Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Liên Diệc nghiên cứu địa hình mấy nơi quanh con đường Nhân Dân, cuối cùng xác định được một việc.
Không nơi nào có thể nhìn thấy rõ góc độ của ba nạn nhân, trừ phi là ba nơi khác nhau, hoặc là người nằm mơ này chính là hung thủ, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy được.
Nhưng nếu anh ta là hung thủ, vậy tại sao lại không biết rõ chuyện này?
Theo như lời Cơ Thập Nhất, người này không có chút cảm giác nào cho thấy mình là hung thủ, hơn nữa, chính bản thân anh ta còn cảm thấy phương thức gây án của hung thủ rất biến thái, quả thực là có một sự chênh lệch rất lớn.
“Đội trưởng Liên, trở về đồn chưa?” Phạm Dương đứng bên cạnh hỏi.
Liên Diệc lắc đầu: “Chờ chút đã.” Anh ta luôn cảm thấy không có mối liên hệ nào cat.
Phạm Dương vẫn luôn đi phía sau đội trưởng Liên, nhìn anh ta đứng ở chỗ này rồi đứng ở chỗ kia, cuối cùng lại nhíu mày. Trong lòng cực kỳ tò mò nhưng không dám hỏi.
Trong lòng Phạm Dương nghĩ, vụ án cắt cổ uống máu lần này chính là do kẻ biến thái gây ra. Hung thủ chống đối xã hội như vậy không phải là trường hợp đầu tiên, chỉ là, vụ án uống máu thì chưa từng xảy ra.
Trước đây bọn họ đã từng điều tra một vài bệnh nhân mắc các chứng bệnh đặc biệt, chẳng hạn như bệnh rối loạn chuyển hóa Porphyrin [*], là một căn bệnh gần giống với ma cà rồng nhất đang được lan truyền trên mạng, nhưng thực tế là nó không hề đáng sợ như vậy.
[*] Rối loạn chuyển hóa Porphyrin: là tình trạng rối loạn máu di truyền khá hiếm gặp.
Bệnh nhân bị rối loạn chuyển hóa Porphyrin rất ít. Ở cả thủ đô này chỉ có ba trường hợp, còn đều là ở nơi khác đến chữa bệnh, có bằng chứng ngoại phạm, trực tiếp loại bỏ tình nghi.
Bọn họ cũng đã hỏi thăm một số người dân quanh đây, nhưng hầu hết mọi người sau mười giờ đều ở nhà ngủ. Thời gian tử vong của ba nạn nhân vào khoảng từ chín giờ đến mười hai giờ, căn bản là không có ai ra ngoài vào khung giờ này, tất nhiên không có manh mối.
Hơn nữa, hai nạn nhân đầu tiên không hề có mối liên hệ nào với nhau cả. Nếu nói có dính dáng với nhau, sợ rằng đều đang sống trên đường Nhân Dân này, vì vậy cũng bị giết ngay trên đường Nhân Dân.
Nạn nhân thứ ba đêm nay cũng bị giết trên đường Nhân Dân.
…
Ở phía bên kia, trong căn hộ của Cơ Thập Nhất.
“Có thời gian đi đâu shopping” thực sự không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Rốt cuộc là cô có giải mã giấc mơ cho tôi không?”
Lúc nãy Cơ Thập Nhất vẫn luôn để ý đến bộ phim và hồi âm của Liên Diệc. Lúc này mới nhớ đến chuyện của anh ta, vội vàng trả lời: “Chờ một chút.”
Weibo mới yên tĩnh lại.
Cơ Thập Nhất hít một hơi thật sâu, chạm bào miếng ngọc bội cổ. Hơi ấm của miếng ngọc bội cuộn chảy trong lòng bàn tay, từ lòng bàn tay tụ lại buồng tim, cho đến khi bóng tối bao trùm lấy đôi mắt.
Bóng đêm tản ra giống như sương mù, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tấm gương. Mặt gương xám xịt, một người đang đứng trước gương, mà bóng dáng trong gương không rõ ràng, có điều, nó cũng dần dần hiện ra.
