Alex tỉnh giấc tảng sáng hôm sau vì trận đau đầu như búa bổ và những tiếng om sòm đủ đánh thức cả người chết. Những tiếng chói tai nhức óc. Tiếng náo động làm Alex nhớ tới đêm Annie cắn ngập răng vào ngón tay cô Perkins. Dù có đơ đơ vì rượu hay không thì đó vẫn không phải chuyện anh có thể dễ dàng lờ đi. Tự hỏi không biết lần này vợ mình lại phạm vào rắc rối gì, anh rên lên rồi đu khỏi giường.
Vội khoác quần áo lên, Alex lao từ dãy phòng chính vào hành lang tầng hai và bước theo thanh âm những giọng nói to dần đến thẳng từ phòng trẻ. Vẫn chân đất, sơ mi đóng không hết cúc, anh bước vào phòng, nửa nghi ngờ sẽ thấy những chiến binh đang vật lộn trên sàn. Thay vào đó, anh thấy bà Maddy và ba hầu gái khác, ông quản nô Frederick và thợ vặt Henry, tất cả tập trung quanh giường Annie. Một hầu gái ôm đống ga được gấp gọn trong tay.
“Cái quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?”, Alex quát to.
Vô cùng hoang mang, bà Maddy quay lại đối mặt với anh, hai tay bà giơ lên ra điều tình huống khó xử không thể làm gì được. “Yvonne chỉ vào để dọn dẹp và thay ga như nó vẫn làm hằng sáng.”
“Vậy thì?”
Nhét gấu áo vào quần, Alex đi hẳn vào phòng. Quét mắt một lượt, anh thấy được khá nhiều. Annie lôi thôi trong chiếc áo ngủ dài tay màu trắng gần như trong suốt, dường như là trung tâm của sự chú ý. Cô ngồi khoanh chân giữa chiếc giường lộn xộn, đôi chân cân đối để trần đến gối, cánh tay dang ra như xua đuổi những kẻ xâm lấn. Nhìn cô, Alex nhớ đến hình ảnh người trượt băng vừa bị rớt ngã trên tảng băng mỏng và sợ hãi mọi người xung quanh có thể chạy bừa vào để cứu cô, đâm vỡ tấm băng rồi lôi cả cô rơi xuống cùng.
Anh xoa mặt rồi chớp mắt, một phần là để tỉnh ngủ, nhưng chủ yếu là vì đó là thói quen khi thấy lo lắng. Bà Maddy bảo nó làm anh trông ngốc nghếch. Nhưng, ồ, vâng.
Khi tầm nhìn rõ hơn, anh thấy Annie vẫn ngồi đó, cái dáng điệu truyền tải thông tin rõ hơn từ ngữ của cô nói rằng cô muốn mọi người tránh xa ra. Quan sát cô, anh không khỏi cảm giác rằng cô đang cố bảo vệ cái gì đó. Câu hỏi là, cái gì? Một đống chăn ga gối đệm nhàu nát ư?
“Tôi không hiểu gì hết”, suy nghĩ của bà Maddy bật ra. “Sáng hôm qua con bé dậy đâu có gì nhặng xị.” Bà nhìn Alex. “Tôi nên làm gì đây?”
Alex có một vài ý kiến, đầu tiên là miễn nhiệm vụ cho ông Frederick và Henry. Anh không tin được là bà Maddy lại cho phép hai người đàn ông ở trong này khi vợ anh đang ăn mặc rất thiếu vải. Qua vạt trên áo ngủ của cô, hai đầu nhũ hoa chiếu rọi như hai chiếc đèn hiệu nhỏ sẫm hồng. Nếu anh thấy, anh biết tỏng rằng ông Frederick và Henry cũng đâu có đui mù.
Móc ngón cái quá vai, anh quát tháo, “Ra ngoài!”.
Tất cả mọi người trừ Annie đều giật nảy mình. Mắt ông Frederick như hơi lác, cổ ông bừng đỏ. Henry, không tinh ranh bằng ông Frederick, gãi tai và dán môi mắt xanh đầy băn khoăn vào cậu chủ. “Chúng tôi chỉ muốn đến giúp thôi, thưa cậu Montgomery.”
“Ra ngoài!”, Alex nhắc lại qua hàm răng nghiến chặt. Đầu anh bắt đầu có cảm giác như quả dưa bị rơi xuống nền xi măng. “Ngay lập tức! Đây là phòng ngủ của vợ tôi, Chúa ơi!”
Cả ba hầu gái đang lo sợ như những con chim sẻ đồng vội vã ra ngoài cùng hai người đàn ông kia. Alex tóm lấy khuỷu tay Yvonne, cô hầu gái đang bê chồng ga. “Trừ cô ra!”
Ré lên khiếp đảm, cô hầu đơ người, ngước nhìn Alex cứ như anh mọc mấy cái sừng. Vì chưa khi nào thực sự lớn tiếng như vậy với phụ nữ nên anh không khỏi thắc mắc sao cô ta lại có vẻ sợ mình.
Buông tay Yvonne ra, anh đợi đến khi hai người đàn ông và hai hầu gái đi khỏi. Chỉ đến lúc đó anh mới quay lại chăm chú nhìn Annie. Trên điểm cuối của cặp đùi thon thả, một tam giác lờ mờ sậm mầu in rõ dưới lớp váy. Ngồi xếp bằng. Cô thực sự đã ngồi xếp bằng trước mặt hai người đàn ông kia.
Ném cái nhìn trừng trừng vào bà Maddy, anh nói, “Vú có muốn tự giải thích không, thưa vú?”.
“Giống tôi vừa nói đấy, cậu Alex. Tôi không biết vì lý do gì mà sáng nay con bé không chịu ra khỏi giường.”
“Không phải chuyện đó! Ý tôi...” Alex chợt ngưng lại. Sau một chốc nhìn vào đôi mắt xanh thật thà của bà quản gia, anh rên lên và tiếp tục xoa tay lên mặt, chật vật kiểm soát cơn giận. “Vú Maddy, sau này tôi sẽ rất cảm kích nếu không một người đàn ông nào được phép vào phòng ngủ của vợ tôi đến khi cô ấy đã ăn mặc tử tế!”
Ánh sáng hé rạng trên nét mặt bà Maddy. “Ồ.” Bà liếc ngang sang Annie. “Ồ, tất nhiên. Chỉ là... vâng, chúng tôi có chút tình huống nhỏ ở đây, cậu Alex ạ. Khẩn cấp, nếu cậu cho phép tôi dùng từ này. Và tôi...”
“Hỏa hoạn là khẩn cấp. Cây đổ lên nhà, đó mới là khẩn cấp. Chuyện này...”, anh chỉ tay, “không phải! Tôi không thông cảm khi vú để cô ấy bị nhìn hau háu như thế. Có thể cô ấy gàn dở nhưng vú thì chắc chắn không”.
“Vâng.” Hai đốm hồng tươi làm rõ đôi má phúng phính của bà. “Giờ cậu đề cập tới nó, tôi đã hiểu mối lo của cậu. Quả thực là tôi hiểu được. Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi không nghĩ đến, cậu hiểu chứ. Con bé quá trẻ con và na ná thế, tôi cũng không may nghĩ là...” Bà chợt dừng lại và bừng đỏ đến tận chân tóc. “Vâng, Frederick và thằng Henry như một phần của gia đình này.”
Ánh mắt Alex liếc về phía trước chiếc váy ngủ của Annie. Theo đánh giá của anh, từ trẻ con không mô tả được cơ thể vợ anh. Cố níu giữ sự điềm tĩnh không ngừng trốn tránh mình, Alex hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra. Anh đang hành xử như một người chồng luôn muốn sở hữu và phản ứng thái quá.
Đưa cái nhìn giận dữ nhất có thể sang Yvonne, anh hỏi, “Có phải thay ga vội vã khác thường thế không?”.
“K... Không, thưa ngài. Vẫn vậy từ ngày mợ đến, tôi có thói quen dọn phòng đầu tiên. Trước khi mang đồ ăn sáng lên rồi phủi bụi và những việc tương tự.”
Với sự kiên nhẫn quá mức, Alex nói, “À, sáng nay vì vợ tôi có vẻ không thích bắt đầu ngày mới của mình, nên hãy thay đổi thói quen của cô đi, Yvonne ạ, và dọn phòng cô ấy cuối cùng nhé. Có thể đến lúc cô quay lại, cô ấy sẽ sẵn sàng rời khỏi giường”. Anh toan xem đồng hồ, rồi nhận ra rằng mình chưa lấy nó khỏi bàn trang phục. “Khá sớm đúng không? Tôi cũng sẽ chẳng lấy gì làm hài lòng cho lắm nếu cô khua tôi dậy vào giờ này để thay ga gối.”
Yvonne tóc vàng gật đầu và khẽ nhún gối cúi chào. “V... vâng, thưa ngài.”
Alex liếc nhìn bà Maddy. “Nếu Annie muốn nằm gan trên giường vào buổi sáng Chủ nhật, thì tôi chỉ có thể hoan nghênh sự tỉnh táo của cô ấy thôi, vì Chúa hãy để cô ấy ngủ đi.”
Nói rồi anh trở lại dãy phòng chính, anh định bắt chước Annie và là một kẻ vô công dồi nghề đến hết sáng nay. Nói cho cùng thì, hôm nay là ngày Sabbath(1). Năm thì mười họa, người đàn ông mới có một ngày vô công đang chờ.
(1) Ngày Sabbath là ngày Chủ nhật được nghỉ ngơi và thờ phụng Chúa, theo đạo Thiên Chúa.
Khi anh vừa mở cúc áo sơ mi thì có tiếng gõ cửa ầm ĩ. Tiếng đập nhọn sắc đưa cơn đau xuyên ngang qua thái dương làm anh nhăn nhó. Sải bước ngang phòng, anh giật cửa ra, “Cái gì nữa đây?”.
Bà Maddy đứng trong hành lang. “Tôi nghĩ cậu nên đến. Annie đang hành động quá kỳ cục, nhưng tôi không thể tìm ra nguyên nhân.”
Trước lúc Alex có thể đáp lời, bả quản gia rõ ràng đang quýnh lên, bất ngờ quay ngoắt đi. Không còn nhiều lựa chọn, anh đành theo bà trở lại phòng trẻ. Lúc bước vào, anh thấy cuối cùng Annie cũng chọn rời khỏi giường và có vẻ đang tìm kiếm gì đó trong mấy lớp ga gối.
“Tôi thấy có vẻ như là cô ấy mất gì đó”, anh nhận xét với một giọng hòa nhã không lột tả được nỗi cáu giận của mình. “Thế này thì kỳ lạ cái gì?”
“Thế này thì kỳ lạ cái gì? Cô ấy có thể đánh mất cái gì chứ?”
“Chúa biết.” Cơn đau đầu nặng hơn theo từng giây, Alex gần như rên lên vì giọng của chính mình. Anh sẽ cân nhắc kỹ trước khi dốc hết bình uýt-ki lần nữa. “Cô ấy đang tìm vật gì thì có khác chi?”
Bước gần thêm ba sải dài, Alex tiến đến giường. Rõ là không biết đến tận lúc anh bước vào, Annie giật bắn người khi anh đến bên cô. Sau đó, cô khom người dang tay bảo vệ đống chăn ga. Hàm ý không định sờ mó bất cứ thứ gì, Alex khoanh tay lại và quan sát cô nhấc tấm ga trên lên rồi nhòm xuống dưới đó. Thấy tò mò anh cũng nghiêng sang và nghển cổ xem. Không có gì. Cô rõ ràng là ngờ nghệch. Vì điều này đâu phải tin nóng với bất cứ ai, nhất là với bà Maddy nên Alex không hiểu nổi tại sao bà lại kêu anh đến. Trong hiểu biết của anh, một cô gái kỳ quặc hành động theo kiểu kỳ quặc không phải là kỳ quặc.
“Chắc là có rệp”, anh nói, thậm chí biết trước khi buông lời rằng chỉ nghĩ vậy không thôi cũng làm bà Maddy giận sôi rồi. “Trong nhà này ư? Đừng nói nữa đi!”
Thỏa mãn quá trớn khi chọc tức được bà, anh hướng sự chú ý trở lại với Annie rồi thấy cô chuyển từ ngó đống ga đệm sang lục tìm dưới gối. Không thấy gì ở đó, cô bắt đầu vỗ vỗ vào chăn, cẩn thận đập nhẹ vào nếp gấp chăn cứ như sờ soạng tìm mấy cục gì. “Cô ấy chắc chắn là đang tìm kiếm gì đó”, Alex nói. “Và chưa tìm thấy nó.” Anh nhướng một bên lông mày nhìn bà Maddy. “Một chiếc dây cột tóc không chừng?”
“Con bé không buộc dây nào lúc đi ngủ cả.”
Alex liếc nhìn tay cô. Không có nhẫn. Anh chợt nảy ra ý nghĩ mình cần phải điều chỉnh chuyện này. Một chiếc nhẫn vàng đơn giản. Anh cho là mình nên mua một cái ngay lập tức. Nhưng, hơn nữa, có lẽ sẽ tốt hơn nếu trước hết nên chờ và nói chuyện với mẹ cô ấy. Theo tất cả những gì anh biết thì chắc có lý do tại sao mà Annie không có chiếc nhẫn hay vòng cổ nào. Có thể cô ấy nuốt chúng hay những chuyện khủng khiếp khác. “Một món trang sức?”, anh hỏi, ngay cả khi biết thừa câu trả lời của bà Maddy.
“Con bé không có trang sức.”
Anh thốt ra tiếng thở dài bực dọc. “Ồ, cô ấy tin chắc mình mất gì đó, vú Maddy à. Có thể là một thứ tưởng tượng ra? Sao vú không chiều lòng cô ấy đi?”
“Nhưng, cậu không thấy hành động của con bé rất kỳ lạ sao?”
Alex ném cái nhìn sửng sốt vào bà Maddy. “Vú mong đợi cái gì? Bình thường á?” Gần như choáng váng với cơn đau đang nghiền nát đầu mình, anh tiến thẳng về phía cửa. “Tôi đã nói là chiều cô ấy đi. Giúp cô ấy tìm. Ngồi uống cà phê khi cô ấy làm như vậy. Tôi không thật quan tâm, vú Maddy ạ. Để tôi nghỉ ngơi chút đi.”
Bà Maddy rất khó chịu với giọng điệu của anh và gọi với đằng sau, “Tôi thấy cậu cần thêm nhiều độc mới trị được độc. Tôi nghĩ thế đấy.”
Nghĩ thôi cũng đủ làm lòng dạ anh rối tung lên rồi.
* * *
Ngay sau buổi trưa, lại tiếng gõ cửa phòng ngủ làm anh tỉnh giấc. Anh không thể tin rằng được dịp muốn ngủ nướng mà lại được quá ít yên bình.
“Tôi ra đây!”, anh nói lớn. “Dừng ngay tiếng gõ mắc dịch đó đi! Tôi không điếc đâu.”
Kéo xong quần, anh với lấy áo sơ mi rồi vừa mặc vừa ra cửa. Vừa xỏ được một tay vào áo thì bà Maddy kêu lên, “Nhanh nhanh lên, cậu Alex ơi. Tôi lạc mất con bé rồi.”
“Vú làm gì cơ? Rảo bước nhanh hơn, Alex lao ra cửa, áo sơ mi bó quanh khuỷu tay. Giật toang cửa ra, anh dán cái nhìn đầy ngờ vực vào bà quản gia. “Chúa ơi, vú để lạc cô ấy ở đâu?”
“Ồ, nếu tôi mà biết thì giờ con bé đã không bị lạc, phải không?”
Phớt lờ giọng điệu mỉa mai của bà quản gia, anh vượt bà bước vào hành lang. “Cô ấy đi khỏi nhà sao?”
Bà Maddy lon ton chạy sát cạnh khi anh đi về phía phòng trẻ. “Lúc đưa con bé xuống nhà, tôi đã khóa hết cửa. Nếu con bé ra ngoài được chắc phải ra bằng cửa sổ.” Bà ré lên một tiếng đầy đau khổ và ấn các đốt ngón tay lên miệng. Bằng một giọng nghẹn ngào, bà kêu lên, “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu con bé có bề gì. Quay đi quay lại đã chẳng thấy nó đâu. Nhanh vậy đấy. Thật sự là tôi đang trông chừng con bé, cậu Alex ạ. Tôi thề bằng tính mạng của mình.”
Dừng lại trên chiếu nghỉ, Alex nắm vào lan can rồi rướn người về trước, liếc dọc hành lang. Quên cả cơn đau đầu, anh thét lớn, “Annie!”.
“Tôi nghĩ là không có tác dụng đâu. Tôi đã tìm khắp cả. Tôi thực sự rất ghét phải nói điều này nhưng tôi cho là con bé không ở trong nhà nữa.”
Mạch trên hai thái dương anh bắt đầu đập như búa tạ. Alex đi thẳng ra cầu thang. Annie, bụng mang dạ chửa và chạy bừa đi, không người giám sát. Anh tưởng tượng cô trèo leo lên cây rồi ngã xuống. Hoặc vấp phải rễ cây. Hàng chục tai nạn khác khau có thể giáng xuống cô. Bước ba bậc cầu thang một, anh ngoảnh đầu lại nói lớn, “Bình tĩnh đi, vú Maddy. Nếu cô ấy ở ngoài thì cũng không phải là một thảm họa lớn đâu. Cô ấy biết đường quanh đây mà. Tôi chắc có thể cô ấy đã về nhà bố mẹ”.
Bước những bước nhỏ kêu đến chói tai, bà quản gia béo mập đua theo anh. Khi anh xuống đến tầng trệt và bắt đầu xem cửa trước, bà chống hai nắm đấm lên hông và nói, “Tôi đã nói với cậu là tôi khóa hết rồi. Cậu nghi ngờ lời tôi nói sao?”.
“Tất nhiên là không, tôi chỉ kiểm tra cho chắc thôi.” Alex nhanh chóng đi khắp nhà, thử tất cả những lối thoát khác. Tất cả các cửa đã khóa, như bà Maddy khẳng định. “Tôi không cho là vú đã chốt hết các cửa sổ?”
Bà Maddy bĩu môi. “Không. Tôi không nghĩ phải làm việc đó. Tôi xin lỗi, cậu Alex. Trong mơ tôi cũng không nghĩ con bé lại ra ngoài bằng cửa sổ.”
Vì biết bà Maddy thường khá cẩn thận trong việc chốt lại các cửa sổ sau khi chúng đã được mở hết, Alex nói, “Chẳng mất mát gì khi kiểm tra mọi chốt cửa. Nếu chúng ta thấy một cửa không chốt thì đó sẽ là dấu hiệu rõ ràng rằng cô ấy đã lẻn ra ngoài.”
Bà Maddy kêu gọi gia nhân và lập một đội có năng lực để giao cho họ nhiệm vụ đi khắp tất cả các nơi. Trong vòng vài phút, Alex gặp lại bà ở hành lang. “Cửa sổ phòng khách không chốt. Có thể cô ấy đã trèo ra bằng cửa đó rồi.” Trước vẻ mặt kinh hãi của bà quản gia, anh dịu giọng và nắm chặt vai bà. “Vú Maddy, đừng như vậy nữa? Cô ấy sẽ ổn thôi. Tôi sẽ mặc đồ và cưỡi ngựa đến nhà Trimble. Tôi chắc chắn là sẽ tìm thấy cô ấy ở đó.”
Bà gật đầu và sụt sịt. “Tôi chỉ biết cầu nguyện không có chuyện gì xảy đến với con bé. Nó thật sự là một sinh vật bé nhỏ đáng yêu. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”
“Tôi chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra cả. Ghét phải thừa nhận điều này bao nhiêu thì tôi cũng phải nghi ngờ bấy nhiêu rằng giờ thằng Douglas đi rồi, sẽ không thằng đàn ông nào trong vùng này đồi bại đến mức quấy phá cô ấy cả, và trừ chuyện thằng Douglas đã làm với cô ấy ra thì cô ấy đã lang thang trong rừng bao nhiêu năm mà đâu có bị thương tổn gì. Lý do duy nhất tôi không cho phép điều này bây giờ là vì cô ấy đang mang thai. Đừng phiền muộn nữa. Tôi sẽ đưa cô ấy về trong nháy mắt thôi. Hãy nhớ lời tôi.”
* * *
Annie không ở nhà Trimble. Alex thậm chí còn thấy ngạc nhiên hơn nữa khi cả hai bố mẹ cô đều có vẻ như không hoảng hốt lúc anh xuất hiện trên ngưỡng cửa, đi tìm vợ mình. Bà Edie gợi ý Alex có thể tìm cô trong rừng. Nói vậy không phải là anh cần thiết phải ra ngoài tìm kiếm. Bà ta nhắc anh rằng Annie có thói quen đi lang thang đã nhiều năm nay. Trời về đêm, cô sẽ về, hoặc nhà Alex hoặc nhà Trimble. Nếu cô chọn về nhà bố mẹ, thì hai ông bà đảm bảo với Alex họ sẽ báo tin cho anh có thể đến đón cô về.
Dù ông bà Trimble cố làm Alex vững dạ nhưng anh vẫn thấy không yên, anh tìm trong rừng trước khi trở về nhà. Thế này khác nào mò kim đáy bể. Vùng đất mở trải ra mọi hướng, và anh biết Annie có thể ở hầu hết mọi nơi. Cuối cùng, anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài trở về Montgomery Hall và chờ đợi. Nếu trước lúc hoàng hôn vẫn chưa thấy cô ấy đâu, anh sẽ tổ chức một biệt đội truy lùng.
Về phần anh, buổi tối không thể đến đủ nhanh được. Đến lúc Annie trở về nhà thì anh mới có thể thở phào. Đúng, cô đã lang thang khắp đồi gần hết đời mình. Nhưng đó là trước khi tình trạng của cô trở nên mong manh dễ vỡ thế này. Anh không tin nổi mẹ cô lại dửng dưng như thế. Mọi kiểu tai nạn có thể giáng xuống một phụ nữ mang thai, nhất là những người không hiểu các mối nguy hiểm như Annie. Chỉ nghĩ đến cô ấy bị đau cũng đủ làm anh hoang mang, sợ hãi. Annie với mái tóc sậm rối bời và đôi mắt to xanh biếc. Trong khoảng thời gian ngắn đến không ngờ, cô đã lẻn vào trái tim anh và trở nên quan trọng với anh hơn cả mức anh muốn thừa nhận.
Nghĩ bà Maddy vẫn đang trong tình trạng gan ruột nóng như lửa đốt, Alex không nấn ná lại lúc đến chuồng ngựa. Xuống ngựa thật mau, anh giao ngựa cho người trông coi rồi đi thẳng vào nhà. Khi anh bước vào hành lang, bà Maddy nhoài người qua lan can trên tầng gọi với xuống anh.
“Con bé về rồi. Bình an vô sự.”
Cảm giác nhẹ nhõm làm hai chân Alex như nhũn ra. Cần một lát để lấy lại bình tĩnh nên anh tựa vào cánh cửa ra vào được chạm khắc, ngẩng lên nhìn khuôn mặt rạng rỡ của bà Maddy. “Cô ấy đã ở đâu vậy?”
Bà quản gia giơ hai tay ra, nhún vai tỏ ý bối rối. “Tôi chịu. Chúng tôi đang lùng sục khắp nhà thì đột nhiên thấy con bé. Nếu không biết thì tôi đã cho rằng mợ trồi ra từ ván gỗ ốp tường rồi đấy.”
Alex cau mày. Nhớ lại cánh cửa sổ không chốt ở phòng khách, anh nói, “Nhiều khả năng là cô ấy trở về bằng lối trốn đi”.
Annie thình lình xuất hiện trên đầu cầu thang. Liếc qua cô thật nhanh, Alex mau chóng nhận thấy những vết đất bẩn lộ rõ trên chiếc váy yếm xanh bạc màu và đôi tất trắng. Mái tóc vẫn có những lọn xoăn rối bời như thường, cô chằm chằm nhìn xuống anh bằng đôi mắt xanh to hết cỡ, nét mặt cô nghiêm nghị đến khó giải thích. Alex đoán rằng cô nhận ra, tuy có mơ hồ, rằng mình đã làm sai điều gì đó và có thể gặp rắc rối. Vì thế cô nên biết anh không hề tức giận, anh thể hiện rõ bằng nụ cười và cái nháy mắt với cô. Dù nỗi sợ mà cô mang đến cho mọi người có khủng khiếp thế nào thì cô không thật sự đáng trách, đổ lỗi lên cô là không thể được.
Anh tự quả quyết rằng cách để xử lý chuyện này là phải thêm đề phòng để không tái diễn. Anh nhìn bà Maddy. “Vú có rỗi khoảng một, hai phút không? Tôi nghĩ chúng ta cần lập ra những quy tắc mới quanh nhà, không phải chỉ áp dụng cho gia nhân mà cả chúng ta nữa. Chúng ta không thể để cô ấy lẻn ra ngoài lần nữa. Cho đến lúc đứa bé chào đời thì điều này không hề an toàn. Nếu bị thương lúc xa nhà thì cô ấy rất có thể sẽ chảy máu đến chết trước khi có ai tìm được.”
Trước lời đề nghị, mặt bà Maddy trắng nhợt như vôi. “Tôi sẽ xuống ngay.”
Vài phút sau, Alex và bà quản gia gặp nhau ở thư phòng của anh. Hai người họ vạch ra một số quy định an toàn có thể được thi hành để làm thoái chí nếu không muốn nói là ngăn không cho Annie tiếp tục lẻn ra ngoài, điều quan trọng nhất là, từ giờ trở đi, tất cả các cánh cửa ngoài phải được khóa trong, cả ngày lẫn đêm, và chỉ có Alex hoặc bà Maddy được giữ chìa khóa. Cánh cửa sổ tầng một được thiết kế chốt trong thay vì khóa nên có chút vấn đề. Tuy nhiên, hai người cũng quyết định rằng nếu tất cả các cửa đều đóng và chốt, thì việc Annie dùng một cửa để trốn ra ngoài sẽ dễ phát hiện. Một khi đã ra ngoài cô sẽ không thể chốt lại cửa sổ mình vừa mở, vì thế họ sẽ biết chắc cô đã đi khỏi. Trong trường hợp đó, Alex có thể ngay lập tức tổ chức tìm kiếm cô trong vùng rừng xung quanh.
Yên tâm với những biện pháp ngăn chặn đang được thực thi, đêm đó Alex chìm dần vào giấc ngủ, tin chắc rằng Annie được an toàn. Anh tự hứa rằng bắt đầu từ mai sẽ để ra một hoặc hai giờ mỗi chiều để có thể dành thời gian với cô. Làm gì ư, anh không chắc. Người ta có thể làm vui một cô gái ngờ nghệch bằng cách nào đây?
Á, chà... Có vẻ như bà Maddy nghĩ anh và Annie trở nên thân quen nhau hơn là việc quan trọng, và để tiến đến cái đích đó, Alex sẽ sẵn sàng hy sinh chút đỉnh thời gian của mình. Tất nhiên là sẽ không dễ dàng. Anh thường dành thời gian buổi sáng làm công việc giấy má trong thư phòng, và suốt cả buổi chiều anh hay chăm sóc cho mấy con ngựa thuần chủng, việc đồng áng hoặc đến mỏ đá. Vì thế, đôi khi anh nghĩ mình đang vắt kiệt sức lực, nhất là vào mùa hè.
Tuy nhiên, để Annie cảm thấy sợ hãi khi ở nhà mới của mình là điều anh không hề mong muốn. Nếu dành ra một giờ hoặc chừng đó bên cạnh cô mà có thể làm dịu đi nỗi sợ hãi của cô thì cũng bõ công.
Kế hoạch của Alex tỏ ra khó thực hiện hơn một chút so với những gì anh hy vọng . Anh sắp lại lịch của mình để dư ra ít thời gian dành cho cô vào ngày tới, nhưng khi về đến nhà thì lại không thấy Annie đâu.
“Ý vú là gì cơ, cô ấy biến mất á?”, anh nài hỏi bà Maddy.
“Ừm...” Mắt bà quản gia lóng lánh ngấn lệ. “Giống hệt hôm qua, cậu Alex à. Phút trước con bé còn ở đó phút sau đã chẳng thấy. Frederick vừa đi báo tin cho cậu.”
Xoay gót, Alex hỏi, “Vú đã kiểm tra các cửa sổ chưa?”.
“Rồi. Tôi đã kiểm tra tất cả. Không một cánh cửa nào bị mở.”
Câu trả lời của bà Maddy làm Alex khựng lại. Anh quay lại nhìn bà. “Không một cánh cửa nào? Vú hoàn toàn chắc chắn chứ?”
“Không một cánh cửa nào.”
“Vậy thì cô ấy phải ở đâu đó trong nhà.”
“Những chỗ bất kỳ ai cũng có thể nghĩ đến. Chỉ có con bé là không. Chúng tôi đã tìm mọi nơi, cậu Alex ạ. Cứ như thế...” Bà ngưng lại và ôm lấy eo. “Cứ như thế con bé đã bốc hơi.”
Alex đã từng thấy nét biểu cảm đó trên gương mặt bà quản gia và anh biết nó báo điềm chẳng lành. “Nào vú Maddy, đừng để sức tưởng tượng mang dòng máu Ireland đó đánh bại vú. Cô ấy không thể bốc hơi, cũng giống như tôi và vú thôi.”
“Cậu chắc chứ?”, bà thì thầm. “Không thể phủ nhận rằng con bé khá bí ẩn và kỳ lạ. Cũng giống như chuyện nó lùng sục đống ga đệm. Sáng nay lại tiếp tục. Theo tôi nghĩ thật quá kỳ quặc khi một người tìm kiếm thứ mà cô ta không hề bị mất.” Bà khẽ run lên. Tôi biết một sự thật rằng những người bí ẩn không giống bất cứ ai trong số chúng ta. Đôi khi họ thấy những thứ ta không thể thấy, và họ có những năng khiếu gần như là phép thuật. Cậu nghe chuyện về cách con bé thuần hóa những con thú hoang trong rừng rồi đấy. Không bình thường chút nào và cậu không thể biện minh là bình thường được.”
“Tôi đâu có nói cô ấy bình thường. Tôi chỉ nói rằng, với tất cả những điểm khác biệt đó, cô ấy vẫn rất con người, vú Maddy à. Và vì thế những gì cô ấy có thể làm cũng hạn chế. Bốc hơi à? Thật ngớ ngẩn. Nếu cô ấy không chui vào chỗ ẩn nấp ở đâu đó trong cái nhà này thì cũng thoát ra bằng cửa sổ tầng trên.”
“Cửa sổ tầng trên?”, bà Maddy há hốc miệng ra rồi làm dấu Thánh. “Lạy Chúa, nếu ngã, con bé sẽ làm gẫy cái cổ nhỏ bé ngốc nghếch của mình!”
“Chính xác.” Alex tiến đến cầu thang. “Từ giờ trở đi, mọi cửa sổ trên tầng hai và tầng ba cũng phải được chốt. Chúng ta sẽ làm việc đó ngay bây giờ. Rồi tôi sẽ cho tập hợp một vài người giúp tôi lùng sục trong rừng. Có thể cô ấy đang lang thang ngoài đó, vui như con trẻ và hoàn toàn không biết đến nỗi hoảng loạn đang gây ra cho chúng ta.”
Mười phút sau lúc Alex đang kiểm tra chốt cửa sổ phòng khiêu vũ trên tầng ba thì anh cảm giác có gì đó sau lưng mình. Da gai lên, anh ngoảnh mặt lại thì thấy Annie đang đứng trên ô cửa mở. Cũng như hôm qua, chiếc váy yếm dị hình của cô bê bết bụi bẩn, và có vài vết bụi lem nhem trên má. Vì biết cô không thể nào dính bẩn như thế nếu ở trong nhà nên Alex chỉ có thể phỏng đoán rằng cô đã làm như anh nghi ngờ là trèo ra ngoài bằng cửa sổ tầng hai hoặc tầng ba.
Nghĩ thế thôi cũng đủ làm mạch anh đập loạn lên. Gần đây khi sửa mái nhà, anh có bài học xương máu về độ nguy hiểm của những lớp ngói đá phiến đó. Hẫng một bước thôi cũng đủ hứng trọn. Hầu hết mọi chỗ đều không có gì đỡ nếu một người rơi xuống. Anh nhất định sẽ đóng đinh vào mọi chấn song cửa sổ.
“Annie”, anh rệu rã. “Cưng à, em đã ở đâu vậy?”
Trước câu hỏi đó, cô lùi một bước.
“Đừng sợ. Anh không cáu giận em đâu. Chỉ lo thôi. Anh biết em ở đâu đó bên ngoài, và nếu em ra ngoài bằng một trong số các cửa sổ, em có thể đã bị ngã đấy.”
Cô lùi thêm bước nữa.
Di chuyển chầm chậm. Alex cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Anh đi được vài bước nữa thì cô bỏ chạy. “Annie! Quay lại đây. Anh không làm đau em đâu.”
Lời nói của anh rơi vào hư không. Alex thở dài ngao ngán và bứt bứt sống mũi mình. Vậy là anh có nhiệm vụ phải dành thời gian với cô, đúng không? Và chính xác là làm thế nào anh có thể hoàn thành được? Trói cô ấy vào ghế ư, có lẽ thế?
Anh đi dọc hành lang tầng ba ra đến chiếu nghỉ. Nắm vào trụ đỡ lan can, anh quẳng cả sức nặng của mình lên cầu thang, bước xuống ba bậc một. Đến được tầng hai, anh đi thẳng vào phòng trẻ. Bà Maddy còn đang bận rầy la Annie và xem cô có bị thương ở đâu không nên chẳng để ý anh vào phòng.
“Ôi, con gái ơi, con không thể cứ biến mất thế này được!”, bà quản gia kêu lên. “Trái tim già nua của vú không chịu đựng nổi đâu, con hiểu không? Con đã làm gì vậy? Ra ngoài bằng cửa sổ tầng trên à? Thượng đế phù hộ cho chúng ta! Con có thể đã làm gẫy cái cổ khờ dại này rồi. Con không thấy thế sao?”
Alex đi vào bàn Annie đang ngồi. Ngồi xổm trước ghế của cô, anh nghiêm nghị nhìn xoáy vào mắt cô. Những cảm xúc anh đọc được trong đó làm anh rối bời. Cô sợ bị phạt, đó là nét rõ nhất. Nhưng trông cô cũng thật bối rối và có một chút tự cho mình là đúng, cứ như đang bị buộc tội oan.
Anh nhìn quét cô một lượt, bắt đầu từ mái tóc có mấy mảng trông như mạng nhện dính vào các lọn xoăn, và cuối cùng là đôi tất trắng vấy đầy bụi đất. Bụi bẩn màu xam xám. Không phải đỏ. Hầu hết đất quanh đây là đất sét đỏ hung.
“Vú Maddy. Trong nhà có chỗ nào, ví dụ như tủ đồ hay nhà kho... mà có đầy mạng nhện và bụi bẩn không?”
Bà Maddy lắp bắp trước lời gợi mở. “Chỉ có gác mái thôi, và cậu biết rất rõ là trên đó luôn được khóa. Tôi có chiếc chìa khóa duy nhất và tôi chưa đưa cho ai kể từ hồi cậu mua két mới sau khi thằng Douglas đi.”
Alex cau mày. “Vú chắc chắn là khóa chứ?”
“Chắc chứ. Với tất cả bọn nhện và chuột quanh đó?”, bà rùng mình. “Nó luôn được khóa lại.”
“Thế có chỗ nào khác nữa không?” Alex chỉ vết bẩn trên y phục của Annie. “Nếu cô ấy ra ngoài thì, vết bẩn trên váy phải có màu đo đỏ.” Anh chạm vào vết bẩn trên đầu gối cô. “Cái này tôi thấy giống bụi bẩn hơn.”
“Bụi bẩn?” Bà quản gia nhìn anh trừng trừng. “Tôi báo cho cậu biết là mọi ngóc ngách trong cái nhà này đều được lau dọn thường xuyên và kỹ lưỡng, không một ngoại lệ. Tôi không bao giờ cho phép bất cứ căn phòng nào, tủ đồ hay gì khác, trở nên quá dơ dáy.”
Alex biết rõ như thế. Nhưng nỗi nghi hoặc của anh cứ trỗi dậy không yên. Có phải Annie tìm thấy một chỗ trốn ở đâu đó mà bà Maddy đã bỏ sót không? “Ngày mai, tôi muốn vú để ý cô ấy sát sao hơn”, anh chỉ thị cho bà quản gia. “Nếu cần thiết, vú bảo thêm một hoặc hai hầu gái nữa giúp. Lúc cô ấy tiếp tục lẻn đi, tôi muốn biết cô ấy đi hướng nào.”
Thổ âm Ireland của bà Maddy càng rõ hơn với nỗi phẫn nộ đang tăng lên của mình. “Con bé đã ra ngoài! Cứ nhìn nó mà xem, tèm nhem bụi đất. Con bé không thể bị vấy bẩn như thế này trong nhà tôi được!”
Alex đứng dậy và vỗ vào vai bà quản gia già. “ Tôi chắc là cô ấy không thể bị lấm bẩn trong nhà, vú Maddy à. Nhưng vẫn như cũ, cứ làm như tôi yêu cầu nhé? Tôi thật sự cảm kích điều này. Và đồng thời, khi trở về làm việc ở chuồng ngựa, tôi sẽ để mắt vùng ngoài nhà xem liệu có phát hiện được cô ấy đang lẻn ra cửa sổ không.”
Đưa mắt lại nhìn vợ, Alex cân nhắc tình hình và những giải pháp khả thi. Vì khi ở nhà một mình, cô được phép lang thang theo ý thích nên có thể cô thấy sống ở Montgomery Hall khá tù túng và anh thật sự không thể bắt lỗi cô vì chuyện đó. Cần phải sắp xếp để cô có thể được ra ngoài mỗi ngày. Bà Maddy không thật sự có thời gian để tháp tùng cô ấy. Hơn nữa, Alex cũng không.
Anh thở dài đầy cam chịu. Rốt cuộc thì Annie là trách nhiệm của anh chứ không của ai khác. Nếu cô cần được dẫn đi tản bộ hằng ngày, điều cô rõ ràng rất cần, thì anh là ứng viên thích hợp nhất. Giờ khi đã quyết định để cô ở Montgomery Hall lâu dài, anh không thể tránh bị đẩy vào những tình huống chỉ có mình anh và cô. Chắc chắn vậy. Thậm chí chỉ thử thôi cũng thật lố bịch. Dù là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa hay không thì họ cũng đã cưới nhau, và dù trách nhiệm của anh trong cuộc hôn nhân này có bị giới hạn đi chăng nữa thì anh vẫn là chồng cô.
Anh quả quyết nghĩ rằng một chút tự chủ là được. Nếu không có một biện pháp hiệu quả thường trực cho chuyện này thì anh tất lẽ tốt hơn là phải tìm được vài phương cách khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...