Giải Mã Mê Cung Thử Nghiệm Đất Cháy


Một tay chụp xuống vai Thomas từ phía sau.

Nó hét toáng lên và quay lại, nhận ra Minho đang nhìn chăm chăm vào gã điên ngoài cửa sổ.

- Bọn họ ở khắp nơi.

- Minho nói.

Sự u ám trong giọng nói của thằng bé hoàn toàn trùng hợp với cảm giác của Thomas.

Dường như những điều chúng từng hi vọng đêm qua đã hoàn toan tan vỡ.

- Ngoài ra, không thấy tăm tích những người đã giải thoát cho tụi minh.

- Minho nói thêm.

Thomas đã sống trong sợ hãi và kinh hoàng suốt mấy tuần vừa qua, nhưng thế này thì quá lắm.

Được cảm thấy an toàn để rồi cướp mất điều đó lần nữa.

Mặc dù vậy, trước sự kinh ngạc của bản thân, nó nhanh chóng gạt đi mong muốn quay vào giường khóc rống lên.

Nó cũng đẩy lùi nỗi đau còn rơi rớt lại do ký ức và việc ba nó cùng những người khác hóa điên.

Thomas hiểu ai đó phải gánh trách nhiệm.

Bọn trẻ cần một kế hoạch nếu muốn sống sót.

- Có ai trong số họ vào được bên trong chưa? Thomas hỏi một sự bình tĩnh lạ lùng đã tràn qua người nó.

- Tất cả các cửa sổ đều có lắp chấn song hết chứ?

Minho gật đầu về phía nhiều ô cửa sổ nắm dọc theo các vách tường của gian phòng hình chữ nhật dài.

- Ờ, đêm qua tối quá nên tôi không để ý, nhất là với mấy cái rèm cửa xếp nếp đó nữa, nhưng tôi thấy mừng vì cửa có lắp chấn song.

Thomas nhìn các Trảng viên xung quanh mình.

Có đứa đang chạy hết cửa sổ này tới cửa sổ kia đế ngó ra ngoài.

Mấy đứa khác thì tụ lại thành nhiều nhóm nhỏ.

Tất cả đều có vẻ nửa bất ngờ nửa kinh hoàng.

- Newt đâu rồi?

- Tôi đây.

Thomas quay lại nhìn thằng nhóc, không rõ tại sao lại quên không nghĩ tới nó nãy giờ.

- Chuyện gì đang diễn ra vậy Newt?

- Cậu tưởng tôi biết chắc? Một đám điên loạn nhìn như muốn ăn thịt cả đám tụi mình.

Tụi mình phải đi tìm một căn phòng khác và tiến hành Trang nghị.

Tất cả những tiếng ồn ào này thật là nhức đầu.

Thomas lơ đãng gật đầu.

Nó đồng ý với kế hoạch, nhưng hi vọng Minho và Newt sẽ phụ trách chuyện này.

Nó đang nôn nóng muốn bắt liên lạc với Teresa.

Nó hi vọng lời cảnh báo của Teresa chỉ là một giấc mơ hoặc ảo giác do giấc ngủ mê mệt gây ra.

Còn hình ảnh mẹ nó nữa...


Newt và Minho đi tập hợp các Trảng viên lại.

Thomas len lén liếc nhìn lại người đàn ông điên loạn ở ngoài cửa sổ, rồi lại quay đi ngay, thầm mong mình chưa ghi vào đầu hình ảnh da thịt máu me, đôi mát điên loạn và những tiếng la hét lạnh người.

Giết tao đi! Giết tao đi! Giết tao đi!

Thomas loạng choạng tiến đến bức tường cuối phòng, nặng nề dựa người vào đó.

Teresa, nó lại gọi thầm trong đầu.

Teresa ơi, cậu có nghe thấy tớ không?

Nó chờ đợi, mắt nhắm lại để tập trung.

Đôi bàn tay vô hình trong đầu nó vươn ra, cố níu kéo chút vết tích của con bé.

Nhưng không có gì.

Không một cái bóng hay một cảm giác lờ mờ, càng không có tiếng trả lời.

Teresa, nó nói với giọng khẩn cấp hơn, răng nghiến lại vì gắng sức.

Cậu đâu rồi ? Chuyện gi đã xảy ra vậy ?

Không có gì.

Nhịp tim của nó bắt đầu chậm dần, đến mức gần như ngừng hẳn.

Thomas có cảm giác như vừa nuốt một nắm bông gòn thật lớn.

Một điều gì đó đã xảy ra với Teresa.

Nó mở mắt ra và nhìn thấy các Trảng viên đang tụ tập quanh cánh cửa sơn màu xanh lục dẫn ra khu vực chung, nơi đêm qua chúng vừa ăn pizza.

Minho hoài công vặn mạnh nắm đấm cửa bằng đồng.

Cửa bị khóa.

Cánh cửa duy nhất còn lại dẫn vào phòng tắm và thay dồ, nơi khỏng có lối ra.

