“Anh nói dối.”
Yên lặng một hồi sau, cô nhìn vào mắt anh, mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh: ‘Nói dối mũi sẽ mọc dài ra đấy.”
Anh cười một lát: “Anh vẫn luôn nói dối, Giai Kỳ.”
“Anh và Mạnh Hòa Bình lớn lên cùng nhau, lúc nhỏ chơi đánh trận, anh là liên trưởng cậu ấy là chỉ đạo viên, dẫn một đoàn người xông vào trận địa, gặp phải kẻ địch đều là anh phá vòng vây yêm trợ cậu ấy rút quân. Lúc hơn 10 tuổi đánh nhau với những đứa trẻ ở khu khác, bọn nó cầm một viên gạch ném qua, Hòa Bình giúp anh đứng chặn phía trước, vì việc đó mà trên đầu cậu ấy phải khâu mấy mũi, nhưng chỉ đờ đẫn mà không rơi một giọt nước mắt. Từ nhỏ đến lớn, lăn lộn bò trèo, sứt đầu mẻ trán không biết bao nhiêu lần, anh chưa bao giờ thấy cậu ấy khóc. Nhưng Giai Kỳ, em biết không? Vào nửa đêm một hôm của mấy năm trước, anh gọi điện cho cậu ấy, không hề biết gì hỏi một câu bao giờ cậu ấy và em kết hôn, người bạn tốt nhất trong đời này của anh, người huynh đệ của anh, chỉ vì em không cần cậu ấy nữa, một người đàn ông hơn 20 tuổi, không ngờ rằng cậu ấy lại khóc trong điện thoại.”
“Trong cuộc đời này lần đầu tiên anh thấy cậu ấy đau lòng như vậy, rất nhiều lần cậu ấy khen em trước mặt anh, anh luôn cho rằng hai người sẽ kết hôn, bởi vì con người Mạnh Hòa Bình rất cố chấp, đối xử tốt với ai thì cả đời này quyết một lòng không thay đổi. Cậu ấy đối xử tốt với anh, cả đời này quyết không thay lòng làm huynh đệ của anh, cậu ấy yêu em, có thể cãi nhau với giai đình, góp nhặt từng đồng, muốn kết hôn với em. Thậm chí cậu ấy đã từng nói với anh, con trai của hai người sau này nhất định sẽ nhận anh làm cha nuôi. Cậu ấy chưa từng nghĩ rằng em lại không cần cậu ấy nữa. Lúc cậu ấy khóc, cách xa cả một Thái Bình Dương, trong lòng anh nghĩ, anh lại không có cách nào cả, người huynh đệ tốt nhất của anh, bị một người con gái làm tổn thương đến thế này, anh lại không có cách nào cả.”
“Lúc anh gặp em lần đầu tiên, anh nghĩ, Vưu Giai Kỳ, tôi nhận ra cô rồi, hóa ra là cô. So với ảnh mấy năm trước đây, em cũng không thay đổi gì mấy, cũng không hề xinh đẹp hơn. Tại sao lại là em? Tại sao chỉ là một người con gái như thế, làm cho Hòa Bình bị mê hoặc đến không còn phân biệt được gì nữa , làm cho cậu ấy có thể vì em mà khóc.”
