phần đầu và thân gần như tách rời, miệng vết thương dập nát, có dấu hiệu là dùng tay không để gây án. Bắt đầu từ vụ này hiện trường dường như cố định quanh khu vực Yên Sở, cụ thể là công viên Yên Sở, ngày mùng 8 lại phát hiện một nạn nhân, là nữ 20 tuổi, bụng dưới bị xé toang, hung thủ đã lấy đi hai quả thận. Nạn nhân này cũng tử vong tại hiện trường.

Liên tiếp sau đó là những vụ cướp nội tạng nghiêm trọng, từ ngày 13 đến ngày 18 có hai nạn nhân, đều là nam, tuổi lần lượt là 19 và 17, so sánh ảnh chụp vết thương và ghi chép thấy được nhiều điểm tương đồng. Ở bụng và khoang ngực hai nạn nhân đều bị chọc thủng một lỗ, từ đó mà vết thương rách rộng ra, giống như bị xé, lực tấn công ở hai vụ này rất lớn, vì phần bị tổn thương đều tập trung nhiều bó cơ, các nội tạng trọng yếu bị lấy đi lần lượt là hai lá phổi và tất cả bộ lòng, cả hai nạn nhân đều được đưa trực tiếp vào nhà xác bệnh viện ngay sau đó. Vụ án cuối cùng xảy ra vào thứ ba tuần trước, tính chất nghiêm trọng so với những vụ kia chỉ có hơn không có kém, nạn nhân là nữ, tầm 17 tuổi, bị đánh dập đầu, hung thủ đã lấy đi não của nạn nhân. Ảnh chụp nạn nhân không thể nhận dạng được, toàn bộ phần đầu từ mũi hất lên đều bị vỡ nát, chỉ dựa vào quần áo và đồ dùng cá nhân để xác minh độ tuổi, trong ghi chép không có phần phát triển điều tra, cả tám vụ án đều không tìm được dấu vân tay nào trên người nạn nhân hoặc xung quanh hiện trường, hồ sơ cũng bị đình chỉ ngay sau đó.

Dù là người có kinh nghiệm đối mặt với các trọng án, nhưng Đại Ca vẫn không nén nổi vẻ mặt mệt mỏi sau khi đọc xong nội dung của tám vụ án này. Cách thức tàn độc, dường như chỉ xuất hiện trong khổ hình tra tấn thời Trung cổ phương Tây, kẻ gây ra những tội ác này không thể là một con người, thậm chí còn man rợ hơn cả quỷ. Dễ hiểu vì sao những vụ án nghiêm trọng như vậy, báo chí hoặc các kênh truyền thông không đưa tin. Ví dụ vụ án giết người hàng loạt này lộ ra, lòng dân sẽ rất bất an, họ có thể gây áp lực lên bộ phận điều tra, tiêu cực hơn là chống phá chính quyền, gây nhiễu loạn thông tin, ảnh hưởng đến trật tự xã hội. Điều tra viên không được phép tiết lộ bất cứ thông tin nào về vụ án, nhưng xem chừng việc điều tra không thu được kết quả tốt, nên sở đã thu hồi hồ sơ, hoặc có ai đó không muốn đưa vụ án ra ánh sáng, người như vậy thực sự còn đáng sợ hơn quỷ dữ.

Để nhận dạng được những vụ án liên quan, cần thiết phải có ba yếu tố sau: thứ nhất là hiện trường vụ án diễn ra quanh khu vực Pháp Vân, thứ hai là không có hung khí gây án, thứ ba là xung quanh nạn nhân sẽ có rất nhiều dấu giày in máu. Câu hỏi đặt ra đầu tiên là : có bao nhiêu hung thủ?

- Sẽ không nhiều hơn hai hung thủ - Đại Ca nói – tuy có nhiều dấu giày khác nhau ở hiện trường, nhưng xem xét hành vi đối với các nạn nhân, thì có thể thấy chỉ có hai kẻ là chủ mưu. Hai vụ án năm ngoái là của một hung thủ, mức độ sát thương không cao, sáu vụ án năm nay là của một hung thủ khác, mức độ sát thương tăng lên đáng kể và phương thức có đôi chút khác biệt.


- Có thể lắm – Quân tán đồng với nhận định của Đại Ca, hắn nói – hơn nữa, xét hiện trường các vụ án có thể thấy hai vụ năm ngoái xảy ra ở phía đông cầu Pháp Vân, sáu vụ năm nay lại nằm ở phía nam cầu, chứng tỏ hung thủ gây án phân biệt theo khu vực rõ ràng.

