Sau một lúc say sưa nhìn ngắm, dù vẫn chưa thỏa mãn nhưng anh cần bế Điềm Manh vào ngủ đàng hoàng, cứ nằm trên ghế sofa không khéo sáng mai cô sẽ bị đau người.
Anh cẩn trọng đặt cô nằm xuống giường, vừa lúc Điềm Manh tỉnh giấc, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt anh.
Chút rượu Soju không khiến cô say nhưng lại giúp cô có đủ can đảm để đối mặt với tình cảm từ sâu trong lòng.
Ngạn Hy ngây người nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn, từng đường nét thanh tú như thể đang quyến rũ khiến anh chẳng thể tìm thấy lối thoát.
- Anh về rồi, tôi cứ chờ anh suốt.
Anh nở nụ cười trước lời nói nhỏ nhẹ, có phần ngây ngô từ cô.
Thời gian qua dường như cả hai đang ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Từng chút, từng chút một xích lại gần nhau, tình cảm cứ thế được vun đắp, không ồ ạt hấp tấp, cứ bền bỉ nhẹ nhàng, gợi lên nỗi nhớ mong da diết, thổn thức.
- Cô đã chờ tôi cả buổi tối sao?
Cô gật đầu, vì vẫn đang buồn ngủ nên lời nói cũng vô tư hơn:
- Đúng vậy, tôi chờ anh đến bụng đánh trống luôn rồi.
Sao anh về trễ vậy chứ?
Thật tâm Ngạn Hy rất muốn tranh thủ về sớm với cô nhưng do công việc của anh kéo dài, cả ekip đã rất cố gắng, ai nấy đều mỏi mệt, phải đến tận bây giờ mới hoàn thành.
Dường như anh cũng cảm nhận được tình cảm đặc biệt mà Điềm Manh dành cho anh, EQ của Ngạn Hy vốn không tệ chút nào.
- Tôi đã bảo nếu cô đói thì cứ ăn trước, đừng chờ tôi rồi mà.
Anh nhanh trí đặt ra một câu hỏi với cốt ý muốn dò xét tâm tư của cô, muốn khai thác sâu xa hơn những suy nghĩ của cô về anh.
Điềm Manh cũng chẳng giấu giếm thêm, cô xem đây là một cơ hội để nắm bắt, thà nói ra để có một câu trả lời rõ ràng còn hơn cứ mãi chìm đắm vào mối quan hệ mập mờ để rồi chính mình làm đau bản thân.
- Tôi muốn chờ anh...vì hình như...tôi thích anh rồi.
Đêm nay đối với anh thật đặc biệt, Ngạn Hy nào nghĩ khi trở về nhà anh sẽ nhận được một bất ngờ lớn thế này.
Ngay từ đầu anh là người rung động trước, muốn từng bước theo đuổi cô, nhưng Ngạn Hy còn chưa đi đến màn cầu hôn thì cô đã nhảy vọt khiến anh chẳng thể nắm bắt kịp.
- Cô vừa nói...cô thích tôi?
Thực ra anh đã nghe rất rõ nhưng vẫn cố tình hỏi lại, Điềm Manh vì ngại nên vội đánh mặt sang hướng khác:
- Anh không nghe thì thôi, cứ xem như tôi chưa...?
Cô đã có dũng khí tỏ tình nhưng lại không có can đảm khẳng định lại.
Ngạn Hy bị đưa vào tình huống dở khóc dở cười.
Cô vừa bảo thích rồi lại ngoảnh mặt làm ngơ, anh không để cô nói hét câu phũ phàng, nhanh chóng cúi mặt hôn lên môi cô, Điềm Manh mở to mắt ngạc nhiên.
Bàn tay anh chạm vào một bên gò má trắng mịn, ngón tay vuốt ve gương mặt xinh xắn, bốn cánh môi đan lấy nhau, nụ hôn được dẫn lối bởi tình yêu đê mê khó cưỡng.
Anh nút lấy hai cánh hoa mềm mại, cướp mất lớp son dưỡng căng mọng trên môi cô.
Sau vài giây bất ngờ, cô dần nhắm mắt tận hưởng nụ hôn môi say đắm.
Hai đôi môi tách rời nhau, cô ngượng đỏ cả mặt.
Ngạn Hy cứ nghĩ việc tỏ tình cứ để anh lo, nhưng Điềm Manh lại nhanh hơn anh một bước.
- Anh lại muốn thay đổi điều khoản hợp đồng.
Cô lập tức hiểu ý anh, nụ cười xinh đẹp nở rộ trên môi nhưng vẫn vờ hỏi lại:
- Anh muốn thay đổi điều gì?
Ngạn Hy nắm lấy cánh tay cô choàng qua cổ anh, lời nói nhỏ nhẹ:
- Điều khoản không được rung động trước đối phương.
Bởi vì cả hai chúng ta đều đã vi phạm hợp đồng.
Tuy Ngạn Hy không thẳng thừng nói lời tỏ tình nhưng câu nói vừa rồi cho thấy anh chính thức thừa nhận tình cảm mình dành cho cô.
Chiếc bụng đói của cô bất chợt lên tiếng biểu tình vào thời khắc quan trọng nhất.
Điềm Manh ngượng ngùng, hai má hơi ửng đỏ:
- Em...lại thấy đói rồi, tại anh về trễ đấy.
Trông cô đáng yêu đến phát hờn, Ngạn Hy bế cô trên tay, vui vẻ rời khỏi phòng:
- Vậy thì chúng ta mau ăn thôi.
Đồ ăn đã nguội lạnh, anh tự tay vào bếp hăm nóng mọi thứ.
Thật ra Ngạn Hy cũng chưa ăn chiều, anh muốn về nhà thưởng thức món ăn cô nấu dù có thể Điềm Manh đã ăn trước, nào ngờ cô kiên nhẫn chờ đợi anh đến giờ.
- Em có một chuyện muốn hỏi anh.
Ngạn Hy nở nụ cười, vừa gắp thức ăn vào bát của cô vừa nhỏ nhẹ đáp lời:
- Em cứ hỏi đi.
Cả hai xác nhận tình cảm nhanh chóng, bất chợt đổi cách xưng hô nên vẫn có chút chưa quen.
- Anh đã vi phạm hợp đồng từ lúc nào vậy?
Ngạn Hy lập tức hiểu ý cô, câu hỏi của Điềm Manh thật tinh tế, thay vì hỏi thẳng anh thích cô từ lúc nào, đằng này cô lại hỏi theo cách khác sâu sắc hơn.
Nụ cười dịu dàng vẫn giữ trên môi anh, Ngạn Hy nhỏ nhẹ đáp:
- Từ lúc anh lập ra bản hợp đồng.
Cô ngạc nhiên đến hoang mang, chẳng lẽ Ngạn Hy đã đổ gục từ trước, vậy mà anh luôn che giấu, còn từng mạnh miệng bảo rằng cô không phải gu của anh.
- Vậy tại sao anh không nói với em sớm hơn?
Ngạn Hy nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt thấp thoáng tia gian xảo:
- Chẳng phải anh đã nhất quyết muốn chịu trách nhiệm, chỉ là có người phũ phàng không cần anh thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...