“Không ngờ rằng em vẫn chưa kết hôn, anh nghĩ đó là báo ứng, em vứt bỏ Hòa Bình, cuối cùng người ta cũng vứt bỏ em. Anh muốn xem xem, rốt cục là em có bản lĩnh gì, anh tặng hoa cho em, gọi điện cho em, hẹn em nhưng em cũng không chịu ra, anh yên lặng nhìn em, muốn tìm ra điểm đặc biệt của em, có thể làm cho Hòa Bình đau khổ vì em. Nếu em cắn câu, anh sẽ lập tức vứt bỏ em, giúp người huynh đệ tốt nhất của anh báo mối hận nhiều năm trước đó. Anh có thể nhẹ nhẹ nhàng nhàng cảm thấy, năm đó cậu ấy đau khổ vì em, đáng giá đến nhường nào, Nhưng em lại không hề có ý định nào với anh, lúc đó anh nghĩ, hoặc là em quá ngu ngốc, hoặc là em quá biết diễn kịch, nắm vững sự có chừng mực tốt đến như vậy. Em đã muốn đùa, đương nhiên anh sẽ cùng đùa với em, anh đã gặp rất nhiều phụ nữ, qua khoảng thời gian dài, nhưng chiếc đuôi hồ ly có giấu kỹ đến đâu cũng có thể lộ ra, Nhưng bản lĩnh của em lại không lộ ra một chút nào, người phụ nữ khác, hoặc là yêu tiền của anh, hoặc là yêu gia thế, hoặc là yên con người anh, tóm lại đều giống nhau, nhưng em thật sự không quan tâm, cả ngày ở cùng anh, cũng không thèm nhìn anh thêm một cái.”
“Tối hôm đó ăn cơm xong, anh đưa em về, em ngủ trên xe. Đến nơi anh muốn gọi em xuống, nhưng em ngủ đến mức mơ hồ, chỉ nói một câu: “Mạnh Hòa Bình, đừng đùa nữa.”
“Lúc đó anh mới biết trong nhiều năm nay, đã nhiều năm như vậy, không chỉ có cậu ấy vẫn nhớ đến em, hóa ra em cũng chưa từng quên cậu ấy.”
“Cũng chính là lúc đó, anh mới biết không ngờ rằng mình lại đố kỵ với Hòa Bình.”
“Hôm đó em ngủ hai tiếng đồng hồ, anh ngồi trong xem ôm em, em dựa vào lòng anh ngủ, trong lòng anh nghĩ, tại sao lại là em? Em không thông minh, cũng không xinh đẹp, thậm chí còn hơi ngốc, tại sao anh lại yêu em? Tại sao lại là em? Chẳng lẽ là vì em không coi trọng anh sao? Nhưng anh ôm em, chính là không muốn em tỉnh dậy, bởi vì em hễ tỉnh dậy, anh sẽ không thể không buông tay.”
“Anh sống đã 33 năm, cũng đã từng thích người khác, ly ly hợp hợp, cũng đã có lúc động lòng. Nhưng ngày hôm đó anh nghe tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc trên tay, trôi qua từng phút từng giây, trong lòng anh nghĩ, mỗi giây qua đi, thời gian anh có thể ôm em như vậy sẽ lại bớt đi một giây, khoảng thời gian anh ở bên cạnh em, lại bớt đi một giây. Anh quyết định gọi em dậy, sau này sẽ không gặp em nữa.”
“Cả đời này anh không hề biết cảm giác nhớ một người, nửa đêm tỉnh dậy, đột nhiên nhớ em. Cho dù anh ở đâu, cho dùng là ở nơi nào, anh cũng nhớ đến em. Cuối cùng anh gọi điện cho em, vừa nghe thấy giọng nói em anh lại yếu lòng, mỗi lần anh đều nghĩ, đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng anh gặp em, lần sau anh sẽ không gọi điện cho em nữa, anh phải quên em.”
“Cuối cùng lại là em nói chia tay, em nói chia tay một cách nhẹ nhàng, em dựa vào việc anh yêu em, em có thể vứt bỏ anh một cách tỉnh bơ như thế sao, anh với Hòa Bình hai người bọn anh, không ngờ lại đều ngã trong tay em như thế.”
“Sau khi anh ốm, em đến bệnh viện thăm anh, lúc em nhìn Mạnh Hòa Bình ngay cả ánh mắt em cũng đang run rẩy, cái đồ ngốc như em, không thể lừa gạt người khác được chút nào, quả thật ngốc, cách nhiều năm như vậy hóa ra vẫn yêu cậu ấy, nhưng năm đó tại sao lại muốn rời xa cậu ấy? Cũng chỉ có anh ngốc hơn em, bởi vì anh lại vẫn yêu em.”
“Anh biết anh chẳng sống được bao lâu nữa, bệnh của anh, chắc cũng chỉ tầm 1,2 năm. Tối hôm đó em mang há cáo đến bệnh viên, em gõ cửa thật sự anh đang ở trong phòng, nhưng anh không mở cửa, cuối cùng em ngồi trên ghế, anh nhìn em từ khe cửa, bụng cứ sôi, giống như một đứa trẻ. Anh nghĩ hay là thôi, em vẫn còn trẻ, anh cũng không nên hại em nữa. Nhưng cuối cùng em lại quay lại, em nói với anh, em không đợi được anh. Vì câu nói đó, anh dằn lòng giữ em lại, cho dù là thêm một chút ít thời gian, thêm một chút ít thời gian có được em, cũng tốt.”
“Hôm đó em bị thương, em bảo anh đừng đến thăm em, nhưng cuối cùng anh vẫn cứ đi, Giai Kỳ, em không hề biết, anh nhìn thấy xe của Hòa Bình đỗ dưới tầng nhà em, anh đứng ở xa nhìn, nhìn cậu ấy một mình ngồi trong xe, cứ ngồi cho đến khi trời sáng. Anh là một người đàn ông, anh biết một người đàn ông yêu một người phụ nữ là như thế nào. Cậu ấy ngồi trong xe cả một đêm, anh không biết cậu ấy nghĩ gì, nhưng anh biết rõ bản thân mình đang nghĩ gì, anh đãng nghĩ rốt cục anh đã làm cái gì? Anh đưa 3 người chúng ta chìm vào một bước như thế này, anh thật quá không trọng nghĩa khí. Cuối cùng nhìn trời sáng từng chút một, anh cũng quyết tâm cắt đứt chuyện này.”
“Hai người thật là giống nhau, một người thì một lòng không thay đổi, một người thì quá ngu ngốc, khổ hơn nữa khó khăn hơn nữa cũng một mình chịu đựng. Nhưng anh không giống thế, anh cảm thấy không chịu được, người mà anh yêu, phải toàn tâm toàn ý đối với anh, bởi vì anh cũng toàn tâm toàn ý đối với người đó, anh dốc hết toàn bộ sức lực, cho nên không thể tha thứ cho việc trái tim người ấy ở nơi khác. Giai Kỳ, cho nên anh không yêu em, anh không còn yêu em nữa. Xin em cũng dừng việc tự mình hại mình hại người khác lại, đi nói rõ ràng với Mạnh Hòa Bình, năm đó tại sao em lại phải rời xa cậu ấy. Hai người đều cho rằng tác thành cho nhau, nhưng lại làm càng làm tổn thương nhiều người hơn, thật sự tính cách của Giang Tây cũng giống anh, đều không thể khoan dung, cho nên xin em rời xa anh, đừng quay trở lại nữa.”
Anh cười cười nhẹ nhàng : “Giai Kỳ, những lời nói hôm nay của anh đều là nói thật. Còn em cho đến bây giờ vẫn đang tự lừa dối bản thân mình, vì thế, chỉ có mũi em mới mọc dài ra thôi.”
Nói dài như vậy, Giai Kỳ cảm thấy giống như nằm mơ, giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhỏ nhoi, giống như là nói mê: “Nhưng anh không biết, em và Mạnh Hòa Bình, không thể nữa rồi.”
“Cho dù em có yêu anh ấy hơn nữa, cũng không thể.”
Cô không hề khóc, mà cũng vẫn như anh, bình tĩnh ung dung nói ra câu nói này: “Giữa hai bọn em đã có quá nhiều thứ khác rồi, em không có cách nào cũng không thể, lại ở bên cạnh anh ấy một lần nữa.”