Ngoài hai cửa này thì chỉ còn các cửa số.

Tất cả cửa sổ đều có gắn song sắt.

Tạ ơn trời.

Và bên ngoài cửa từng cái đều có những kẻ điên loạn đang gào thét.

Mặc dù nỗi lo lắng đang gặm mòn Thomas tựa như axit tràn qua các tĩnh mạch, nó tạm thời từ bỏ việc cố gắng bất liên lạc với Teresa và nhập bọn với các Trảng viên khác.

Newt đang thử mở cửa, nhưng vô hiệu.

- Cửa khóa rồi.

- Thằng nhóc lẩm bấm, hai cánh tay xuôi xị buông thõng bên sườn.

- Ủa vậy hả, thiên tài? - Minho chọc, hai tay khoanh lại, gồng lên, gân xanh nổi chằng chịt.

Trong một thoáng Thomas tưởng như có thể nhìn thấy máu đang dược bơm qua chúng.

- Hèn gì cậu được dặt tên theo Isaac Newton.

Khả năng tư duy tỗt dễ sợ!

Newt đang không có tâm trạng để pha trò.


Hoặc là từ lâu nó đã học được cách phớt lờ những câu bình luận mỉa mai của Minho.

- Phá xừ cái nắm cửa chết bằm này đi.

- Nói đoạn, Newt nhìn quanh như thể đang đợi có ai đó đưa cho mình một cái búa tạ.

- Ước gì cái đám...!Chạch kia ngậm họng lại! - Minho hét lên, rồi quay lại trừng mắt nhìn vào kẻ đang ở gần nhất, một phụ nữ nhìn còn gớm ghiếc hơn gã đàn ông mà Thomas đã thấy.

Một vết thương rỉ máu vắt ngang khuôn mặt bà ta, từ bên này sang bên kia.

- Chạch? - Chảo Chiên hỏi lại.

Thằng bé đầu bếp rậm lông nãy giờ im lặng nên gần như không ai để ý tới.

Thomas nghĩ nó có vẻ còn sợ hãi hơn cả lúc bọn trẻ chuẩn bị chiến đấu với lũ Nhím sầu để thoát ra khỏi Mê cung.

Biết đâu chuyện này tệ hơn thế.

Khi chúng đi ngủ tối hôm qua, mọi thứ tưởng như đã tổt đẹp và an toàn.

Phải, có lẽ chuyện này đúng là tệ hơn, vì mọi thứ đột ngột bị lấy mất như vậy.

Minho chỉ tay vào người phụ nữ máu me đang la hét.

- Bọn họ cứ tự gọi mình bằng từ đó.

Cậu không nghe thấy hả?

- Tên với chả tiếc, tôi không cần biết.

- Newt nạt.

- Tìm cho tôi cái gì đó để phá cánh cửa ngu ngốc này coi!

- Nè.

- Một thằng nhóc thấp người lên tiếng, trong tay nó là một cái bình chữa cháy thuôn thuôn nhưng chắc chắn vừa được lấy xuống khỏi tường.

Thomas nhớ đã trông thẩy cái bình chữa cháy trước đó.

Một lần nữa nó cảm thẩy tội lỗi vì không biết tên của thằng nhóc

Newt cẩm lấy cái bình chữa cháy, chuẩn bị phang vào nắm đấm cửa.

Thomas đứng gần nhất có thể, nôn nóng muốn biết điéu gì ở bên kia cánh cửa, mặc dù nó có cảm giác dù cho đó là gì thì cả bọn cũng sẽ không thích.

Newt nhấc bình chữa cháy lên rồi táng vào cái núm cửa bằng đồng.

Tiếng cạch đi kèm với một tiếng rắc sâu bên trong cửa.

Sau ba cú đập tiếp theo thì toàn bộ tay nắm cửa rơi thịch xuống đất.

Cánh cửa hé ra một chút, vừa đủ để cho thấy bóng tối ở phía bên kia.

Newt lạng người nhìn trân trối cái khe tối hẹp, như thể đang thể đang chờ đợi quỷ sứ địa ngục chui qua đó.

Thằng bé lơ đãng đưa cái bình chữa cháy lại cho đứa đã tìm thấy nó.

- Đi thôi.

- Newt nói.

Thomas cảm thấy trong giọng nói của thẳng bé có một chút xíu run rẩy.


- Khoan.

- Chảo Chiên lên tiếng.

- Có chắc là tụi mình nên qua đó không? Biết đâu cái cửa này bị khóa là có lí do?

Thomas bất giác đồng tình.

Chuyện này có gì dó không ổn.

Minho đang dứng ngay bên cạnh Newt.

Nó quay lại ngó Chảo Chiên, rồi chạm mắt Thomas.

- Còn chuyện khác để làm nữa chớ? Ngồi dây chờ cái đám điên kia phá cửa chui vô chắc? Làm ơn đi.

- Đám đó chưa thể nào bẻ hết mấy cái chấn song liền được đàu.