- Tại sao số lượng nạn nhân lại tăng đột biến vào tháng Sáu? – Thiện hỏi.

- Vì đây là thời điểm nghỉ hè, các vụ án trong tháng Sáu tập trung ở công viên và độ tuổi nạn nhân dần trẻ hóa, chứng tỏ hung thủ đang nhằm vào thành phần vị thành niên, học sinh, sinh viên – Đại Ca nói.

- Tất cả những nạn nhân này đều không có điểm chung, có cả nam và nữ, họ không phải bạn bè hay người thân trong cùng một gia đình, thậm chí nơi sống cũng đa dạng nữa. Khả năng giết người do thù oán cá nhân không thành lập. Vậy có mối liên quan nào trong vụ án này không? – Thiện hỏi tiếp.

- Cả nạn nhân và hung thủ đều không liên quan đến nhau, mối liên quan duy nhất là giữa hung thủ và đám đông có dấu giày xung quanh nạn nhân, rõ ràng đám người đó không tham gia vào việc giết người, không có dấu hiệu ẩu đả, càng không ai ngăn cản hung thủ, vậy mối quan hệ giữa bọn họ là gì? – Quân đưa ra nghi vấn tiếp theo.

- Đám đông đi theo hung thủ và đứng đó để quan sát quá trình gây án – Đại Ca nhận định.

- Chính xác – Quân đứng dậy, hắn cầm ảnh chụp các nạn nhân lên, nói – có thể thấy hung thủ không tổn thương đến các phần thân thể khác của nạn nhân, tại sao lại phải lấy từng bộ phận của những người khác nhau, trong khi ai cũng có đủ các bộ phận ấy trên cơ thể? Đây hoàn toàn không phải ngẫu nhiên tấn công người khác, hình thức này rất giống với một nghi lễ tâm linh.

- Khoan đã, tại sao nạn nhân không phản kháng lại? – Thiện hỏi.

- Vì họ nghe thấy tiếng chuông – Đại Ca cầm tập hồ sơ lên, lật từng phần ghi chép ra đối chiếu, trong những nạn nhân không bị phanh thây, điều tra viên khi hỏi cung đều ghi lại là: " thần trí bất thường, bị tiếng chuông ám ảnh."

- Vậy nghĩa là các nạn nhân sau khi vào viện vẫn có thể nói chuyện, tại sao trong bệnh án lại ghi là "không thể giao tiếp?" – Thiện hỏi.

- Đáp án ở đây – Đại Ca chỉ vào một dòng chữ in đậm viết: Đã chết – bọn họ đều cắn lưỡi tự tự sau đó một thời gian ngắn.

- Có thể hiểu là, việc hỏi cung dồn dập cộng với ám ảnh tiếng chuông đã khiến cho họ bị hoảng loạn, bệnh viện xác nhận rằng họ không có khả năng giao tiếp, còn bên điều tra thì lại kết luận họ bị hoảng loạn. Riêng nguyên nhân tự tử cũng chưa được xác định, cả ba cùng chết vì cắn lưỡi, không có chuyện trùng hợp như vậy được – Quân tự tin nói, hắn vốn học chuyên ngày phân tích tâm lý, đây chỉ giống như một bài tập cơ bản của hắn mà thôi

- Tiếng chuông như thế nào mới được? – Thiện hỏi.


- Muốn biết tiếng chuông như thế nào, trước hết hãy xem thời gian gây án, từ khoảng 20h đến 21h, thì có thể là những tiếng chuông nào? – Đại Ca trầm ngâm nói.

- Chuông đồng hồ? – Thiện đáp.

Đại Ca gật đầu.

- Chuông điện thoại? – Thiện tiếp tục.

Đại Ca nghĩ giấy lát, sau cũng gật đầu.

- Chuông cửa? – Thiện đột phát nói – à không, đang ở ngoài đường không thể có chuông cửa được – sau đó cậu lập tức gạt đi.

- Chuông nhà thờ - Quân nói.

Mấy người liền im lặng nhìn nhau, tâm tư vẫn mơ hồ chưa rõ. Cuối cùng Thiện lên tiếng:

- Tại sao không đi tìm người trước đây từng điều tra về vụ án này, hỏi trực tiếp họ có phải dễ dàng không?

- Không nên – Đại Ca gạt đi – làm vậy sẽ rút dây động rừng, kẻ thù có tay trong ở sở cảnh sát, chúng ta âm thầm điều tra, nếu để người khác biết chắc chắn sẽ hỏng chuyện.

