Trong sơn động hồ băng ở sâu trong Vạn Tùng lâm, Nam Dực làm một cái giường cho Thập Dương, còn trải đệm thật dày, mang chăn, gối đến.
Mấy thứ này là do Thập Dương ăn vạ mà có, Nam Dực bị cậu ấy làm phiền đến không chịu nổi, “Đàn ông, đàn ang gì mà có tí khổ cũng không chịu nổi, đàn bà à!”
Cái gọi là tu luyện chính là ăn no thì ngủ.
Lấy hình bổ hình, đơn giản, thô tục, hiệu quả.
Lúc này đây, Nam Dực đang ngồi xếp bằng ở đối diện cậu ấy, đẩy cái nồi to có thịt đã xào chín, còn cho thêm rất nhiều ớt để tăng vị như Thập Dương dặn dò hôm qua.
Thằng nhóc thối, cho lắm ớt thế này mà cũng không sợ đánh rắm đến cay mắt.
Dù như thế vẫn không thể nào át hoàn toàn được mùi hôi thối làm cho người ta buồn nôn kia, mà hình như chỉ có một mình cậu ấy ngửi thấy mùi này.
Thập Dương chun mũi, “Anh ở trước mặt thì tôi không ăn được.”
Nam Dực trừng mắt to hơn cả chuông đồng, “Cái gì?”
Thập Dương nói thẳng: “Tôi xấu hổ.” Nói xong thì bĩu môi, cúi đầu xuống, lắc lư cơ thể.
Nam Dực chém một đao lên vách động, làm một đống lớn Tinh lam thạch rụng ra, “Mn! Đàn ông, đàn ang, thế này còn ra thể thống gì, quả thật là làm hỏng hết uy nghiêm của Bắc Cung thị!”
Nhưng không có cách nào, thằng nhóc này quen tác oai tác quái rồi, Nam Dực đứng dậy, tức giận đến thở phì phì, chỉ vào cái nồi to, “Không được thừa lại một miếng nào!”
Nam Dực vừa đi, Thập Dương bịt mũi, đổ hết thịt vào túi càn khôn như thường lệ.
Sau đó ăn sạch đống Tinh lam thạch trên đất, đợi một lúc, cảm thấy thời gian không khác lắm thì mới gọi Nam Dực vào.
Nam Dực kiểm tra một vòng, xác nhận là không còn lại một miếng nào mới khiêng cái nồi to đi.
Giám sát Thập Dương ăn uống là chức vị kiêm nhiệm của hắn, chức vị chính thức thì đương nhiên là Thống lĩnh hộ vệ Định Bắc cung.
Thấy Nam Dực đã đi xa lắm rồi, Thập Dương mới bắt đầu làm việc.
[Ng át dị ch và đ ăng trên Di ễn đ àn L ê Q úy Đ ôn] Dưới giường có một cái hố rất to, đã sâu hơn mười trượng (>33m).
Đây là do cậu ấy đào nguyên một đêm.
Cậu ấy bò xuống gầm giường, nhảy vào trong hố, lấy Kim cương xử ra đào tiếp.
Không biết là cái hồ băng này sâu bao nhiêu nữa, cũng không biết Tinh lam thạch ngưng tụ trong động dày bao nhiêu.
Cậu ấy dự định cứ đào sang ngang cho đến khi thông ra ngoài giới.
Đá đào ra được thì ăn luôn.
Kim cương xử chém mọi thứ như chém đậu phụ, khẽ chạm một cái là có thể xới tung một tảng lớn ra.
Thập Dương vừa đào vừa ăn, cũng chẳng cảm thấy mệt.
May mà mỗi ngày chỉ phải ăn một bữa thịt nát ghê tởm kia, nếu không thì riêng việc đối phó Nam Dực đã đủ lắm rồi.
Đào được một lúc, cậu ấy phát hiện ra nhầm hướng rồi, dựa vào ánh sáng lờ mờ mà tảng đá phát ra, có thể nhìn thấy được mặt bên kia là hồ băng.
Thế là lại đổi sang đào hướng khác, đại khái là đào được hơn mười trượng, đã không còn Tinh lam thạch nữa, mà là đá núi màu xám nâu.
Đào chỗ đá này ra thì chẳng có nơi nào để đổ cả, mà ăn vào thì lại hơi đau răng.
Không được, thế này không được.
Cậu ấy ngồi dưới đất nghỉ xả hơi, bắt đầu tự suy ngẫm về tính khả thi của việc đào hố chạy ra ngoài.
Nếu không thì cứ dứt khoát đào xuyên qua đi, cho nước hồ tràn ngập nơi này, rồi bơi từ hồ ra?
Cậu ấy lắc đầu, lại phủ quyết.
Bất giác lấy Phong ngữ bốc ra nhìn, lại không khỏi ơ lên một tiếng.
Thật ra, Phong ngữ bốc chính là pháp bảo do Ô Thiệu Tùng luyện chế.
Người khác không biết nhưng Thập Dương biết, Ô Thiệu Tùng còn có một biệt danh là Thúy Nguyên tiên sinh.
Hắn ta chế rất nhiều pháp bảo, ngụy trang thành một ông lão đến bán hàng giá rẻ ở Xích Huyết giới.
Nhưng chúng ma ở Xích Huyết giới mua đồ không trả tiền mà trực tiếp cướp luôn, cướp được thì lấy hiến cho Ma tôn.
Đương nhiên Phong ngữ bốc này cũng là một trong số những pháp bảo bị cướp.
Trong món đồ này có kỳ diệu, căn cứ vào sức hấp dẫn của Hắc diệu thạch chế thành mấy cái hộp đen kia để xác định vị trí.
Đương nhiên đây là một quân cờ đã được bố trí tốt từ lâu của Ô Thiệu Tùng.
Đời này của hắn ta, nếu không kể đến những việc cống hiến cho cả thế giới tu chân, chỉ tính riêng những việc hắn làm vì Kê Vô Trần cũng đã đáng để người ta khâm phục.
Mấy nghìn năm liền, thế giới tu chân chẳng xuất hiện một thiên tài nào như vậy.
Nhưng mà, nếu người bị vứt bỏ năm đó là hắn, cũng chưa chắc Kê Vô Trần sẽ không phải là một thiên tài.
Lúc này đây, màu đen trên Phong ngữ bốc lại đậm hơn một phần, chứng tỏ là hộp uế khí đã cách nơi này rất gần rồi.
Trước khi đào hố cậu ấy còn nhìn thử, là màu nhạt đồng nghĩa cái hộp đen cách đây rất xa.
Sao mới chỉ thời gian một buổi tối mà lại gần thế này? Lẽ nào cái hộp đã mọc chân chạy rồi ư?
Nhưng mà bây giờ chẳng để ý nhiều như thế được.
Cậu ấy đứng dậy, đi lại giữa hai hướng đã đào, theo sự biến đổi đậm nhạt của màu sắc trên Phong ngữ bốc để xác định phương hướng.
Thử một lúc, cậu ấy cất Phong ngữ bốc đi, cầm Kim cương xử bắt đầu đào sâu xuống dưới.
Buổi tối, Lý Do Hỉ đi đón Lý Viên Viên tan học.
Trở lại Hạnh Hà Vãn Nguyệt, Lý Viên Viên không nhìn thấy Thập Dương đâu cả, hơi mất hứng, đến cơm cũng ăn ít đi ba bát.
Lý Do Hỉ đùa cô bé, hỏi xem hôm nay giáo viên dạy cái gì.
Lý Viên Viên lắc đầu, vạch ngón tay ra, bắt đầu đếm: “Gấu đen, đánh nhau; ăn vặt, đánh nhau; đi ngủ, đánh nhau; rắn rắn, đánh nhau.”
Lý Do Hỉ nghe được, giỏi thật đấy, không ngờ một ngày chẳng làm gì mà toàn đánh nhau! Nhưng lúc buổi sáng nàng rời đi vẫn còn rất tốt mà.
Lý Do Hỉ hỏi: “Vì sao đánh nhau thế? Giáo viên mặc kệ à?”
Lý Viên Viên mở to mắt nhìn nàng, thu tay lại, lấy một miếng bánh sơn tra ở trong túi nhỏ của cô bé ra, “Ăn, không cho, đánh nhau!”
Lý Do Hỉ không biết làm sao, mỉm cười, quả nhiên đều là các bạn nhỏ, đánh nhau vì đồ ăn vặt.
Kiểm tra cẩn thận Viên Viên một lượt, thấy không bị thương, đến tóc cũng chẳng rối, có vẻ là chiến đấu áp đảo.
Nàng hơi yên tâm, lấy sách vở ra dạy thêm, giúp cô bé học chữ.
Học được vài chữ, cô bé lại xoay đi xoay lại không yên.
Lý Do Hỉ đi phòng bếp lấy một ít thịt, dắt Viên Viên ra sân, làm một cái giá nướng đồ ăn khuya.