Ngay khi Cơ Thập Nhất định xem nhiều hơn, thì ý thức lại bị gặm nhấm, cảnh tượng trước mắt đã khôi phục lại trong căn hộ.
Chiếc gương tượng trưng cho điều gì?
Cơ Thập Nhất nhìn thấy chiếc gương trong căn phòng của mình, cô cầm lên soi qua soi lại, nhìn người trong gương, cô động đậy thì người đó động đậy, giữa chân mày nhíu lại.
Ngay lúc cô đặt chiếc gương xuống, nét mặt cô đột nhiên thay đổi.
Cuối cùng cô cũng biết chỗ nào không đúng rồi!
Nếu bạn soi gương, động tác của người soi và động tác trong gương sẽ giống nhau, mà không hề có sự thay đổi nào.
Trong sự gợi ý của linh lực lúc nãy, tuy rằng người trong gương mờ nhạt, nhưng động tác của hắn lại có chút khác biệt so với người đứng trước gương. Mà sự khác biệt này, đoán chừng là chính bản thân người soi gương cũng không hề nhận ra.
Cơ Thập Nhất định sắp xếp lại toàn bộ cảnh trong mơ, cẩn thận giải mã giấc mơ, thì điện thoại trong tay đột nhiên đổ chuông.
Giọng nói của Liên Diệc từ bên trong truyền ra: “Cô Cơ, người kia có nói thông tin nào có lợi không?”
“Không có.” Cô trả lời: “Các anh đã phát hiện ra nạn nhân mới rồi hả?”
“Đúng vậy. Thời gian tử vong là trong vòng ba giờ.”
“Ba giờ?” Cơ Thập Nhất liếc nhìn tin nhắn đầu tiên của người đó trên Weibo đêm nay, là khoảng chừng một giờ, mà theo như lời anh ta nói, anh ta nằm mơ rồi bị dọa đến bừng tỉnh nên đến tìm cô.
Nói cách khác, rất có khả năng là giấc mơ này xảy ra sau khi nạn nhân chết.
Nếu giấc mơ này xảy ra trước khi nạn nhân bị giết, vậy thì đó chính là giấc mơ trực nghiệp. Nhưng nếu nó xảy ra sau khi bị hại, vậy chỉ có thể là nhìn thấy sự việc, không phải là giấc mơ trực nghiệp.
Gợi ý của linh lực đã đủ rõ ràng rồi. Mặt gương là ranh giới giữa hiện thực và hư ảo. Điều này giải thích rõ ràng rằng, người trong gương không hề tồn tại, chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Nhưng mà phải chú ý đến lời gợi ý cuối cùng. Người đàn ông trong gương bắt đầu trở nên rõ ràng rồi có thể nhìn thấy, cho thấy rằng, bản thân anh ta đang dần trở nên chân thật.
Bọn họ là một người, cũng không phải là một người.
Người trong gương vì anh ta mà tồn tại, nhưng lại sinh ra ý thức, từ đó có những hành động khác, mà người soi gương lại không phát hiện ra.
Không phải Cơ Thập Nhất chưa gặp phải hiện tượng này bao giờ.
Hiện giờ mọi chuyện đã rõ. Trước đó cô đã đoán sai, đây không phải là giấc mơ trực nghiệp mà là sau khi nhìn thấy hiện thực, tiềm thức làm cho anh ta mơ thấy, lặp lại cảnh tượng lúc đó.
Nói cách khác, người nằm mơ thấy ba cảnh tượng giết người này là người làm ra những chuyện đó. Mà đến chính bản thân anh ta cũng không rõ.
Nhưng tiềm thức của anh ta đã ghi nhớ lại, vì vậy mới tái hiện lại. Về phần tại sao lại không có một hình ảnh nào, rõ ràng cho thấy anh ta nhìn thấy cực kỳ chân thực, nhớ cũng rất rõ ràng.
Cơ Thập Nhất nhanh chóng tra tìm trên Internet những tình huống tượng tự, lập tức đưa ra đáp án. Rất có thể người nằm mơ bị đa nhân cách.