- Nhưng chỉ bằng suy luận thì không thể bắt được hung thủ - Thiện thất vọng nói.

- Tất nhiên, vậy nên chúng ta mới cần một chuyến đi săn – Quân nhếch miệng cười, trên mặt tràn đây hưng phấn.


- Ý anh là sao? – cả Thiện và Đại Ca cùng nhìn Quân, hoàn toàn không hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.

- Thử nhìn vào ngày gây án, xem có điểm chung nào không – Quân lần lượt chỉ vào từng vụ án, ngày tháng năm trên đó rất rõ ràng.

- 7/3, 12/6, 8/3... có gì sao? – Thiện vẫn chưa thấy được gì đặc biệt.

- Cả tám vụ án đều diễn ra vào thứ lẻ trong tuần, thứ 3, thứ 5, thứ 7 – Đại Ca mắt sáng lên.

- Thứ ba tuần trước xảy ra một vụ, hôm nay là thứ bảy, từ đó tới nay không biết có xảy ra thêm vụ án này không, nhưng rất có thể hôm nay sẽ là ngày gây án, sẽ rất nhàm chán nếu chúng ta đã biết mà không góp vui phải không? – Quân mặt lộ vẻ tham vọng ngời ngời.

- Được, cứ làm theo ý chú đi – Đại Ca lập tức đồng ý.

Ba người tổng kết lại một chút, trong vụ án giết người hàng loạt này nhận định có hai hung thủ, một hung thủ gây án năm ngoái và một hung thủ gây án năm nay, chưa xác định được hung thủ năm ngoái còn hoạt động hay không và tại sao lại ngừng gây án. Thời gian gây án từ 20h tới 21h, trong thời điểm đó sẽ có tiếng chuông vang lên, chưa xác định được là tiếng chuông gì, nhưng rất có thể nó ảnh hưởng tới thần kinh của nạn nhân và khiến cho họ không có khả năng chống cự. Tạm thời xác định ngày gây án là những thứ lẻ trong tuần, độ tuổi bị tấn công có dấu hiệu trẻ hóa, hiện trường là nơi đông người qua lại, và dù là nạn nhân nào thì cuối cùng cũng sẽ chết. Chết vì bị thương nặng và chết vì cắn lưỡi tự tử. Về hung thủ chưa có mô phỏng hình dạng, nhưng cách thức hoạt động thì tương đối rõ ràng, chỉ dùng tay và răng để tấn công, không phân biệt giới tính nạn nhân, luôn có một đám người đi theo, chưa xác định được vai trò, nghi ngờ liên quan tới tổ chức tôn giáo nguy hiểm.

Đại Ca dặn mọi người phải chú ý những âm thanh xung quanh chỗ mình đứng, hoặc những tốp người đi cùng nhau, nếu thấy khả nghi lập tức thông báo để người còn lại chuẩn bị phương án hành động. Quân cũng nói, rất có thể sở cảnh sát sẽ cho người rà soát hiện trường thường xuyên, một mặt là để thực hiện vai trò an ninh, vốn họ vẫn có trách nhiệm giải quyết vụ án, kể cả là tay trong tuy có thể đổi trắng thay đen nhưng với những vụ án lớn như thế này, kẻ đó nhất định không thể một tay che trời được. Mặt khác cũng là để phát hiện ra những thành phần chống phá như ba người bọn hắn, có thể thấy việc thu hồ sơ lại chứng tỏ đã xuất hiện mối đe dọa đến sự tồn vong của tổ chức đó. Quân cho rằng, nếu không chắc chắn thì không ai được manh động, kẻ thù ở trong bóng tối, muốn bắt được chúng thì trước hết bản thân phải trốn kỹ hơn chúng. Ba người thống nhất quan điểm, sau đó trở về chuẩn bị.

19h40.

Công viên Yên Sở hiện chưa có đông người qua lại, mới đầu giờ tối nên không khí còn phảng phất khí nóng ban ngày, phần lớn mọi người đều tụ tập ở bờ hồ để hóng gió và đi bộ thể dục. Ba người đứng ở các địa điểm khả nghi, nơi vắng người qua lại, có nhiều bụi cây, gần các hiện trường cũ, mười năm phút sẽ đổi chỗ một lần, liên tục thông tin cho những người còn lại qua bộ đàm đeo tai. Thời gian trôi qua rất nhanh, 20h vừa điểm, số người tới công viên đông dần lên, người lớn trẻ em đi lại tấp nập, họ chuyện trò rôm rả, đan xen cùng với những tiếng nhạc xập xình phát ra từ các nhóm già trẻ đang say sưa tập nhảy. Tình hình vẫn trong tầm kiểm soát, Quân nói qua bộ đàm về vị trí hắn đứng chưa xuất hiện đối tượng khả nghi nào. Đại Ca và Thiện cũng vậy. Hắn bắt đầu di chuyển qua những vị trí có đám đông tụ tập, thấy vài người đang dùng điện thoại,tuy nhiên chưa có tiếng chuông nào cả.

20h20'

Cooonggggg!

Quân nhìn về phía tiếng chuông vọng đến, hắn nói qua bộ đàm:

"Chuông nhà thờ vừa điểm."

"Đã nghe thấy" Đại Ca và Thiện cùng nói.

Ba người để cao cảnh giác hơn trước, gió nổi lên, đám đông vẫn lao xao, không thấy có gì khác thường xảy ra. Nhìn quanh quất mọi người ai làm việc nấy, không có vẻ gì khả nghi. Quân toan đứng lên rời địa điểm.


Reng reng reng!

Bỗng từ đám đông sau lưng vang lên tiếng chuông điện thoại, hắn ngoái đầu nhìn, người kia đứng cách xa hắn, đang đi về phía bồn cây khuất sáng, vừa đi vừa nghe điện thoại. Quân lách người vào đám đông đi ngược chiều, hắn có linh cảm xấu, cô gái kia còn rất trẻ, chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, nơi cô ấy đi đến là một trong số những địa điểm khả nghi, có khi nào hung thủ đang liên lạc với cô ấy? Hắn tự hỏi, chợt dòng người đi ngược chiều đông lên bất thường, họ chắn mất tầm nhìn của hắn rồi!

Á!

Có tiếng hét lên từ xa. Quân chột dạ, hắn lập tức nói vào bộ đàm:

"Nhanh tới địa điểm số 3, có tiếng hét!"

Tiếng hét rất nhanh liền chìm đi, xung quanh có quá nhiều thứ âm thanh lấn át nó, Quân vội vàng chen qua đám đông, hắn đã hơi cuống, rõ ràng là nhìn thấy, vậy mà không thể lập tức lao tới, cảm giác bất lực này không phải chỉ nói bằng lời mà có thể hình dung được. Hung thủ có thể ra tay nhanh cỡ nào, hai người kia ở xa hơn so với hắn, nếu hắn không tới kịp, vậy họ cũng không có hi vọng cứu người, mẹ kiếp, sao tự nhiên ở đây đông lên như vậy? Quân rủa thầm, thực sự bây giờ hắn muốn trèo luôn lên đầu đám người này mà đi, nháo nhào một lúc hắn mới thoát được dòng người đông đúc, không có thời gian thở, Quân phi thân về phía cô gái vừa đi qua. Mặt hắn mới ló ra khỏi bụi cây, đập vào mắt là cô gái đang ngồi dưới đất, mồ hôi túa ra làm trán hắn lạnh toát, cô ấy bị tấn công rồi ư?

- Giúp tôi! – giọng cô gái yếu ớt vang lên.

Quân chưa chạy tới thì đã thấy có bốn người từ đâu sáp lại gần, trông họ có vẻ rất quen mắt, hắn lập tức dừng bước, nhanh chân lấp vào một góc, nhìn ra. Kia là bốn cảnh sát mặc thường phục, Quân lập tức nói vào bộ đàm:

"Đừng đến, báo động nhầm, có cớm!"

- Túi xách của em! Anh gì ơi,... thằng cướp chạy đằng kia kìa...

Quân nghệt mặt, hóa ra không phải bị tấn công, cô ta vừa bị cướp mất túi xách, chắc nghe điện thoại hớ hênh lại đi vào chỗ vắng người nên bị giật túi. Hắn đợi cho bọn họ xử lý xong việc của cô gái, không thấy có vấn đề gì nữa mới lảng đi. Lại thấy giọng Đại Ca từ trong bộ đàm vọng ra:

"Có chuyện gì vậy?"

Quân thuật sơ lược lại, hắn quay về chỗ cũ xem vừa rồi là chuyện gì mà người ta chen chúc nhau qua đó. Bên kia từ lúc nào lại xuất hiện một ban nhạc sống, thảo nào mọi người dồn qua đó chật ních. Ba người đi loanh quanh tới 22h, vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra, có vẻ như hôm nay là một ngày đi săn bất thành với bọn hắn. Mãi tới khi công viên đã vãn người, Đại Ca liền nói vào bộ đàm:

"An toàn rồi, chúng ta về thôi."

Chương 7: Tám mảnh thi thể (4)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui