Ông nội đứng dậy rồi bước lên lầu, anh không muốn để cô ở lại một mình chống chọi, kẻo bà nội lại nói với cô những lời không hay.
Điềm Manh biết anh đang khó xử, cô nhìn anh rồi khẽ mỉm cười và gật đầu, ý muốn nói anh hãy mau đi nói chuyện với ông nội.
Ngạn Hy chỉ đành đứng dậy, trước khi rời đi, anh dịu dàng nói nhỏ bên tai cô:
- Chờ anh một lát, anh sẽ quay lại ngay.
Trước khi rời đi, anh không quên hôn lên trán cô.
Vân Nghiên nhìn thấy cả hai thấm thiết ngay trước mắt cô ta thì tức đến đỏ mặt, bà nội cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt bối rối, biết rõ cháu trai của mình không yêu Vân Nghiên nhưng bà ấy vẫn cố ghép đôi.
Anh quay lưng bước lên lầu, thừa lúc anh không có mặt, hai người phụ nữ thông đồng với nhau, cố tình nói những lời không hay, rõ ràng muốn ức hiếp Điềm Manh.
Vân Nghiên chẳng chút kiêng nể hay tôn trọng người đối diện, căn bản cô ta quá kiêu ngạo, cứ đặt mình ở vị thế cao hơn cô, ỷ vào sự nghiệp lẫn gia cảnh mà lên mặt với người khác.
- Tôi cảm thấy cô thật sự rất can đảm.
Cô ta thả nhẹ một câu, tuy nhiên lại khiến tâm tư của cô trĩu nặng vì lời nói ấy vốn dĩ chẳng mang chút thiện chí.
- Chị nói vậy là có ý gì?
Cô ta nở nụ cười nhếch môi, vẻ mặt ngông nghênh, chẳng thèm đặt cô trong mắt.
- Vì cô không ngại thân phận của mình mà dám trèo cao yêu người nổi tiếng.
Người thường và ngôi sao sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.
Cô nên sớm nhận ra khác biệt thì hơn, lún càng sâu thì người càng đau khổ là cô thôi.
Bà nội đương nhiên đứng về phía cô ta mà chẳng tiếc lời nói thêm vào:
- Vân Nghiên nói đúng đấy, cô và cháu trai của tôi thật sự không hợp nhau, gia cảnh quá khác biệt.
Tôi thừa biết cô yêu Ngạn Hy cũng chỉ vì tiền thôi.
Hai người không ngừng phối hợp, dùng những lời lẽ chẳng mấy hay ho khiến cô nản lòng, hạ thấp cô, muốn cô cảm thấy bản thân mình thật thấp kém so với anh.
Nhưng Điềm Manh nào phải cô gái dễ bắt nạt, hơn nữa cô đang mang trong mình giọt máu của anh, cả hai thật sự đã có con với nhau.
Ở thời đại này, nếu chỉ vì lý do môn đăng hộ đối mà từ bỏ nhau thì thật sự rất nực cười.
- Cháu cảm thấy thật buồn cho Ngạn Hy.
Lời cô nói khiến bà nội và Vân Nghiên hơi ngớ người, chẳng cần hai người họ phải hỏi, cô nhanh chóng nói tiếp:
- Vì bà nội thà chọn lựa vinh hoa phú quý, tạo nên sự hào nhoáng sáo rỗng mà chẳng màn đến hạnh phúc cả đời của cháu mình.
Đối với nội, đó là tình yêu thương sao?
Nếu đối phương đã không tiếc lời xúc phạm cô thì Điềm Manh cũng chẳng có lý do gì để nhân nhượng.
Dẫu phản bác lại nhưng cô vẫn ăn nói rất từ tốn, nhã nhặn và tôn trọng người lớn.
Từng câu từng chữ cô nói ra khiến bà nội rất tức giận.
Quan điềm của bà nội và cô khác xa nhau nên căn bản không tìm được tiếng nói chung.
Bà ấy nghĩ rằng gia cảnh tương xứng mới có thể nuôi dưỡng hạnh phúc lâu dài, bằng không thì dẫu đến bên nhau, trải qua thời gian đầu hứng thú, về sau người có gia cảnh giàu sang sẽ cảm thấy chán nản đối phương, nhận ra người mình từng yêu thật tầm thường, kém cỏi, để rồi cũng phải chia tay và tìm một người môn đăng hộ đối.
Ngoài ra, do định kiến bảo thủ nhiều đời của dòng tộc đã ăn sâu vào suy nghĩ của bà nội.
Chính vì vậy bà ấy chỉ muốn con cháu Lục gia kết hôn với những người tương xứng về mọi mặt.
- Cô...cô dám xấc xược với tôi hả? Tôi thật chẳng hiểu nổi tại sao Ngạn Hy lại có thể yêu một người kém cỏi như cô! Có phải cô đã cháu tôi uống bùa mê thuốc lú rồi?
Vân Nghiên nhìn thấy bà nội giận dữ thì lập tức hùa theo, muốn đổ hết lỗi lên đầu Điềm Manh dù cô chẳng làm gì sai cả.
- Tại sao cô lại ăn nói với bà nội như vậy chứ? Thật là vô lễ mà.
Cô ta cảm thấy Điềm Manh không dễ bắt nạt, nhưng kẻ ngạo mạn như Vân Nghiên thì luôn muốn hơn thua đến cùng.
Một mặt nói lời trách móc như muốn thể hiện thái độ "đàn chị" mà dạy dỗ cô, mặt khác cô ta ôm lấy cánh tay bà nội, tỏ vẻ thanh cao mà nói đỡ cho cô:
- Nội bớt giận, do Bách Ly còn trẻ người non dạ nên ăn nói thiếu suy nghĩ.
Nội đừng để bụng kẻo lại ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nét diễn không thể chân thật hơn của cô ta khiến cô xém chút buồn nôn.
Trước đây khi chưa gặp Vân Nghiên ngoài đời, cô rất ngưỡng mộ tài năng diễn xuất lẫn ngoại hình xinh đẹp của cô ta, nhưng bây giờ hình tượng đẹp đẽ ấy đã chính thức tan thành mây khói.
Bà nội tỏ ra nguôi ngoai khi nghe mấy lời dỗ dành giả tạo của Vân Nghiên.
Bà ấy nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét rồi tiếp tục nói những lời so sánh, hạ thấp cô:
- Cô thấy người ra rồi chứ? Vừa xinh đẹp lại có gia cảnh tốt, sự nghiệp thì rực rỡ hiếm ai bằng.
Đã vậy Vân Nghiên còn vô cùng hiểu chuyện, con bé sẵn sàng nuôi con riêng của Ngạn Hy mà chẳng hề chấp nhất cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...