Mà hung thủ giết người hẳn là nhân cách phụ. Sau khi hắn ta giết người xong, nhân cách chính thức tỉnh rồi nằm mơ, căn bản không phải là mơ thấy giết người.
Người nằm mơ chính là hung thủ!
[Có thời gian đi đâu shopping: Sao không trả lời vậy? Không phải là cô bị dọa sợ rồi đó chứ? Con gái thật đúng là đồ yếu đuối, haiz.]
[Có thời gian đi đâu shopping: Cô có bị dọa sợ cũng đừng nên trách tôi. Nhưng mà tôi với cô nói đến đâu rồi nhỉ?]
Cơ Thập Nhất nhìn thấy câu trả lời của anh ta thì biết bây giờ hẳn là nhân cách chính. Nhân cách phụ thức tỉnh vào ban đêm, lúc anh ta ngủ say. Nhưng nhân cách phụ làm chuyện gì cũng được ghi lại trong tiềm thức của nhân cách chính. Dù sao thì “họ” cũng chung một cơ thể, một bộ não.
Anh ta vẫn luôn cảm thấy mình không phải là kẻ giết người, mà trên thực tế, anh ta quả thật là kẻ giết người.
Bởi vì góc nhìn không giống nhau, anh ta cảm thấy nhất định mình không phải là hung thủ, Nhưng điều này có thể lý giải được dưới tình huống của nhân cách phụ. Ý thức vốn không thể nào chống đỡ được. Mặt gương chính là lời giải thích rõ ràng nhất, góc nhìn không không nhau.
Đối mặt với sự cố chấp của anh ta, Cơ Thập Nhất không biết phải trả lời như thế nào. Suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Anh có biết bản thân bị đa nhân cách không?”
Đối phương nhanh chóng trả lời lại: “Làm sao có thể được?! Không phải là cô xem quá nhiều phim rồi đó chứ? Làm sao tôi có thể là kẻ giết người được? Mặc dù tôi là một tên côn đồ, nhưng tôi vẫn là người tốt…”
Anh ta bắt đầu nói dông nói dài, hình như xem cô là một người có thể giãi bày tâm sự, bắt đầu kể về cuộc sống của anh ta sau khi đến thủ đô.
Cơ Thập Nhất thở dài, nửa đêm gặp phải chuyện này, bây giờ có muốn ngủ cũng ngủ không được.
Lúc đầu cô rất không kiên nhẫn với người này, nhưng sau khi tìm hiểu sâu hơn thì thấy anh ta là một người rất đơn thuần, có thể nhìn ra được con người không tệ. Nếu thật sự là đa nhân cách, thì nhân cách phụ này cũng quá sức kinh khủng.
Nghĩ đến đây, cô lập tức gọi điện cho Liên Diệc.
…
Liên Diệc đang ở trong cục nói chuyện điện thoại với người phụ trách điều tra “Có thời gian đi đâu shopping”
“Tra ra thông tin rồi. Tài khoản thuộc về một người khác, nhưng IP của người đang sử dụng hiện đang ở thủ đô. Anh ta tên là Lưu Ninh, năm nay hai mươi sáu tuổi, nghề nghiệp tự do, bình thường sẽ ra ngoài tìm một vài công việc bán thời gian.”
Liên Diệc hỏi: “Hiện tại anh ta đang sống ở đâu?”
“Cách đây ba tháng, Lưu Ninh thuê một căn nhà, trong tiểu khu Hoa Viên cuối đường Nhân Dân, tòa nhà 12 phòng 402.”
Tốc độ rất nhanh chóng, Liên Diệc nói: “Vất vả rồi.”
Cúp điện thoại, anh ta đến thẳng tiểu khu Hoa Viên.
Nơi này vốn là nửa đoạn sau của đường Nhân Dân, mà tiểu khu Hoa Viên ở cuối đường Nhân Dân, người ở không tính là nhiều, căn bản đều là người già hoặc người không có việc làm, vì giá thuê ở đây so với thủ đô mà nói thì rất rẻ.