“Em không hề lừa dối bản thân mình, em đã nỗ lực hết sức mình đối với anh, bởi vì em biết anh tốt với em. Đúng, em yêu anh không sâu đậm như yêu Mạnh Hòa Bình, bởi vì trước đây người em gặp không phải là anh. Nhưng em không phải là người gỗ, anh đối với em như thế nào, trong lòng em đều biết, trên thế giới này, ngoài Mạnh Hòa Bình ra, cũng chỉ có anh yêu em như thế. Lúc em quyết tâm bắt đầu lại, anh lại đẩy em ra như thế, em không có gì để nói. Nhưng em muốn nói là tình yêu không thể có cách nào mà so sánh được, anh đã dốc hết sức lực của anh, em cũng dốc hết sức lực, nếu anh cho rằng em vẫn chưa đủ yêu anh, đó là vì em không kịp, không có đủ thời gian, không có đủ tuổi trẻ, để cho em yêu anh như yêu anh ấy.”
Cô dần dần ngồi xuống, tựa vào ghế sô pha, giống như là nắm chặt một chỗ dựa nào đó: “Trước đây em cũng giống như anh, em cho rằng hy sinh có thể tác thành hạnh phúc, nhiều năm nay em mới biết em sai rồi, hy sinh bản thân mình nhưng lại không hề mang đến hạnh phúc cho người khác. Bởi vì thật sự yêu một người, cho dù là rời xa, người kia cũng không thể vì thế mà dừng yêu anh ấy. Rất nhiều năm trước em nói với một người, em không yêu anh ấy nữa, lúc nói câu nói đó, em thà rằng bản thân mình chết đi cho xong, nhưng bây giờ em mới hiểu, cho dù lúc đó em có chết thật, anh ấy cũng không dừng yêu em.”
“Trên thế giới này, em đã phụ lòng một người yêu em sâu sắc, trước đây em từ bỏ Mạnh Hòa BÌnh, bởi vì em không có cách nào từ bỏ một số điều quan trọng hơn cả tình yêu, như là tình thân, như là lòng tự trọng. Bây giờ em không thể quay lại bên cạnh anh ấy, bởi vì ở giữa hai bọn em đã có nhưng thứ ngăn cách không thể nào mà vượt qua được. Cả đời này em cũng không có cách nào quay trở lại nữa, em chỉ có thể phụ lòng, đối với anh ấy chỉ có áy náy, em không có cách nào khác. Em cho rằng cả đời này sẽ như thế, em dường như đã định dùng cả đời này để trả cho anh ấy. Nhưng nhiều năm đã qua, em vẫn có thể gặp được anh, em vẫn có thể gặp được một người khác yêu em sâu sắc, em không muốn lại phụ lòng anh, anh vì em mà làm rất nhiều việc, em cũng muốn ích kỷ một chút, em cũng muốn có thể không kiêng nệ gì một lần, cho dù là người trước đây chuyện trước đây, em muốn bắt đầu lại. Chính Đông, cho dù anh có phải là thật sự anh không còn yêu em nữa hay không, cho dù là bệnh của anh như thế nào, em đều hy vọng anh đừng đẩy em ra. Cho dù chỉ có em tình nguyện, em muốn ở bên cạnh anh, em muốn cho đến tận lúc cuối cùng, em có thể nắm tay anh. Em hy vọng anh cho em thời gian, để em có thể nói, em yêu anh như anh đã yêu em.”
Cô nửa quỳ nửa ngồi trước chiếc sô pha, giống như một đứa trẻ, chầm chầm kề sát mặt vào đầu gối anh, cơ thể anh lại hơi run nhẹ. Cô chầm chậm nhẹ nhàng đưa hai cánh tay ra, vòng qua ôm lấy eo anh.
Anh chầm chậm đưa tay ra, ngón tay luồn qua tóc cô, ôm lấy vai cô.
Tiếng mưa tí tách bên ngoài của sổ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...