Cố hết sức che giấu cơn bực tức, ông Daniel Muir thả lỏng người ngồi xuống mép giường Annie rồi cầm tay cô. Đôi mắt xanh to đầy thận trọng của cô bóp nghẹt trái tim ông, vì Alex Montgomery đã năm lần bảy lượt lên thị trấn tìm tới ông nên ông phải nuốt cơn giận bố mẹ cô. Ông không hiểu tại sao hai người tốt và khoan dung như ông James và bà Edie lại có thể vô tâm khi giải quyết vấn đề cho con gái út đến thế. Nếu cô có thai thật thì đến sáng mai vẫn thế. Nhưng họ cứ khăng khăng phải xác nhận tình hình đêm nay.
Ông Daniel không tin mình làm bệnh nhân sợ, nhưng rõ ràng là Annie đang sợ ông. Thoáng băn khoăn. Từ ngày cô còn nhỏ đến giờ, ông mới thăm khám cho khảng năm, sáu lần, và kể từ lúc cô bị cơn sốt làm suy giảm trí tuệ thì chỉ có một lần, và với cô, ông là người lạ hoắc. Giờ ông ở đây, đánh thức cô khỏi giấc ngủ ngon lành để khám bệnh. Đằng sau ông, bè Edie đứng canh chừng, hai tay siết chặt, khóc than, rên rỉ. Chỉ thế thôi chắc chắn đã đủ làm cô sợ. Ông James đi đi lại lại làm mòn thành lối trên sàn gỗ cứng sáng loáng phía đối diện phòng lại càng đổ thêm dầu vào lửa. Hai người sáng suốt như ông bà Trimble đây mà lại đang thiếu lương tri trầm trọng.
“Sao?”, ông James sốt ruột hỏi. “Nó có hay không?”
Quá đủ rồi. Ông Daniel nhỏm dậy khỏi giường, vươn thẳng thân hình nhỏ con nếu không muốn nói là tí hon của mình. Phóng cái liếc xéo giận dữ vào hai ông bà đang quẫn trí, ông quát, “Ra ngoài! Tôi vẫn chưa khám xong cho con bé và cũng khẳng định làm với những gì đang diễn ra ở đây.”
Bà Edie giật bắn người. Ông James quay lại hoảng hốt chằm chằm nhìn ông bác sĩ.
“Ông bà đang làm con bé khó chịu đấy”, ông Daniel dịu giọng. “Làm ơn ra ngoài hành lang đi. Khi nào xác định rõ, tôi sẽ gọi hai người vào.”
“Ồ”, bà Edie lắp bắp đầy phẫn nộ. “Tôi không bao giờ!”
Lúc ấy, ông Daniel không thật để tâm liệu mình có xúc phạm bà Edie không. Sức kiên nhẫn của ông với người phụ nữ này đang cạn dần, ông cứ sức để ghìm mình trói ngược bà ta lên. Ngờ nghệch hay không thì Annie vẫn có cảm xúc, trong số tất cả mọi người thì mẹ nó phải hiểu rõ. Bị hãm hiếp, không nói quá, nhưng họ đã không gọi ông Daniel khám cho con bé? Lẽ ra bà Edie phải biết rằng nó có thể bị xuất huyết trong hoặc không thì cũng bị nhiễm trùng. Thế mà ông vẫn không được mời tới nhà. Gần như rất có thể bà Edie ngại không muốn để ông khám cho Annie vì sợ điều ông kết luận. Tại sao, đó là nỗi băn khoăn, và là một câu hỏi ông Daniel không có câu trả lời.
Sau khi dẫn ông bà Trimble ra đến cửa, ông Daniel thở dài, quay trở lại chăm chú nhìn Annie. Cô lo lắng quan sát ông, đôi mắt mở to như mắt búp bê. Gắng hết sức để trông có vẻ hiền lành, ông thong thả bước trở lại giường. Ngồi lên mép đệm, ông lại cầm tay cô rồi ân cần vỗ nhẹ.
“Cháu có nhớ ta không, Annie?”, ông hỏi nhẹ nhàng.
Chăm chú nhìn vào miệng ông, cô rụt cằm lại rồi quệt má vào vai áo ngủ. Ông Daniel để ý kỹ những đường nét như được tạc đầy tinh tế trên gương mặt cô, rồi nghĩ thật đáng tiếc vì cơn sốt đã làm mất hết khả năng của cô. Mấy cô con gái lớn nhà Trimble đều đã lập gia đình và vì xa xôi chúng ít về thăm nhà, nhưng ông Daniel vẫn nhớ khá rõ nét mặt từng người. Rõ ràng là, trong bốn cô con gái, Annie là đứa xinh xắn nhất. Tất nhiên phải nhìn thật gần mới thấy. Cô có mái tóc dày lạ thường, dài và đen với những sóng tóc mềm mượt lòa xòa gần che hết đường nét như được chạm khắc tuyệt hảo của khuôn mặt. Bà Edie tằn tiện khi mua quần áo cho Annie, có thể vì cô hay chạy lên đồi nên dễ làm hỏng váy áo. Thế là Annie thường hay được mặc những chiếc áo vải xấu kỳ dị, không vừa mắt. Tệ hơn, không ai bận tâm đến việc dạy cô một phép tắc lịch sự nào. Công bằng mà nói cho nhà Trimble thì, có thể con bé không có khả năng học tập, nhưng ông Daniel vẫn nghĩ việc họ không rèn giũa nó là một điều đáng tiếc. Vì thế nên hành động và cách cư xử của nó cứ như một đứa lên sáu.
“Hồi cháu còn nhỏ xíu, bác thường hay giấu kẹo trong túi lúc đến thăm cháu, nhưng chắc cháu không nhớ.”
Annie đánh mắt sang túi áo ngực của ông bác sĩ. Tóm lấy ve áo, ông Daniel lộn túi ra, mừng vì mình luôn mang quà để dỗ mấy bệnh nhân nhỏ tuổi. Khẽ cúi người về trước, ông xòe nắm tay lên bàn tay bé nhỏ của Annie rồi nói, “Nào. Tự nhiên đi”.
Cô nhíu đôi lông mày cong vừa đẹp. Thay vì lấy kẹo, cô đặt một lòng bàn tay lên bụng rồi khẽ lắc đầu.
“Không có tâm trạng ăn kẹo hả?” Cẩn trọng không hành động đột ngột, ông Daniel kéo chăn ra rồi đặt một tay bên bàn tay trên bụng cô. “Đau bụng à?” Những ngón tay điêu luyện của ông ấn thật nhẹ. Như cha mẹ cô nói trước đó, bụng cô hơi phình to. Ông ta nhẹ nhàng đo đếm chỗ sưng, kéo chăn lên eo cô rồi mỉm cười, “Theo bác mọi thứ có vẻ vẫn bình thường”.
Nỗi hoài nghi trong mắt cô cho ông Daniel biết rằng trừ khi phải thật bình tĩnh nếu không sẽ gần như chẳng thể khám xét bên trong. Không nản lòng, ông cúi xuống mở chiếc túi đen và lấy ống nghe ra. Ông đã chẳng làm nghề này hơn bốn mươi năm qua nếu không học cách làm thân với những bệnh nhân nhút nhát. Sau khi nắm mặt nghe vào hai tay để làm ấm, ông đặt nó ngay dưới xương đòn của cô và cẩn trọng nghe nhịp tim trong khi nhẹ nhàng xòe lòng bàn tay đặt lên ngực cô. Khi cô không phản kháng, ông dịch mặt nghe xuống dưới, dưới nữa đến khi đặt nó lên bầu ngực nhỏ nhắn của cô để diễn màn nghe tim hoàn hảo. Trong khi vờ nghe, ông lẹ tay sờ khu vực đó, tim ông rụng rời khi cô nhăn nhó và ông cảm giác được cô sưng đau như thế nào.
Không kiểm tra được toàn diện nên ông không hoàn toàn chắc chắn là cô có thai, nhưng cái bụng phình to và cặp vú nhạy cảm là hai bằng chứng không thể chối cãi. Ông vừa thở dài vừa cất ống nghe vào túi. Cộng thêm cả việc mất kinh, ông chắc đến chín mươi chín phần trăm rằng chẩn đoán của bố mẹ cô là đúng. Ông không hề muốn báo tin này cho họ. Chắc chắn bà Edie sẽ không ngừng gào thét, điều này chỉ làm cô thêm hoảng sợ.
Ngồi thẳng dậy, ông chăm chú nhìn Annie bằng đôi mắt sầu não. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra với cô bé đây? Ông tự hỏi. Tốt nhất thì cũng chỉ được ở nhà của những người mẹ không được cưới hỏi. Không chừng là khoảng thời gian ác mộng trong nhà thương điên. Ý nghĩ ấy gần như làm tim ông vỡ vụn. Cô là sinh vật hoang dại nhỏ bé, đã quen với việc đươc tự do bay nhảy trong rừng. Bị giam hãm ở bất cứ nơi đâu cũng đều thật tàn nhẫn với cô, nhất là khi chẳng thể nào làm cô hiểu việc ấy chỉ kéo dài trong vài tháng.
Chẳng kịp suy nghĩ, ông vuốt mái tóc đen của cô khỏi vướng vào mặt. Vẻ đẹp trong nét mặt thanh tú của cô khiến ông nghẹn ngào. Ông lấy viên kẹo cứng từ túi ngực rồi đặt vào tay cô và gập lại. “Biết đâu đến sáng cháu lại muốn ăn kẹo nhỉ?”
Một lúc lâu sau khi ông bác sĩ tắt đèn rồi rời khỏi phòng, Annie vẫn nằm bất động, trân trân nhìn những chiếc bóng trên trần nhà. Viên kẹo trong tay cô bắt đầu tan chảy tạo cảm giác dính dính nơi lòng bàn tay. Cô chỉ nhớ mang máng ông bác sĩ đến thăm khi mình còn nhỏ. Hồi đó tóc ông ấy đen chứ không phải màu hoa râm, và gương mặt ông cũng không nhiều nếp nhăn như thế. Nhưng cố đến mấy cô cũng chẳng nhớ ra ông đã mang kẹo cho mình. Những gì đêm nay ông làm khiến cô thấy bối rối. Cô không bỏ lỡ nét mặt lo âu của ông khi khám bụng cô. Nếu việc cô tăng cân làm mọi người lo đến vậy thì tại sao ông ấy lại mang thứ quà sẽ chỉ làm cô béo hơn?
Không khí đêm nay thật lạ, giống như một đêm ngay trước ngày bão chớp. Chốc chốc, cô lại cảm nhận được độ rung phát ra từ sàn nhà và các bức tường rồi băn khoăn cái gì tạo ra những rung chuyển ấy. Đóng cửa rồi mở cửa? Bước chân? Cô muốn lẻn ra khỏi phòng rồi nhòm qua lan can xem ở dưới nhà đang có chuyện gì. Nhưng sợ mẹ bắt quả tang. Đôi khi, Annie có thể quan sát những gì đang diễn ra mà không gặp rắc rối nhưng cô cảm giác đêm nay khác hẳn những lần trước.
Trở mình nằm nghiêng, cô đặt viên kẹo lên chiếc bàn cạnh giường. Rồi liếm phần dính lại trong lòng bàn tay thưởng thức vị ngọt và hy vọng rằng một ít đường sẽ không làm cô béo thêm chút nào. Cô chưa bao giờ thấy cha mẹ đau buồn đến thế, kể cả lần cô chạy đến trước nhà thờ để chạm vào chiếc đàn organ.
Mơ màng, Annie kéo chăn lên tận cằm rồi nhắm mắt lại. Cô thề ngày mai sẽ không ăn gì ngoài bữa sáng và bữa tối nhẹ. Chỉ trong chớp mắt cô sẽ gầy trở lại và bố mẹ sẽ thôi nhìn cô đầy buồn bã.
Đầu Alex đau như búa bổ, tiếng kêu chói tai của bà Edie làm cơn đau nổ tung trong mắt anh. Anh ngồi trước lò sưởi trong thư phòng ông thẩm phán và ước mình được đi thật xa khỏi đây. Nước mắt phụ nữ luôn làm anh phát hoảng, chắc vì bên cạnh anh không có nhiều phụ nữa. Maddy, bà quản gia năm mươi ba tuổi, bà lão già cả và khỏe mạnh không bao giờ để anh thấy mình khóc, và anh gần như không nhớ nhiều về bà mẹ kế Alicia.
“Làm ơn đi, ông James”, bà Edie van nài. “Hãy để tôi chăm sóc nó ở nhà. Nó sẽ không hiểu nếu ta đưa nó đến một nơi xa lạ để sống cùng những kẻ không quen biết.”
Ông thẩm phán cào tay vào mái tóc mỏng, hoang mang liếc nhìn bác sĩ Muir. “Ông Daniel, nói gì đi chứ.”
Ông thầy thuốc nhún vai. “Tôi nói gì được đây? Bà Edie đúng quá rồi. Con bé sẽ không hiểu, và ắt sẽ rất đau khổ nếu ông cho người lạ trông nom nó.”
Nóng máu, ông thẩm phán giơ hai tay lên trời. “Tôi có thể làm gì được nữa đây?”
Ông Daniel xoa cằm. “Không để con bé ở nhà được sao?”
“Thế còn tai tiếng?”, ông thẩm phán gào lên.
“À, phải rồi, tai tiếng?”
Nghe giọng ông thầy thuốc có vẻ thấy rõ mồn một rằng ông không hề đồng cảm với những mối quan tâm về sự nghiệp chính trị của ông James Trimble. Cá nhân Alex, anh cùng chung quan điểm. Nếu Annie là con anh, anh sẽ cho rằng phải vừa ưu tiên lợi ích của cô trước, sự nghiệp chỉ đứng thứ hai.
“Chắc tôi có thể xem xét xung quanh xem có nhà nào thích hợp cho Annie vào không”, Alex đề nghị.
Bà Edie hướng đôi mắt sưng lên vì khóc về phía Alex. Alex đứng dậy khỏi ghế, ghì một cánh tay vào mặt lò sưởi. “Điều thích hợp nhất bây giờ là phải tìm kiểu như một người bà để chăm sóc cho cô ấy, người sẵn sàng cho Annie ở trong suốt thai kỳ. Tôi chắc là chúng ta sẽ tìm được người như thế nếu chịu khó tìm kiếm.” Alex giơ hai tay lên để nhấn mạnh quan điểm của mình. “Cô ấy mới chỉ mang thai bốn tháng nên chúng ta vẫn còn chút thời gian để dềnh dàng.” Nhìn bà Edie, anh nói, “Còn về việc cô ấy sẽ bối rối và buồn lòng vì phải chuyển chỗ ở thì chẳng có lý do gì để nói bà không thể đi cùng cô ấy và ở đến khi cô ấy ổn định”.
Bà Edie chạm tay lên cổ họng. Bà nhìn ông thẩm phán để xác nhận. “Tôi có thể làm thế chứ ông?”
Ông Trimble gật đầu. “Tôi thấy chẳng có lý do gì để nói không. Vấn đề là tìm được người phụ nữ như vậy.” Nhìn Alex với ánh mắt lóe sáng hy vọng, ông nói thêm, “Nếu chúng ta tìm được thì thật lý tưởng, nó là đáp án cho mọi vấn đề”.
Thấy tội lỗi khôn cùng bởi em trai mình đã gây ra những biến động này, Alex mau mắn, “Để đấy tôi lo. Tôi buôn bán ngựa nên có người quen ở thị trấn khác. Sáng mai tôi sẽ viết thư yêu cầu và thứ Hai mang gửi bưu điện. Tốn chút ít thời gian, nhưng chúng ta sẽ tìm được người cho Annie ở”.
Bà Edie bước vào vòng tay chồng rồi lại òa lên khóc như mưa. Dù thông cảm cho bà nhưng Alex sốt ruột muốn ra khỏi đây. Sau khi bảo đảm với ông bà Trimble lần nữa rằng sẽ bắt đầu viết yêu cầu vào sáng mai, Alex thoát ra hành lang rồi đi thẳng đến phòng chờ. Anh ra đến ngoài hiên rồi mới nhận ra ông bác sĩ tốt bụng đang ở ngay sau mình.
“Một thỏa thuận dở ẹc, chuyện này này”, ông Daniel Muir nhận xét.
Với Alex, đó dường như là một câu nói lảng tránh. Không một phút giây nào anh quên được Douglas là nguyên nhân. “Vâng, đúng thế ạ. Thề có Chúa, cháu ước giá mình có thể làm chuyện đó không xảy ra.”
Khi cùng bước xuống bậc thềm, ông bác sĩ cởi áo khoác, lấy ngón cái móc vào cổ áo rồi vắt lên vai. “Đêm nay hơi nóng nhỉ? Tôi suýt ngạt thở trong kia.”
Quen làm việc ngoài trời dưới cái nóng ban ngày nên Alex không để ý đến sự ngột ngạt. Anh nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao. “Chúng ta phải hứng chút mưa rồi.”
“Có phải cứ như thế không? Chúng ta than phiền rằng ẩm ướt cả mùa đông, rồi đến giữa tháng Tám lại cầu mưa thật to.”
Dừng cạnh con ngựa ở chỗ buộc, Alex nhận xét, “Bản chất của con người là mâu thuẫn mà”.
Ông Muir liếc về phía ngôi nhà. “Cậu không định kể cho tôi biết điều mà tôi không biết đấy chứ. Mấy chuyện ấy đúng là đánh đố người ta, nhưng lại là sự thật.”
Cho rằng ông bác sĩ nói việc ông thẩm phán bận tâm đến sự nghiệp chính trị nên Alex nói, “Không phải lúc nào cũng hiểu được những ưu tiên của người khác”.
“Đúng vậy.” Nheo mắt nhìn Alex qua ánh trăng đêm ảm đạm, ông Muir nói, “Lấy cậu là ví dụ nhé. Tôi thấy cậu là người nhạy bén, luôn tìm kiếm cơ hội. Giờ cơ hội đang gõ cửa mà cậu lại để lỡ”.
“Gì cơ ạ?”
“Annie bé bỏng. Việc chửa đẻ, và tất cả”, ông bác sĩ nói rõ. “Còn cậu, sắp ba mươi rồi, chưa kết hôn và chắc chắn là không thể có con. Theo tôi, cậu nên tóm lấy cơ hội này để cưới cô bé và nhận con Douglas là của mình. Có đứa con của em trai dễ gấp bội lần có đứa con của riêng cậu.”
Biết tại sao ông bác sĩ lại nghĩ đến điều này, Alex quay đi, anh không thể giải thích vì đã hứa không nói điều ông Trimble tiết lộ. “À, vâng, nhưng bác sĩ ạ, cháu tha thiết muốn có một đứa con bao nhiêu thì cũng có nhiều lý do phải do dự bấy nhiêu.”
Ông Muir thở dài. “Ý cậu là ông bác điên nhà bà Edie hả?” Vị bác sĩ bước vòng qua thanh chắn cột buộc để qua chỗ con ngựa của mình. Thắt chặt dây lưng xong, ông nhìn Alex qua yên ngựa. “Ồ, phải, tôi có nghe chuyện rồi. Và tôi bảo cậu này, Alex, con bé không bị điên. Lúc bà Edie sinh Annie, tôi ở đấy, và tôi là bác sĩ điều trị chính trong những năm đầu đời của con bé. Nó mạnh giỏi như thường cho tới khi dính sốt. Con bé không có lệch lạc gì để mà di truyền cho đứa bé cả. Tôi đảm bảo với cậu.”
Alex nắm lấy thanh chắn, siết chặt đến đau các đốt tay. “Có thể chú nhầm.”
Ông Daniel cười khùng khục. “Nước cũng có thể chảy ngược. Tôi không đùa đâu, Alex ạ. Tôi sẽ lãnh hậu quả nếu nhầm. Nhưng tôi khẳng định với cậu là không. Trước lúc trận ốm giáng xuống, con bé vẫn sáng chói như gương.”
“Chú chắc chắn là không di truyền chứ?”
“Chắc như đinh đóng cột.”
Alex nuốt xuống rồi liếc về phía ngôi nhà, tâm trí anh nháo nhào bao khả năng. “Cháu cũng không biết nữa. Nếu cháu cưới cô ấy rồi mọi người thi nhau đàm tiếu, rằng cô ấy không bình thường và mọi chuyện. Họ sẽ nghĩ cháu là kẻ dâm đãng, nhưng mà ai trách họ được?”
“Có thể đúng. Nếu cậu nhạy cảm với mấy lời đàm tiếu, thì theo tôi, cậu nên tránh xa tình cảnh này.”
Alex hít một hơi thật sâu. “Đấy là chưa kể trách nhiệm có thể cháu sẽ phải gánh vác. Một cô gái như Annie. Chà, chắc là khó kiểm soát.”
Ông bác sĩ mỉm cười. “Con bé là đứa nhỏ dễ bảo, sướng rơn với niềm vui thú giản đơn. Với tiền của mình, cậu có thể thuê một bảo mẫu tại gia và hầu như chẳng nhận ra sự hiện diện của con bé. Cũng phải tính đến phúc lợi của Annie nữa. Chuyển đến chỗ cậu có thể sẽ làm cô bé bối rối chút ít nhưng viễn cảnh ấy còn ít đau buồn hơn là việc đưa con bé đi đến nơi trời ơi đất hỡi. Ở với cậu, ít nhất con bé có thể lang thang trong cánh rừng có thân thuộc, lúc nào thích thì la cà về thăm mẹ. Nói thế không có nghĩa là cậu có trách nhiệm với điều bất hạnh sắp xảy ra với con bé đáng thương này, nhưng nếu cưới nó, cậu có thể làm ối thứ dễ dàng hơn rất nhiều cho con bé.”
Alex đăm đắm nhìn vào khu rừng tối tăm sát rìa sân nhà Trimble. “Cháu không biết nữa, bác sĩ ạ.” Anh hít một hơi sâu và khỏe khoắn. “Nếu chú nhầm về cô ấy...” Anh chợt ngưng rồi nhún vai. “Một đứa bé có vấn đề thần kinh ư? Cháu đã không nuôi dạy tốt thằng Douglas, chú biết đấy. Giờ thì nó thành ra như thế. Cân nhắc vấn đề nuôi nấng một đứa bé bệnh tật... chà, chỉ nghĩ đến cũng đủ làm cháu sợ run.”
Ông bác sĩ cúi đầu thừa nhận quan điểm của Alex. Rồi tung đòn quyết định. “Còn nếu tôi không nhầm và đứa bé bình thường thì sao? Nó sẽ phải ở cả đời trong trại mồ côi, không một hy vọng được nhận nuôi.” Ông bác sĩ leo lên ngựa, đặt áo khoác vào mỏm yên. “Nghĩ về điều đó đi chàng trai trẻ. Nếu cậu có thể quay lưng lại thì cứ tiếp tục. Tôi hy vọng rằng hằng đêm cậu sẽ ngon giấc.”
Nói rồi, ông bác sĩ tốt bụng thúc ngựa và phi ra phía đường cái.
Cảm giác như bị đá khuỵu chân từ đằng sau, Alex bước lên hiên rồi ngồi xuống. Dế gáy ran trong đêm. Trăng treo như một đồng xu bạc khổng lồ lơ lửng trên đỉnh núi, ánh bạc dát lên những ngọn cây xa xa. Trong nhà phát hiện ra tiếng khóc đứt nghẹn của bà Edie Trimble.
Nhắm mắt lại, Alex cố sắp xếp suy nghĩ của mình, nhưng những lời cuối của ông bác sĩ cứ quẩn quanh trong tâm trí anh. Sao anh có thể quay lưng với cháu mình mà ngủ ngon cho được? Anh có đủ nguồn lực tài chính để thuê bảo mẫu chăm sóc Annie, và ông bác sĩ có thể đúng rằng trong căn nhà rộng mênh mông của mình biết đâu anh sẽ không nhận ra cô cũng có ở đó. Đứa trẻ có thể được sinh ra một cách hợp pháp. Nó sẽ lấy họ Montgomery theo quyền căn bản và tất cả những lợi thế đi kèm. Dù Annie có thể mất vài ngày để làm quen với nơi ở mới, nhưng rồi cô cũng sẽ thích nghi, và mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều cho cô khi không bị tách biệt khỏi gia đình và tất cả những gì thân thuộc.
Sau vài phút xoay quanh vấn đề, Alex đứng dậy, lại bước lên bậc thềm. Không buồn gõ cửa, anh tự vào, đi qua hành lang lờ mờ sáng để đến thư phòng ông thẩm phán. Ông bà Trimble nhìn lên đầy ngạc nhiên khi thấy Alex trở lại phòng, bà Edie với đôi mắt sưng mệt mỏi, chồng bà với vẻ hoang mang.
“Tôi tưởng anh về rồi”, ông thẩm phán nói.
Cảm thấy lo lắng đến khó hiểu, Alex cào tay vào tóc. “À vâng, tôi và bác sĩ Muir đã trò chuyện khá lâu, và tôi đang nghĩ đến một giải pháp khác.” Alex bắt gặp ánh mắt của ông thẩm phán. “Thưa ngài, kể cả những gì trước đó ngài đã nói với tôi, tôi vẫn quyết định cách tốt nhất cho những người có liên quan là để tôi cưới con gái ngài.”
Trước khi một trong hai ông bà Trimble phản kháng, Alex vội tiếp.
“Tôi sẽ thuê bảo mẫu tại gia thạo việc để chăm sóc cho cô ấy. Thỉnh thoảng, cô ấy có thể về đây thăm và cả hai ông bà luôn được chào đón đến nhà tôi. Đứa bé sẽ mang tên tôi.” Alex phẩy tay. “Đó là tình huống hoàn hảo nếu ông bà suy nghĩ về điều này.”
Mặt bà Edie tái nhợt đi, rồi bà loạng choạng đứng dậy. Alex tưởng bà sẽ hết lòng đồng ý. Thay vào đó, bà gào lên, “Không!”
Anh gần như không nghĩ bà nói vậy. “Chúa ơi, tại sao?”
“Bởi vì”, bà kêu lên, quay sang ông thẩm phán. “Tôi không đồng ý đâu, ông James. Sau khi đứa bé ra đời, tôi muốn Annie về mái nhà nó thuộc về. Tôi không muốn người lạ chăm sóc nó suốt phần đời còn lại. Nó là con tôi và trách nhiệm của tôi.”
Alex đã rã rời đến nỗi không thể tranh luận. “Ngay sau khi đứa bé chào đời, Annie và tôi có thể ly thân. Chúng ta có thể tung tin rằng có nhiều bất đồng không thể hòa giải trong cuộc hôn nhân này. Cô ấy sẽ về nhà. Tôi sẽ nuôi đứa bé.”
Bà Edie chống cổ tay lên trán và bắt đầu đi lại, nỗi lo âu hiện rõ lên từng đường nét cứng ngắc trên cơ thể. Ông thẩm phán nhìn bà vài giây rồi quay sang Alex, cái nhìn đầy những băn khoăn. Biết rõ điều ông thẩm phán chắc hẳn đang nghĩ, Alex khẽ nói, “Thưa ngài thẩm phán, tôi hiểu rõ những rủi ro. Tôi sẵn sàng trông chờ vào vận may của mình. Nếu có gì không ổn xảy ra với đứa bé, tôi sẽ đảm bảo giữ kín chuyện này và gửi nó vào nhà thương, như ngài đã vạch ra từ đầu. Không gièm pha, không tai tiếng. Chúng ta sẽ nói đứa bé chết hoặc tôi gửi nó đến chỗ bà con”.
Ông thẩm phán già ném cho anh cái lườm cảnh báo, rồi liếc bà vợ đang bước tới bước lui, sợ ra mặt rằng chẳng may bà ta nghe được. Ông dịu đi chút ít khi thấy vợ vẫn đi vòng quanh thư phòng, rõ là lãng quên mất cuộc trao đổi.
“Tôi không biết nữa”, ông nói thầm. “Nếu chuyện lộ ra, tôi sẽ đi tong. Thật sự tôi nghĩ tốt nhất nếu chúng ta đơn giản chỉ...”
“Tôi không cho ông lựa chọn nào hết”, Alex chen vào.
Hai đồng tử giãn ra, tròng mắt ông thẩm phán gần như sầm lại. “Đó là một lời đe dọa sao?”
“Một lời hứa”, Alex sửa lại. “Đừng cố tranh luận nữa, và ông có thể hôn tạm biệt các cơ hội làm ở văn phòng công được rồi.”
Cổ ông chuyển thành màu đỏ xỉn. Nhìn Alex một lúc rồi ông quay sang vợ. “Bà Edie, đây là giải pháp tốt nhất ta tìm được. Annie sẽ không ở với Alex mãi, chỉ một vài tháng thôi.”
Bà Trimble lắc đầu quầy quậy. “Không. Tôi thà làm như kế hoạch trước còn hơn và tìm ai đó ngoài thị trấn chăm sóc con bé đến khi nó sinh.”
Thật nhảm nhí. Dần mất kiên nhẫn, Alex ngồi lên ghế, gay gắt nhìn ông thẩm phán. “Còn nhiều thứ phải cân nhắc hơn mong muốn của bà Trimble”, anh thận trọng nói. “Kế hoạch của tôi chắc chắn sẽ tốt hơn cho Annie. Và đứa nhỏ sẽ không phải vào trại mồ côi.”
Bà Edie xông ra chỗ Alex, mắt rực cơn phẫn nộ. “Đứa bé không phải việc của ngài, thưa ngài Montgomery! Chẳng có gì mắc mớ hết.”
Alex không thể tiếp tục giữ bình tĩnh. “Tôi phản đối. Đứa bé là mối quan tâm lớn nhất của tôi, nếu có cách tránh được việc để nó lớn lên trong trại mồ côi, thì đó là việc ta phải làm.”
“Edie”, ông thẩm phán khẽ nói, “sao bà không vào bếp pha chút trà đi?”
Bà cuộn chặt tay trên áo. “Trà à? Các người đang quyết định tương lai của con gái tôi mà các người muốn tôi vào pha trà sao?”
“Đúng.” Dù nhẹ nhàng nhưng lời đáp của ông thẩm phán không khác gì mệnh lệnh. “Tôi vẫn là người đàn ông trong cái nhà này. Sau cùng thì tôi phải đưa ra quyết định và bà phải tuân theo.”
Quay ra trừng trừng nhìn Alex đầy sát khí, bà Trimble lướt khỏi phòng, hai má lấm tấm đỏ, môi mím chặt.
Ngay sau khi bà rời đi, căng thẳng trong thư phòng tan đi chút ít. Alex lợi dụng thời gian riêng tư ngắn ngủi thuật lại cho ông thẩm phán những gì ông bác sĩ nói, cụ thể là ông ấy khẳng định rằng tình trạng của Annie là do sốt cao gây ra.
“Thế nếu ông ta nhầm?”, ông thẩm phán hỏi.
“Thế còn không thì sao?”, Alex phản pháo. “Một đứa bé hoàn toàn bình thường kẹt trong trại mồ côi và bị gắn là không thể nhận nuôi? Theo tôi, tôi phải nắm lấy cơ hội này. Và dù muốn hay không, ngài cũng sẽ phải theo tôi. Chúng ta đang nói về cháu ngoại ngài và cháu trai hoặc cháu gái tôi. Ít nhất ta cũng nợ nó điều ấy.”
Ông Trimble ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu. “Miền là anh quyết định chuyện này một cách sáng suốt. Ông Muir có ý tốt và tôi chắc ông ấy tin vào những gì mình nói, nhưng thế cũng không có nghĩa là ông ấy không sai.”
“Hãy cầu nguyện là ông ấy không.”
Thỏa thuận chuyện đó xong, hai người đàn ông bàn bạc kỹ hơn, và trong năm phút cả hai nhất trí rằng đám cưới của Alex và Annie phải được tiến hành càng nhanh càng tốt. Khi bà Edie trở lại phòng, ông thẩm phán nhẹ nhàng báo cho bà về quyết định của họ, về đám cưới mà hai người mong sẽ diễn ra trong tuần, điều kiện tiên quyết duy nhất là Alex phải tìm một bảo mẫu tại gia thạo việc.
Khi vợ bắt đầu phản đối, ông thẩm phán cắt ngay, “Đủ rồi Edie. Đây là cách tốt nhất. Tin tôi đi.”
Thất bại, bà Trimble ngồi phịch xuống chiếc ghế dài cạnh chồng, đan chặt hai tay trong lòng. “Nhưng ông James, ngài ấy đâu biết cách quản lý con bé.”
“Bảo mẫu ở thị trấn khác cũng đâu biết”, Alex chỉ ra.
“Ít nhất tôi cũng có thể hướng dẫn chuyện này một chút”, bà đáp trả. “Đặt con gái tôi vào tay những kẻ không kinh nghiệm có thể phá hỏng khổ công dưỡng dục bao năm qua của tôi để con bé thấm nhuần.”
Alex xoa xoa thái dương, thầm nguyền rủa cơn đau đầu đang đập thình thịch sau mắt. Dù anh không hiểu người phụ nữa này nhưng những quan ngại của bà phải được giải quyết. “Bà Trimble, nếu bà lo lắng điều đó thì tôi sẵn lòng để bà góp ý với bảo mẫu tôi thuê. Bà có thể hướng dẫn người ta cách chăm sóc Annie, như cách bà hướng dẫn bảo mẫu ở đâu đó.”
Nét cứng nhắc trên thân thể mảnh mai của bà dịu đi đôi chút. “Ngài thực sự không phiền chứ?”
Alex cố nặn một nụ cười dù thật yếu ớt. “Tất nhiên là không. Đây không như là cuộc hôn nhân thực thụ. Chỉ là cuộc dàn xếp thuận lợi. Không hơn. Ngược lại, tôi còn rất biết ơn sự tham gia và những kinh nghiệm của bà trong việc coi sóc Annie.”
Bà soi xét ánh nhìn của Alex một lúc lâu. Rồi cuối cùng cũng mỉm cười lại. “Suy cho cùng thì đây cũng là tình huống khả thi”, bà thừa nhận.
“Tôi chắc chắn mong vậy. Nếu không tôi đã không ngỏ ý”, Alex đảm bảo với bà.
“Annie là đứa cố chấp”, bà vội nói thêm. “Phải bắt nó tuân theo các luật lệ nghiêm khắc, ngài hiểu chứ, nếu không nó sẽ thành ra khó bảo. Có thể ngài coi nhẹ những lo lắng của tôi nhưng thực tế là, nếu Annie trở nên bất trị thì buộc phải cho nó vào viện điều dưỡng, và là người mẹ, tôi muốn tránh điều đó bằng mọi giá.”
Cuối cùng, Alex cũng hiểu điều gì đã khiến bà Edie như vậy. Đau buồn vì phải cho Annie đi, nhưng ít nhất thì bà cũng được góp tay chăm sóc cho cô. Việc bà phản đối đám cưới cũng bắt nguồn từ nỗi sợ hãi, chỉ vậy thôi. “Tôi hứa với bà là sẽ áp dụng mọi luật lệ cho Annie và thực thi nghiêm chỉnh”, Alex hứa. “Và bà có thể dành bao nhiêu thời gian để hướng dẫn bảo mẫu tôi thuê cũng được, để người ta chăm sóc Annie đúng như bà làm nếu có bà ở đó giám sát.”
Bà Edie thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. “Cảm ơn, ngài Montgomery. Điều đó làm tôi dễ chịu rất nhiều trong tình huống này.”
Hy vọng đến đây là xong, Alex đứng dậy nhưng lại phải ngồi xuống khi bà Edie Trimble nhiệt tình diễn thuyết một danh sách dài các hướng dẫn chăm sóc con gái mình. Không bao giờ được đưa Annie ra ngoài thị trấn, đông người làm nó hoang mang. Cấm kị cho dùng bút chì, bút mực vì con bé có thể làm mình bị thương. Không bao giờ, không ở bất cứ hoàn cảnh nào, cho phép Annie phát ra âm thanh, một khi nó làm thì không thể nào bắt nó câm miệng, và tiếng nhai nhải của nó rất chót tai.
Lúc người phụ nữ này nói chậm lại, đầu Alex đã choáng váng và anh thực sự không chắc có thể nhớ được bất cứ thứ gì bà ấy nói với mình. Dù vậy, anh vẫn hứa tuân thủ cặn kẽ mỗi và mọi luật. Bất cứ thứ gì để thoát ra khỏi đây.
Trước khi về, Alex bắt tay ông thẩm phán vì thỏa thuận của họ và hứa sẽ bắt đầu tìm kiến bảo mẫu ngay. Khi ra về, anh dừng lại ở phòng chờ để nhìn thật lâu vào đầu cầu thang tầng hai, tự hỏi không biết cánh cửa nào trên hành lang tầng trên dẫn đến phòng Annie. Thấy thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng cho đến giờ, anh cũng không nghĩ nhiều về phản ứng của Annie với mọi chuyện sẽ ra sao. Nhớ lại cách đây bốn tháng cô đã khiếp sợ mình thế nào, Alex chỉ có thể cầu nguyện cô đã quên mọi thứ về Douglas và chuyện nó đã làm với cô. Nếu không... ừm, nghĩ đến thôi cũng đã quá sức chịu đựng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...