Vừa mới đến dưới tiểu khu, Liên Diệc nhận được điện thoại của Cơ Thập Nhất, anh ta dừng bước, khẽ chào hỏi: “Cô Cơ.”
Bên kia truyền đến một âm thanh dễ nghe, đặc biệt rõ ràng trong đêm tối: “Nếu tôi không nhầm, người nằm mơ kia chính là hung thủ.”
Liên Diệc chỉ ngón tay bên cạnh: “Dùng cái gì để đưa ra kết luận như vậy?”
Cơ Thập Nhất nói cho anh ta nghe mạch suy nghĩ giải mã giấc mơ của mình, nhấn mạnh vào góc nhìn của hai người: “Giấc mơ này giống hệt với hiện thực, khả năng lớn nhất là anh ta nhìn thấy quá mức chân thực, mà hơn nữa, chuyện không chỉ là một lần.”
Hiện thực và giấc mơ cũng có những khả năng khác. Chẳng hạn như Diệp Minh trước đây, nhưng bởi vì anh ta còn quá nhỏ nên tiềm thức đã hình dung ra giấc mơ. Và người nằm mơ có khả năng tư duy của riêng mình, căn bản không cần thay đổi gì.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô.” Liên Diệc nói ngắn gọn: “Cô Cơ cũng nên chú ý an toàn.”
Nghe thấy lời này, Cơ Thập Nhất sửng sốt một lúc, sau đó còn suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh ta, có thể là do cô tiếp xúc trực tiếp với người nằm mơ nên sẽ tồn tại nguy hiểm. Vì vậy, cô nói cảm ơn xong thì cúp máy.
Phạm Dương vẫn luôn đứng bên cạnh nghe, thấy Liên Diệc tắt điện thoại, nóng lòng hỏi: “Đội trưởng Liên, hung thủ bị tìm ra nhờ giải mã giấc mơ ra rồi hả?”
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của anh ta, Liên Diệc nhíu mày: “Cậu là cảnh sát.”
Mặc dù câu nói chỉ có bốn chữ, nhưng Phạm Dương hiểu rõ, ngậm miệng không nói nữa. Quả thực là anh ta đắc ý vênh váo rồi. Gặp phải sự việc như vậy, sao có thể bày ra thái độ đó được.
Nhưng mà trong lòng Phạm Dương vẫn rất bội phục Cơ Thập Nhất. Từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, nhưng anh ta vẫn luôn mê tín, lại đâu có ngờ chính điều đó đã giúp bọn họ mấy lần.
Quả nhiên có thể truyền thừa đồ vật mấy nghìn năm, không phải là không có cơ sở.
Liên Diệc xoay người bước vào tiểu khu. Mục tiêu lúc này chắc là đang ở trong nhà không biết gì, không lo lắng chạy trốn gì cả.
Sau bảy lượt và tám lượt, cuối cùng tòa nhà 12 cũng xuất hiện ngay trước mặt.
Cửa an ninh đã mở, chưa có khóa, ngoài hành lang có đèn kích hoạt bằng âm thanh. Cửa vừa mở ra thì đèn tầng một bật sáng. Ánh sáng mờ nhạt trông có phần dọa người.
Phạm Dương đi ở phía sau, tay chân nhẹ nhàng, có chút buồn bực. Đội trưởng Liên bước đi không hề phát ra tiếng động nào, có vẻ như không phải là cố ý, giống như kiểu không tiếng động trong phim vậy.
Trong bóng tối, bọn họ đi lên tầng bốn.
Khe cửa phòng 402 lộ ra ánh sáng, soi đèn pin là có thể nhìn thấy là cửa chống trộm, thật sự không thể phá được.
Liên Diệc đưa tay gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất, nghe thấy có tiếng kéo ghế và tiếng bước chân đi về phía cửa.
Mà Cơ Thập Nhất sau khi tắt máy mới nhớ ra, cô quên nói đến chuyện đeo mặt nạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...