- Chảo Chiên phản pháo.

- Tụi mình ngồi nghĩ chút coi.

- Hết giờ để suy nghĩ rồi.

- Minho nói, rồi đá cho cánh cửa mở ra hoàn toàn.

Có vẻ như phía bên kia cửa càng tối tăm hơn.

- Ngoài ra, cậu nên nêu ra ý kiên đó trước khi tụi này phá khóa, đầu bã à.

Giờ thì muộn rồi.

- Ghét ghê.

Nhưng cậu nói có lí.

- Chảo Chiên khẽ càu nhàu.

Thomas không thể ngưng nhìn lom lom qua cánh cửa vào khoảng không tối đen như mực.

Nó cảm thấy cú níu rất đỗi quen thuộc của sự sợ hãi.

Nó biết có chuyện gì đó không ổn, nẽu không nhóm giải cứu bọn trẻ đã tới tìm chúng từ lâu.

Nhưng Minho và Newt nói đúng, chúng phải ra khỏi phòng và đi tìm câu trả lời.

- Chết bằm thiệt! - Minho nói.

- Tôi sẽ đi trước.

Không đợi câu trả lời, thằng bé bước qua ngưỡng của, thân hình nó gần như biến mất tức thì vào trong bóng tối.

Newt ngần ngại nhìn Thomas, rồi đi theo Mỉnho.

Tự dưng Thomas nghĩ nó là đứa tiếp theo, nên nó nối gót thằng bé.

...

Từng bước một, nó rời phòng tập thể và đi vào trong bóng tối của khu vực chung hai tay quơ trước mặt.

Ánh sáng từ phía sau lưng nó không đủ để soi sáng mọi thứ.

Nó có nhắm mắt bước đi thì cũng vậy thôi.

Nơi này bốc mùi rất kinhh khủng.

Ở phía trước.

Minho thốt lên một tiêng, rổi gọi với lại:

- Ê, coi chừng nha.

Có cái gì đó...!lạ lắm...!thòng xuống từ trên trần nhà.

Thomas nghe thấy một tiếng két.

Cái gì đó đang nghiến kèn kẹt.


như thể Minho đã đụng phải một chùm đèn treo tháp khiến nó đung đưa tới lui.

Tiếng cằn nhằn của Newt vang lên đâu đó sau khi có tiếng động kim loại trượt trên sàn.

- Bàn.

- Newt thông báo.

- Coi chừng máy cái bàn.

Chảo Chiên lên tiếng ngay sau lưng Thomas:

- Có ai còn nhớ vị trí công tác đèn không vậy?

-Tôi dang tới chỗ đó dây.

- Newt đáp.

- Tôi chắc chắn đã trông thấy một loạt công tấc đèn ở đâu đó bên này.

Thomas tiếp tục dò dẫm tiến tới trước.

Mắt nó đã điều tiết được một chút.

Nơi trước đó từng là một bức tường đen ngòm thì bây giờ nó đã có thế phân biệt được những cái bóng lờ mờ.

Nhưng, có gì đó rất kỳ cục.

Nó vẫn còn mất phương hướng một chút, nhưng mọi thứ có vẻ như khống nằm ở cùng một vị trí như đêm qua.

Như thề là...

Minho lại càu nhàu gì đó; tỏ vẻ kinh tởm, như thể vừa đạp phải một đống chất thải.

Lại một tiếng kèn kẹt vang lên.

Trước khi Thomas kịp hỏi chuyện gì đã diễn ra, nó đụng phải thứ gì đó.

Cứng.

Hình thù kỳ dị.

Hình như bọc vải.

- Thấy rồi! - Newt la lên.

Một loạt tiếng lạch tạch vang lên, rồi cả căn phòng đột ngột chìm ngập trong ánh đèn huỳnh quang, khiên mắt Thomas lòa đi.

Nó loạng choạng lùi lại khỏi vật vừa đụng phải và đưa tay giụi mắt, nhưng lại đụng tiếp một cái khác.

- Má ơi! - Minho rú lên.

Thomas hé mắt, thị giác của nó đã quay trở lại.

Nó ráng căng mắt quan sát cảnh tượng kinh dị xung quanh mình.

Trong gian phòng lớn, được treo thòng xuống từ trần nhà, là những thây người - ít nhất có khoảng một tá.

Tất cả đều bị treo cổ.

Những sợi thừng siết vào lớp da tím ngắt, sưng phù.

Những thây người đong đưa tới lui, lưỡi thè ra khỏi những cái miệng trắng bệch.

Tất cả bọn họ đều trợn to đôi mắt mờ đục chết chóc.

Theo những gì quan sát thấy, họ bị treo như thễ đã được vài tiếng đỏng hồ.

Trang phục và khuôn mặt của họ trông khá quen thuộc.

Thomas khuỵ xuống.

Nó biết những người này.

Họ là những người đã giải cứu các Trảng viên.

Mới ngày hôm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận