Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Anh ta vẫn im lìm như trước, không nói năng gì, đôi mắt nhắm lại khẽ run rẩy.

Liên Diệc cũng không thúc giục anh ta. Trực giác của Liên Diệc cho biết, vị trụ trì trẻ tuổi này biết rất nhiều chuyện, có thể là bây giờ vẫn đang xoắn xuýt gì đó, cho nên mới không nói gì.

“Tiểu Văn, đưa bọn họ đi.”

Tiêu Văn gật gật đầu, vội vàng còng tay hai người kia lại. Thiện Minh vùng vẫy vài cái rồi trợn mắt nhìn bọn họ.

Nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, Tiểu Văn trừng mắt với ông ta: “Muốn nói cái gì? Có thể làm ra loại chuyện như thế này, không xứng làm người!”

Thiện Minh hừ lạnh, quay đầu đi.

Những người xung quanh nhìn thấy ông ta như vậy cũng tức giận mà lại không chỗ nào phát tiết. Có người lớn gan trực tiếp ném đá vào người ông ta, tay nghề tốt ném thẳng vào mặt đại sư Thiện Minh, khiến ông ta nhanh chóng bị rách da, chảy máu.

“Ném hay lắm! Đáng bị như thế, súc sinh!” Có người mắng.

Đám đông trở nên nhốn nháo, đều muốn nhặt đá lên ném người. Tiểu Văn sợ sẽ xảy ra chuyện nên nhanh chóng kéo đại sư và một vài cảnh sát xuống núi.

Ở đây đã bị giăng dây cảnh giới, để không làm phiền cảnh sát phá án, đám người tự giác giải tán, xuống núi.

Phía trước còn có người đang leo lên, nhìn thấy một đám hòa thượng bị còng tay, bên cạnh là cảnh sát đi cùng, đều bày ra vẻ mặt nghi hoặc. Mấy vị hòa thượng này đã phạm phải tội gì vậy?

Đợi lúc nhìn thấy đám người xuống núi còn đang mắng mỏ người, có người không sợ chết, hỏi: “Người anh em, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mấy vị hòa thượng lại bị áp tải xuống núi?”

Những người xung quanh anh ta cũng tò mò xúm lại.

Người đàn ông được hỏi thì hừ lạnh, tức giận nói: “Bốn đứa trẻ mất tích đã được tìm thấy trong căn hầm phía sau ngôi chùa!”


Có người đứng phía sau bổ sung thêm: “Mấy người không biết bọn nhỏ bị đối xử như thế nào đâu. Đám hòa thượng này đều không phải là người!”

Đến lúc này, rất nhiều người mới chợt nhận ra, hình như lúc nãy trên đường có mấy chiếc xe cứu thương hú còi chạy, bọn họ còn tưởng có người leo núi xảy ra chuyện, thì ra là chuyện này sao?

“Cảnh sát vẫn đang ở bên đó kiểm tra. Chỗ đó không lớn, mấy người vẫn là đừng nên đi lên làm phiền. Chúng tôi chuẩn bị xuống núi. Tôi muốn đến bệnh viện xem xét tình hình.”

“Tôi cũng đi! Mong hai đứa trẻ còn lại bình yên vô sự, nếu không thì chuyện này thực sự quá u tối!”

Đột nhiên có người hét lên: “Mọi người nhanh lên Weibo đi, toàn bộ quá trình đều có trên đó!”

Mọi người đều dừng lại trên đường lên núi, bấm điện thoại di động mở Weibo, nhanh chóng mở ra hot search.

Weibo đã bùng nổ.

Ngoài livestream của thanh niên kia, cũng có một vài người quay video, đăng tải lên Weibo, một từ “Bạo“ trực tiếp leo lên top 1 hot search.

Lúc nãy livestream, rất nhiều người xem toàn bộ quá trình, bao gồm cả tình huống dưới căn hầm sau khi phá cửa hầm.

Bây giờ càng có thêm rất nhiều người bấm vào video. Lúc đầu, khi nhìn thấy cửa hầm thì không cảm thấy gì cả, nhưng khi đứa trẻ đầu tiên được đưa lên thì gây ra một trận náo động. Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao lời văn trên Weibo lại kích động như vậy.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng đó là nơi đáng sợ nhất. Nhưng ai ngờ đâu, tất cả những gì xảy ra sau đó lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Bốn đứa trẻ, những cảnh quay tàn khốc xuất hiện trong video, rúng động công chúng.

“Trời ơi… Chưa mở ra coi mà tôi đã bị dọa sợ chết khiếp rồi. Đây là việc mà con người có thể làm ra được hay sao? Sao bọn họ có thể ra tay và làm những chuyện này? Những đứa trẻ này vốn không thù không oán gì với bọn họ cơ mà!”

“Không thể tưởng tượng được nếu bố mẹ tôi nhìn thấy tôi như thế này sẽ ra sao, e là sẽ khóc đến chết mất thôi. Sao trên đời này lại có nhiều người đáng chết như vậy!”

“Một tuần… Thật đáng sợ, không nhìn thấy ánh sáng… Còn bị ngược đãi… Người lớn cũng muốn phát điên lên được!”

“Tôi rất muốn biết bọn chúng như thế nào, tại sao lại có thể ra tay nặng với mấy đứa nhỏ vô tội như vậy cơ chứ?”


“Tôi mới nhìn cảnh đầu tiên đã muốn bật khóc rồi, trong lòng cũng rất khó chịu. Trước đó tôi còn hy vọng bọn trẻ vẫn ổn. Ai mà biết được, bọn trẻ bị đối xử như thế này ngay dưới mắt mình.”

Vụ án xảy ra một tuần, cả nước đều biết đến vụ án này. Hai ngày qua, có hàng nghìn người đến trên dưới xung quanh chùa Thanh Sơn. Nhưng chưa có ai nghĩ đến chuyện xảy ra trong chùa, cho dù có nghĩ đến thì cũng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó đi.

Từ trước đến nay, cái xấu trên đời này không phải là một nghề, mà là một con người nhất định.

Mọi người đều biết đạo lý này, tất nhiên, ngoại trừ một vài nghề nghiệp tồn tại tội ác như buôn người, buôn bán ma túy,… Mọi người không bao giờ ngờ rằng, một đám hòa thượng lại có thể làm ra loại chuyện như thế này.

Bây giờ bọn họ chỉ cảm thấy sự tồn tại của những người này đã hủy hoại thanh danh của đức Phật. Làm trò này ngay trước mặt Phật Tổ, nên thiên đao vạn quả.

Đối với những chi tiết sau đó của vụ án mất tích ở Thanh Sơn, tất cả mọi người đều không nghĩ đến sẽ thành ra như thế này.

Bọn họ cho rằng, e là sẽ không tìm thấy người, hoặc có thể là bị dã thú ăn thịt, hay là không tìm thấy thi thể, trong lòng sẽ còn dễ chịu hơn đôi chút. Bây giờ tìm thấy người rồi, không nói đến chuyện cách ngăn giữa bờ vực sống chết, mà còn nhìn thấy những đứa trẻ được nuông chiều bị đối xử như vậy, ai có thể chịu nổi đây?

Nhưng mà, đúng lúc này nhảy ra mấy vị anh hùng bàn phím.

Dưới mỗi bài đăng trên Weibo đều có bình luận của mấy người đó. Nói rằng, nếu bọn trẻ không đến đó chơi thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy được. Nói tóm lại, vẫn là lỗi do mình mà ra.

Giống như mỗi lần xảy ra vụ án hiếp dâm, luôn có mấy người mất não nhào lên nói điên nói khùng, nói đó là do bản thân ăn mặc thiếu vải, bảo sao không bị hiếp.

Trước những bình luận thiểu năng như thế này, cư dân mạng bày tỏ sự phẫn nộ, đang lo không có chỗ phát tiết, những người này đã trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

Dưới sự cố gắng của cư dân mạng, mấy anh hùng bàn phím thiểu năng này đều bị cấm nói hết.



Trên Thanh Sơn, Liên Diệc giao việc tiếp theo cho cấp dưới. Anh ta đích thân gọi điện thoại cho pháp y, sau đó cùng Phạm Dương đi đến bệnh viện.

Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu cũng ngồi trong xe.


Nhìn cảnh tượng bên ngoài, đến lúc này, nào có ai ngờ được cảnh tượng kia đâu, ai có thể ngờ được nó lại tàn khốc đến nhường ấy.

Cách con đường nhựa đi lên Thanh Sơn không xa là Bệnh viện Thành phố số 3. Trong bệnh viện đang náo loạn vô cùng, có không ít người ở gần đấy xem được tin tức trên Weibo, đều đoán nhất định chính là Bệnh viện số 3.

Người nhà của bốn đứa trẻ đã đến bệnh viện. Có hai bà mẹ nhìn thấy tình trạng của con nhà mình ngay tại hiện trường và trực tiếp ngất xỉu.

Trước khi đến đây, bọn họ đều đã nhận được điện thoại, cũng biết một chút tin tức trên mạng, khi nhìn thấy hình ảnh, bọn họ cực kỳ đau lòng và lo lắng. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy đứa con của mình, lại không cầm được nước mắt.

“Tại sao… Dương Dương nhà chúng tôi mới bao lớn…”

Mặc dù bình thường đàn ông sẽ tương đối mạnh mẽ, thế mà giờ đây, bố Uông Dương cũng không thể nhịn được mà khóc lóc thảm thiết, không tài nào tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Ngay cả nữ cường nhân, mẹ của Trịnh Nham, cũng suýt chút nữa đã ngất xỉu chứ đừng nói đến những người khác.

Liên Diệc không biết nói thế nào cho phải. Đúng lúc này, có hai bác sĩ pháp y xách đồ đạc đi tới, nhìn thấy đám người khóc lóc đằng kia, không khỏi thở dài một tiếng: “Ở đâu?”

Bọn họ đã quen nhìn thấy chuyện sống chết, nhưng lúc vừa nhìn thấy những hình ảnh trên điện thoại, bọn họ cũng thấy tức giận không thôi.

Có phẫn hận gì mà lại hành hạ thân thể của bọn trẻ như vậy, làm thế thì có ý nghĩa gì, người ta có trêu chọc gì mấy người không? Bọn chúng đều là báu vật trong gia đình, bị người khác đối xử như vậy, ai mà chịu nổi đây?

Đơn giản mà nói, bọn họ không phải là con người!

Liên Diệc nói: “Phạm Dương, cậu đưa hai vị bác sĩ pháp y đi.”

Phạm Dương gật đầu, vội vã dẫn đường, thi thể của Hồng Văn và Uông Dương được đưa vào nhà xác.

Cửa vừa mở ra, một luồng khí lạnh ập đến. Nhưng các bác sĩ pháp y cũng đã quen rồi, trực tiếp đi đến bên giường của hai đứa trẻ, vén tấm vải trắng lên, lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Một vị bác sĩ pháp y nữ không nhịn được bèn thốt lên: “Sao… sao có thể ra tay như thế này được?”

Bọn họ đã nhìn thấy vô số thi thể, cũng đã nhìn thấy rất nhiều thủ đoạn ngược đãi khác nhau, rất nhiều thủ đoạn nhìn thấy mà giật thót tim, cũng có rất nhiều các vết thương kỳ quái. Nhưng, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn đến vậy.

Sau khi ổn định lại tâm tình, các bác sĩ pháp y nhanh chóng lấy dụng cụ ra kiểm tra.

Xe cấp cứu trở lại bệnh viện rất lâu rồi, mọi người cũng đợi ở bên ngoài rất lâu. Nhưng phải sau một lúc lâu sau, cửa phòng mổ mới mở, các bác sĩ mồ hôi nhễ nhại bước ra.


Một đám người vây xung quanh, mồm năm miệng bảy, hỏi: “Thế nào rồi? Trịnh Nham thế nào rồi?”

“Tiểu Hải thế nào?”

Bác sĩ mở khẩu trang ra, đưa tay ra hiệu cho bọn họ yên lặng lại: “Im lặng một chút, để tôi nói tình hình đã. Bọn trẻ tuy đã an toàn, nhưng vết thương trên cơ thể rất nặng, phải tiếp tục quan sát thêm. Hơn nữa, lại còn phải ở trong môi trường ẩm thấp lạnh lẽo mấy ngày ròng, thực sự thì những tổn thương trên cơ thể không hề nhẹ.”

Mọi người nghe thấy từ an toàn đều thở phào nhẹ nhõm, không còn gì có thể khiến bọn họ yên tâm hơn hai chữ an toàn này.

Nhưng tình cảnh của Hồng Văn và Uông Dương khiến bọn họ không tài nào vui vẻ lên được. Bốn đứa trẻ vui vẻ cùng nhau đi chơi, khi trở về chỉ còn lại hai đứa sống sót. Đây là đạo lý gì vậy?

Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu đứng ở phía bên kia hành lang, cách mấy phụ huynh một khoảng khá xa. Nghe thấy bác sĩ nói thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ở đây lâu cũng không làm được gì, bây giờ bọn trẻ an toàn rồi, chúng ta về thôi.” Tô Minh Châu cúi đầu, nhẹ nhàng nói.

Nói thật, anh thật sự không biết nên an ủi người ta như thế nào, chuyện này quả thật đã gây ra đả kích quá lớn, anh cũng khó bề bình tĩnh lại được.

Cơ Thập Nhất còn chưa kịp trả lời, Liên Diệc đã sải bước về phía hai người bọn họ: “Có cần tôi đưa hai người về không?”

Tô Minh Châu nói: “Không cần, không phải các anh cần phải quay lại điều tra sao, chúng tôi tự về cũng được.”

Liên Diệc gật đầu, nói khẽ: “Lần này nhờ sự giúp đỡ của cô Cơ mới tìm được bốn đứa trẻ. Bọn chúng cũng sẽ cảm ơn cô, không cần tự trách bản thân mình.”

Cơ Thập Nhất ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó gật đầu, “Cảm ơn, các anh đi làm việc đi.”

Liên Diệc gật đầu, quay người, chỉ để lại một vài người ở đây canh gác, sau đó đưa Phạm Dương về đồn cảnh sát. Bọn họ phải nhanh chóng thẩm vấn động cơ và thủ đoạn của loạt chuyện này.

Mọi người trong đồn cảnh sát đều bận rộn. Tiểu Văn đã sớm quay về đồn, nhanh chóng sắp xếp tài liệu đưa cho đội trưởng Liên.

Tiểu Văn nói: “Đội trưởng Liên, em đã kiểm tra. Căn hầm này xây cách đây không lâu, đất bên trong còn rất mới, hẳn là chỉ mới xây có mấy tháng. Em đã hỏi các vị hòa thượng khác, thời gian xây cái giếng thì sớm hơn một chút, khoảng nửa tháng.”

Chùa Thanh Sơn không lớn, cũng không có nhiều hòa thượng, chỉ có mười hai người. Bởi vì cấu trúc căn phòng, bình thường năm người ở chung một phòng, còn sư trụ trì và vị đại sư Thiện Minh kia mỗi người một phòng.

Vị trụ trì trẻ tuổi tên là Tuệ Tâm, được vị trụ trì tiền nhiệm bổ nhiệm. Lúc nhỏ, anh ta đã bị bố mẹ bỏ rơi bên ngoài chùa, sau đó vẫn luôn sống trong chùa Thanh Sơn, xem như là được vị trụ trì trước kia nuôi lớn. Chờ đến lúc vị trụ trì già tạ thế thì anh ta trở thành trụ trì.

Liên Diệc nghe lời báo cáo của Tiểu Văn, bước chân bỗng khựng lại bên ngoài phòng thẩm vấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận