Lúc lại ngẩng đầu lên, mắt hắn đã khôi phục sự trong trẻo.
“Cô là muốn lừa tôi thả cô đi.”
Lý Do Hỉ cạn lời, “Ờ, thế anh nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng có cách nào.”
Hai người ngồi xổm bên hồ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, Bắc Cung Từ đứng lên, chỉnh lại áo choàng, nói: “Đi thôi.”
Lý Do Hỉ bật dậy, “Đi về à?”
Bắc Cung Từ lắc đầu, “Vẫn còn năm địa điểm chưa đi.”
Lý Do Hỉ ngã ra đất không dậy nổi -- Ông trời ơi! Tha cho con đi mà!
Bắc Cung Từ cũng mặc kệ, từ trước đến nay hắn đều làm việc đến nơi đến chốn, nói đi thì nhất định phải đi, không được vớ vẩn chút nào!
Thế là Lý Do Hỉ lại bị hắn xách cổ áo bay tới bay lui, tham quan tất cả các điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Sương Lâm giới! Lúc trước đi với Hữu Trần còn chưa đi hết, không ngờ lại đi hết với Bắc Cung Từ.
Thậm chí còn có nơi đi đến tận hai lần.
Chỉ có đều, thật sự là cảm giác không dễ chịu.
Lý Do Hỉ thấy mình như chạy xô theo tour du lịch, là một du khách xui xẻo bị hướng dẫn viên áp bức mạnh mẽ đi đến các địa điểm check in, chụp ảnh, lưu niệm.
Bị xách cả một ngày, nàng mệt đến không bò dậy nổi nữa.
Bắc Cung Từ còn hỏi nàng, “Chơi thích không? Hôm nay vui không?”
Lý Do Hỉ hận không thể lấy kéo đoạt mệnh cắt mở hộp sọ hắn ra xem -- Thế nào? Anh còn muốn tôi phải viết tám trăm chữ cảm nghĩ sau khi đi thăm quan chắc?
“Vui cái rắm! Sắp mệt chết đi được.” Nghĩ đến tối nay còn phải dạy thêm cho Lý Viên Viên, nàng càng mệt hơn, “Anh chơi đủ rồi hả, đưa tôi về đi.”
Bắc Cung Từ lại lắc đầu, “Không.”
Lý Do Hỉ phát điên, “A a a! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Trời sắp tối rồi! Tôi còn phải về đi đón Viên Viên tan học!”
Bắc Cung Từ nói: “Tôi đã sắp xếp xong giúp cô rồi, tối nay, Mộ tiên sinh ở thư viện sẽ chăm sóc cho nó.
Trong trường hợp nếu linh thú không có ai đón về, lại không biết đường về, Mộ tiên sinh sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bọn nó.
Bà ấy rất có kinh nghiệm, cô có thể hoàn toàn yên tâm.”
Lý Do Hỉ ngửa mặt ngã ra nền tuyết, tứ chi khua loạn lên, “Rốt cuộc anh muốn làm gì thế!”
Bắc Cung Từ khom người, túm cổ áo nàng, kéo nàng đứng dậy, “Vun đắp tình cảm với cô.”
“Vèo---” một tiếng, lại bay lên.
May mà hắn còn biết người mệt rồi thì cần nghỉ ngơi, mang Lý Do Hỉ đến một quán suối nước nóng lộ thiên ở sâu trong Tuyết sơn.
Đương nhiên là ông chủ quán nhận ra Bắc Cung Từ, dẫn hai người đến một nơi tương đối yên tĩnh.
Lý Do Hỉ như một con cá chết bị hắn túm cổ áo phía sau gáy, kéo lê trên mặt đất.
Nàng ôm chặt lấy chân ông chủ, “Cứu mạng với!”
Khuôn mặt ông chủ lộ vẻ lúng túng, “Thế này, Giới chủ…..”
Ba người đứng ở hành lang, trước mặt là một cái ao cực lớn, hơi nóng trong ao bốc lên cuồn cuộn, hoa tuyết lặng lẽ rơi xuống, cuối cùng biến thành vô hình trong hơi nước bốc lên.
Bắc Cung Từ nhấc tay, “Không sao, không cần để ý đến cô ấy.” Dứt thì thì giơ tay kia lên, ném Lý Do Hỉ từ hành lang xuống thẳng dưới ao.
“Tõm” một tiếng, bọt nước bắn tung tóe.
Đến cả hét lên mà Lý Do Hỉ cũng không kịp hét nữa.
Dáng vẻ của ông chủ không khác Đàm Li mấy.
Ông ta nhịn cười, chắp tay -- Chuồn thôi, chuồn thôi.
Bắc Cung Từ tự đi vào phòng thay áo tắm dài, đi chân đất trên nền đá lạnh như băng, chậm rãi xuống ao.
Nhiệt độ nước ao rất cao, hơi nước dày đặc, hơi khó nhìn.
Hồi lâu mà chẳng có động tĩnh gì, Bắc Cung Từ gọi một tiếng, “Lý Do Hỉ?” Không ai trả lời.
Hắn ta nhấc tay quạt sương mù, mặt nước ao lăn tăn, lại chẳng có ai hết.
Trong lòng hắn lộp bộp, chìm người xuống, ngụp vào trong nước.
Ở trong nước, tóc nàng tản ra, tà váy mỏng màu hồng bồng bềnh, hai mắt khép hờ, giống một nụ hoa phù dung dưới nước, đang đợi nở.
Bắc Cung Từ sững sờ vì vẻ đẹp của nàng trong nháy mắt, rồi lại đột nhiên nhớ ra nàng không có tu vi.
Nguy rồi! Sẽ không chết đuối đấy chứ!
Mặc dù ngâm mình trong nước ao ấm áp, hắn ta lại cảm thấy một đợt lạnh lẽo truyền từ bàn chân lên.
Hắn xông qua dòng nước, ôm eo nàng, kéo vào lòng, “Lý Do Hỉ!”
Trồi lên mặt nước, Bắc Cung Từ cảm thấy máu toàn thân mình đã lạnh hết rồi, hắn khẽ gọi, “Lý Do Hỉ?” Đưa tay thăm dò hơi thở.
Lý Do Hỉ chậm rãi mở mắt ra, trên lông mi còn treo những giọt nước.
Nàng đánh tay hắn, “Làm gì! Tôi mệt rồi đi ngủ, không được à?”
Trái tim của Bắc Cung Từ rơi xuống đất, “Nhưng mà cô…..”
Nàng lười biếng, “Tôi có Tị thủy châu, không chết được.”
Bắc Cung Từ ờ một tiếng.
Nàng túm cổ áo hắn, đứng dậy trong nước, áo váy ướt đẫm, dính chặt lấy đường cong đẹp đẽ.
Hơi nóng hun mặt nàng hơi ửng đỏ lên, đôi môi dính nước như anh đào thấm sương trên cành cây đầu hạ, làm cho người ta không nhịn được mà muốn hái, muốn thử xem mùi vị thế nào.
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, con ngươi lấp lánh ánh nước.
Bóng đêm u ám, ngọn đèn cạnh ao chiếu lên khuôn mặt nàng mấy phần ấm áp.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Bắc Cung Từ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, muốn phá vỡ những quy củ lễ giáo đã tuân thủ nghiêm ngặt nghìn năm nay một lần.
Hơi thở của hắn nặng nề dần, bàn tay đang đặt ở eo nàng chỉ thấy nóng bỏng vô cùng, hắn chậm rãi nghiêng người xuống.
Đúng vào lúc hai người chỉ cách nhau hơn một tấc, Lý Do Hỉ thừa dịp thần trí hắn đang nhộn nhạo cực kỳ, tung một đấm lên mắt phải của hắn.
Sau đó là một tiếng gầm, “Anh muốn ăn rắm phải không!”
Bắc Cung Từ chẳng hề đề phòng, ôm mắt lùi ra sau mấy bước, đau đến nhe răng nghiến lợi.
Hắn giận không kiềm được, nhưng nếu không phải tự mình nghĩ xấu trong lòng, sao lại bị người ta đánh trộm chứ.
Cuối cùng vẫn là không có cách nào nổi nóng, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ vì bản thân vừa mới luống cuống.
Lý Do Hỉ ha ha cười lớn, chống vào cạnh ao, cười đến gập cả người.
Nàng hắt nước vào hắn, nhảy lên bờ, “Ai muốn tắm uyên ương với anh, đồ thối tha không biết xấu hổ, tự anh đi mà tắm đi!” Nói xong, nhảy chân sáo về phòng.
Vừa mới đóng cửa phòng lại, còn chưa kịp thắp đèn, một sức mạnh lớn áp nàng vào cửa.
Hai tay nàng bị giữ chặt, đưa lên trên đầu, hơi thở ấm nóng phả vào gáy.
Lý Do Hỉ sờ được hoa văn quen thuộc trên áo, ngạc nhiên mừng rỡ: “Vô Trần!”
Tiếng nói của chàng mang theo mấy phần khàn khi vừa tỉnh dậy, “Nàng vừa mới làm gì?” Hô hấp nóng bỏng, giọng điệu kèm theo một chút trách cứ và trêu chọc.
Mặt nàng đỏ phừng một cái, không nhịn được mà rụt cổ, chột dạ nói: “Chẳng…..”
“Phải không?” Một bàn tay to dần dần nhích từ lưng xuống dưới, chàng vùi đầu ở cổ nàng, mút mát, gặm cắn từng tấc da thịt.
Nàng khẽ chống cự, tay chân lại mềm như bông, chẳng có tí sức lực nào, vừa mới nhúc nhích lại bị giữ chặt thêm mấy phần.
Nàng muốn giải thích, “Em…..” những lời còn lại vẫn chưa kịp nói ra miệng đã bị ngăn trong cổ họng.
Nương theo ánh nến mờ ảo từ khe cửa chiếu vào, nàng nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, hình dáng lờ mờ chỉ lộ rõ sống mũi cao thẳng.
Chàng đưa tay khẽ véo eo nàng một cái, hơi thở đã hơi hỗn loạn, “Tập trung một chút!”
“Á!” Nàng không nhịn được hét lên.
Vô Trần vùi ở cổ nàng cười, năm ngón tay mơn trớn hai má, vén hết tóc dài ướt sũng của nàng ra sau tai, đưa tay nâng gáy nàng lên, rồi hôn thật sâu.
Trong lúc hai người thở dốc, chàng áp sát má đến bên tai nàng, lẩm bẩm: “Nói, vừa nãy làm gì? Ướt hết cả người rồi.”
Nàng thở hổn hển, “Vừa nãy?” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, mượn ánh sáng mờ ảo, nhàn nhạt, ngửa đầu tìm môi chàng, khẽ cắn, “Chàng nói là lúc vừa nãy nào cơ?”
Chàng buồn bực hừ một tiếng, giữ cằm nàng, “Học được chiêu này ở đâu?”
Không có câu trả lời, cũng không cần phải đợi nữa, những lời còn lại đều bị bủa vây bởi mưa rền gió dữ đến đột ngột.
Bắc Cung Từ ngồi một mình trong ao nước, tay nắm lại thành đấm rất chặt.
Ao nước và phòng khách cách nhau không đến bốn, năm trượng.
Với tu vi và thính lực của hắn, chút động tĩnh như thế không thể nào không nghe thấy.
Mấy âm thanh ưm khẽ, mềm mại, bị đè nén cực lực, rơi vào tai hắn lại như sấm mùa xuân tháng tư, tháng năm, vang dội đến nỗi cả người điếc cũng phải nghe thấy!
Sắc mặt hắn lạnh xuống từng chút một, chậm rãi đứng lên ở trong ao.
Cả ao nước nóng đông lạnh thành băng chỉ trong chớp mắt, dường như đến cả bông tuyết đang rơi cũng dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
“Rầm-----” Một tiếng động rất lớn vang lên.
Cả cái cửa sau lưng Lý Do Hỉ bị nổ ra một cái lỗ to.
Vô Trần đã dự đoán được từ sớm, ôm eo nàng dịch chuyển sang bên cạnh.
Nàng hoảng sợ, quay đầu, lại thấy cả người Bắc Cung Từ như một tảng thịt đông mới lấy ở trong tủ lạnh ra, toàn thân phát ra hàn khí.
Hắn ngưng băng thành kiếm, chỉ thẳng vào Vô Trần.
Lý Do Hỉ ôm chặt thắt lưng Vô Trần, quay đầu hét lên, “Không cho làm chàng bị thương! Anh muốn giết chàng thì phải giết tôi trước!”
Bắc Cung Từ tức đến run cả người, “Cô đã đồng ý gì với tôi? Bây giờ lại tư thông với người ta ở trước mặt tôi! Cô xem tôi đã chết rồi hả!”
Lý Do Hỉ lớn tiếng tranh cãi, “Đúng đấy! Tôi đồng ý sinh con cho anh! Nhưng tôi không đồng ý với anh là không tư thông với người ta mà! Thế này chẳng sao hết!”
Bắc Cung Từ nghe mà toàn thân tắc nghẹn, lồng ngực nhói đau, suýt thì không cầm được cả kiếm!
Vô Trần hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn nàng, “Cái gì?”
Lý Do Hỉ điên cuồng mấp máy môi với chàng, “Giả đấy! Giả đấy! Lừa gã đấy!”
Sắc mặt Vô Trần hơi tái, lại vẫn nói: “Không được phép!” Lý Do Hỉ nháy mắt với chàng.
Mắt thấy hai người lại lặng lẽ nói chuyện như là chẳng có ai ở đây một lần nữa, Bắc Cung Từ sắp tức đến ngất luôn rồi.
Hắn ta cắn chặt răng, ánh mắt âm u, lạnh lẽo, “Kê Vô Trần! Trốn trong lòng nữ nhân là cái loại gì đây! Có bản lĩnh thì đi ra đánh một trận đàng hoàng!”
Lý Do Hỉ lắc đầu, “Đừng đánh nhau với hắn! Em có thể bảo vệ chàng!”
Vô Trần vỗ vai, trấn an nàng, cười một tiếng, chẳng hề tức giận, thản nhiên nhìn thẳng Bắc Cung Từ, “Nếu đã có người bảo vệ, sao phải đánh? Nghe nói Bắc Cung thị luôn quang minh lỗi lạc, siêu trần thoát tục, kỷ luật, tự giác.
Lại không thể ngờ được sẽ năm lần bảy lượt quyến rũ phụ nữ có chồng, thậm chí còn cướp người nhốt ở nhà.
Bây giờ nói gì mà đàng hoàng, quả thật là chuyện cười.”
Lý Do Hỉ kéo tay áo Vô Trần, nói nhỏ: “Đừng chọc giận hắn, chó cùng rứt dậu đấy.” Nghĩ ra với thính lực của Bắc Cung Từ, chắc là sẽ nghe thấy, sửa miệng, “Không đúng, thỏ nóng nảy sẽ cắn người…..”
Vô Trần không nghe, cuối cùng lại nói: “Chẳng qua ngươi chỉ là người ngoài, có tư cách gì mà đánh nhau với ta?”
Lý Do Hỉ ôm trán -- Nếu không phải bản thân là đương sự, chắc chắn khi xem tình cảnh hai người đàn ông ghen tuông, tranh giành một cô gái thế này sẽ rất thích thú!
Bây giờ nên giải quyết thế nào đây!
Gió bắc thổi vù vù qua cái lỗ to đùng ở cửa vào trong, Lý Do Hỉ nháy mắt với Vô Trần, ỷ bảo chàng không được hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng rùng mình một cái, đi đến trước mặt Bắc Cung Từ trong ánh nhìn giết người của hắn, giật tay áo hắn, “Thế nếu mà anh tức giận thật sự, cứ đâm tôi một kiếm đi là xong.
Nhưng mà tôi nói trước đấy, đâm chết rồi thì chẳng có ai sinh con với anh nữa đâu.”
Đôi con ngươi đen của hắn ta như bị nhuốm máu, dấu hôn trên cái cổ thon dài kia quá chói mắt rồi, hệt như một mũi dao nhọn đang lăng trì trái tim hắn.
Đây đã không phải là lần đầu tiên hắn thấy hình ảnh thế này.
Nhưng mỗi lần đều đau lòng như dao cắt.
Tức giận thì thế nào, nàng vẫn che chở tên kia.
Lửa giận và phẫn nộ của hắn lại bỗng hóa thành sự chua xót, mắc nghẹn trong cổ họng làm người ta không thở nổi.
Ánh mắt hàm chứa mất phần bất đắc dĩ và không cam lòng, từng chữ một rất bi thương: “Có phải là tôi đền bù thế nào thì cô cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý?”
Lý Do Hỉ thở dài, “Cái gì mà hồi tâm chuyển ý? Tôi chưa bao giờ thích anh, nói gì mà hồi tâm chuyển ý được?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...