Nàng lấy ra một miếng thịt trước, rồi đặt lên giá, nói với Lý Viên Viên: “Phun lửa, chú ý độ lửa, đừng có đốt cháy khét luôn.”
Lý Viên Viên cong lưng, há miệng, phun ra một ngụm lửa xanh, cháy khét.
Lý Do Hỉ cũng không giận, đổi một đống củi khô, vừa dạy cô bé phun lửa, vừa nói: “Nếu về sau mà em đói bụng, chị lại không có ở đây, em có thể tự mình đi tìm đồ ăn.
Nhưng mà phải nhớ, nếu muốn ăn thịt thì nướng chín trước đã, nếu không sẽ bị đau bụng đấy, hiểu chưa?”
Lý Viên Viên trịnh trọng gật đầu, “Ăn thịt! Phun lửa!” Nói xong thì ôm đùi nàng, ngẩng đầu, chớp mắt, làm nũng: “Đói rồi!”
Lý Do Hỉ xoa cái đầu nhỏ của cô bé, “Được, được, được, làm cho em ngay đây.”
Trong thư phòng của Bắc Cung Từ, Đàm Li còn đang truyền thụ cho hắn mười tám cách lấy lòng phu nhân.
Đàm Li nói: “Nếu Giới chủ muốn làm Thánh nữ vui vẻ, trước mắt có một cơ hội tốt.
Bắc Cung Từ nghe mà to cả đầu, rốt cuộc lúc này đã có một chương trình học thực tiễn, hắn ta không khỏi chấn động, “Cơ hội gì?”
Đàm Li đấm thắt lưng, Bắc Cung Từ vội ra hiệu cho ông ta ngồi.
Đàm Li cũng không làm khách, đứng hai, ba canh giờ, ông ta cũng mệt rồi.
Truyện Hot
Ông ta uống một ngụm trà, nói tiếp: “Nghe nói, Tần Thải Thải, thiên kim của Tần Nghĩa, Tần Lĩnh chủ, đã quyết định đại hôn vào mười lăm tháng sau với Lạc Hà, Thống lĩnh hộ vệ.”
Bắc Cung Từ nhíu mày, “Thế thì sao?”
Đàm Li vuốt râu, “Giới chủ cũng biết, quan hệ của Tần tiểu thư và Thánh nữ không cạn.
Bệnh mắt mấy ngày trước của Thánh nữ cùng là do Tần tiểu thư chữa khỏi.
Đại hôn của Tần tiểu thư thì đương nhiên Thánh nữ phải đến chứ? Rồi Tần gia cũng sẽ đưa thiếp mời cho Giới chủ.
Đến lúc đó thì hai vị cùng đi cùng về, lần đi về này đúng là một cơ hội tốt để vun đắp tình cảm!
Giới chủ lại dùng thêm mười tám cách công lược Thánh nữ vừa nói xong, nhất định có thể dỗ cho Thánh nữ hồi tâm chuyển ý, ở lại Sương Lâm giới.
Nhất định tương lai của Bắc Cung thị sẽ có con nối dõi, kéo dài nghìn thu vạn đời!”
Đàm Li càng nói càng kích động, như đã nhìn thấy tám vị, mười vị tiểu Giới chủ đang chạy loạn đầy nhà, trèo lên đầu gối ông ta đòi ăn kẹo nữa!
Bắc Cung Từ như có chút đăm chiêu, “Nhưng, mười lăm tháng sau, ta lo sẽ không đợi được đến lúc đó.”
Đàm Li vỗ tay một phát, bày kế cho hắn: “Cái này dễ, lúc nào họ đại hôn còn không phải do một câu của ngài à.” Vì hạnh phúc của Giới chủ và tương lai của Bắc Cung thị, ông ta chẳng thèm để ý đến cái gì khác nữa.
Dù sao Giới chủ cũng đã hơn một nghìn tuổi rồi, về sau nàng dâu lại chạy mất thì làm thế nào.
Ánh mắt Bắc Cung Từ sáng lên, “Ngày mai thì sao?”
“Hả?” Đàm Li kinh ngạc, “Ngày mai? Có phải là quá nhanh rồi không, bây giờ đã sắp giờ Hợi rồi.
Thế nào cũng phải cho họ chút thời gian chuẩn bị chứ.
Dù sao hôn nhân cũng là đại sự, không thể qua loa.”
Bắc Cung Từ đứng đậy, lập tức dán một phong thư, “Thế thì ngày kia.
Ông đi suốt đêm gửi cái thư này cho Tần Nghĩa, bảo ông ta chuẩn bị cho sớm đi.”
Đàm Li nhận lấy, chắp tay, “Vâng.” Dù là có hơi gấp gáp, nhưng vẫn tốt hơn ngày mai nhiều.
Đàm Li phái người đưa thư trong đêm, lúc đến Tam Xuyên giới đã là canh năm rồi.
Tần Nghĩa bị người gọi dậy, mơ mơ màng màng, đang muốn nổi nóng, người làm vội nói: “Lĩnh chủ! Bắc Cung Giới chủ gửi thư!”
Tần Nghĩa nghe thấy, sự buồn ngủ đã bay bớt bảy, tám phần ngay lập tức.
Nửa đêm nửa hôm, đột nhiên Bắc Cung giới chủ gửi thư, lẽ nào đã xảy ra chuyện lớn gì rồi? Ông ta vội vội vàng vàng áo khoác, xuống giường, đưa thư đến dưới đèn, mở ra đọc, hét lên ngạc nhiên: “Cái gì!”
Ông ta đọc lá thư thật tỉ mỉ, cẩn thận đến mấy lần liền, chỉ sợ đọc sai một chữ.
Nhưng trong thư giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, ấn tín cũng chính xác là của Bắc Cung Từ.
Ông ta ngã ngồi về giường tháp, Tần phu nhân khoác thêm áo cho ông ta, hỏi: “Sao thế?”
Tần Nghĩa lắc đầu, mệt mỏi vô cùng.
Nhưng Giới chủ đã lên tiếng rồi, ông ta có dám không theo đâu.
Ông ta chỉ đành nói với người hầu: “Nhanh chóng đi gọi tiểu thư, các thiếu gia dậy, còn đi báo cho quản gia nữa, khẩn trương đi sắp xếp, Bắc Cung Giới chủ gửi thư lệnh cho Thải Thải phải đại hôn vào ngày kia.”
Người hầu á một tiếng, cũng cảm thấy không thể tin nổi hệt như Tần Nghĩa, vừa muốn chạy ra, ông ta lại gọi hắn: “Đợi đã!” Ông ta cầm thư lên nhìn, “Bây giờ đã là giờ Dần rồi, trời sắp sáng rồi.
Là ngày mai! Ngày mai đại hôn! Chạy nhanh đi! Đừng trì hoãn!”
Người hầu thưa vâng, hỏa tốc chạy đi.
Tần phu nhân nửa tin nửa ngờ, cầm lấy thư đọc, cũng không khỏi hô lên, rửa mặt chải đầu với một tốc độ nhanh đến đến kinh ngạc.
Không thể nghi ngờ, phong thư này chính là một giọt nước rơi vào nồi mỡ sôi.
Không đến một khắc, trong Tần phủ khí thế ngất trời, nổ tung lốp bốp.
Bắc Cung Từ cũng là một đêm không ngủ.
Lúc Đàm Li rời khỏi, Ngọc Yên đã đợi ở bên ngoài rất nhiều giờ rồi, trong lòng còn ôm một cái hộp vuông, phủ vải đen lên.
Khi hai người lướt qua nhau, Đàm Li thở dài một tiếng, Ngọc Yên hơi cười với ông ta, cũng không để ý.
Giờ đây, cái hộp đang nằm trên bàn của Bắc Cung Từ.
Hộp đen không có một đồ trang trí dư thừa hay là điêu khắc tinh xảo nào.
Nhưng chỉ đặt nó ở đấy thôi mà ánh sáng xung quanh như đã bị hút đi mất rồi.
Bắc Cung Từ cong ngón tay gõ bàn.
Một lúc lâu sau, rốt cục hắn giơ tay ra, cái hộp đen kia bị linh lực kéo vào trong tay hắn.
Hộp đen trên tay có cảm giác trơn bóng, Bắc Cung Từ đánh giá tỉ mỉ một lượt rồi mới mở miệng: “Tìm được ở đâu?”
Ngọc Yên nói: “Thằng nhóc kia đang đào hố ở trong hang động, nghĩ chắc là đã có manh mối, Ngọc Yên bèn tìm ở xung quanh, quả nhiên đã tìm thấy một hang động bí ẩn, hộp đen ở trong hang đó.”
Bắc Cung Từ khẽ gật đầu, “Ngươi làm việc này rất tốt.”
Ngọc Yên dập đầu thật mạnh, “Ngọc Yên tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng một lòng trung thành với Giới chủ, nhật nguyệt chứng giám.
Chỉ cần giao hộp này cho Thánh nữ, dụ ma đầu kia ra ngoài là có thể giết hắn, diệt trừ hậu hoạn.
Thánh nữ có thể ở lại đây vĩnh viễn!”
Bắc Cung Từ đứng dậy, thong thả đi đến trước mặt nàng ta, nâng cằm nàng ta lên, “Việc này… ngươi đã làm rất tốt rồi.
Sau khi hết thúc, ngươi tự rời đi đi.
Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt ta thêm lần nào nữa.”
Ngọc Yên hoảng sợ ngẩng đầu, “Giới chủ! Ngọc Yên đi theo ngài đã hơn ba trăm năm, chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, Ngọc Yên đã tận sức bù lại rồi.
Có thể….
đừng đuổi Ngọc Yên đi không, cho dù không phải là Tổng quản nữa, chỉ là một người hầu thấp bé nhất thì Ngọc Yên cũng muốn ở lại bên cạnh Giới chủ, hầu hạ Giới chủ.”
Bắc Cung Từ lạnh mắt nhìn nàng ta, “Ngươi nên biết ngươi vẫn còn sống là vì cái gì.
Ngươi phải thấy may mắn là nàng ấy còn sống.
Nếu không thì chỉ sợ bây giờ ngươi cũng chẳng còn mạng mà nói chuyện với ta đâu.”
Trong mắt Ngọc Yên chậm rãi dâng đầy lệ, “Ngọc Yên không hối hận, mạng của Ngọc Yên là do Giới chủ cho, Ngọc Yên không hối hận!”
Bắc Cung Từ bóp cổ nàng ta, lớn tiếng: “Cho nên ngươi báo đáp ta như thế này hả! Cho nên ngươi lừa nàng ấy đi! Cho nên ngươi giết nàng ấy! Bây giờ lại muốn làm gì?”
Ngọc Yên ôm cổ họng, hai mắt đầy tơ máu, nước mắt rơi đầy lên mu bàn tay hắn, “Ngọc Yên biết sai rồi, chỉ cần Giới chủ không đuổi Ngọc Yên đi, Ngọc Yên nguyện ý làm bất cứ việc gì vì Giới chủ, thậm chí Ngọc Yên có thể đi chết…..
Cái hộp, nể tình cái hộp…..
Không phải lúc trước chúng ta đã nói rõ ràng rồi à, chỉ cần có thể làm được cái hộp, sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ.
Giết Tiểu Phù chỉ là để chuyển sự chú ý, nhưng Thánh nữ thông minh….
Ngọc Yên cũng đã xử lý hết những người có liên quan rồi, sau này Ngọc Yên sẽ không làm ra chuyện gì quá giới hạn nữa…..”
Cuối cùng Bắc Cung Từ cũng dần thả nàng ta ra, quăng nàng ta xuống đất, nhặt một cái khăn gấm lên lau tay thật sạch.
Ngọc Yên bò đến trước mặt hắn, ôm đùi hắn, “Giới chủ, Giới chủ, Giới chủ, Ngọc Yên đối với ngài, ngài biết đúng không…..”
“Cút!” Bắc Cung Từ phẩy áo đạp nàng ta ra, quay lưng lại, “Ngươi đi đi, bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Ngọc Yên ngẩng đầu, mắt đã không còn rơi lệ nữa.
Nàng ta chống đầu gối đứng dậy, cười lên, “Nếu tôi là Thánh nữ, Giới chủ có còn đối xử với tôi thế này không? Thân phận chính là khoảng cách mà cả đời này tôi cũng không vượt qua nổi sao?” Bất kể có cố gắng thế nào đi nữa, cũng chỉ là một gốc cỏ dại trong đầm lầy u ám, mà người kia lại là trăng sáng trên bầu trời, vĩnh viễn không thể chạm đến.
Nàng ta lùi từng bước một, cười khổ, “Hơn ba trăm năm, không phải chàng không biết, mà chỉ là giả vờ không nhìn thấy thôi.”
Bắc Cung Từ không nhịn được nữa, một cơn lốc xoáy thổi tung nàng ta ra khỏi phòng, “Ngươi vốn không nên vọng tưởng đạt được thứ gì đó.
Là ta đã quá nhân từ với ngươi mới làm cho ngươi không hiểu rõ thân phận của mình.”
Ngọc Yên ngã trên đất, khóe môi tràn máu, cười khổ.
Nàng ta đứng dậy, lấy mu bàn tay lau máu, phủi bụi đất trên người, cũng không nhiều lời nữa, quay người, bước nhanh rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...