Thập Dương cả đêm chưa về.
Sáng sớm, khi Lý Do Hỉ tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên là rèm mỏng màu trắng tinh.
Cửa sổ đang rộng mở, nàng dụi mắt, nhìn xuyên qua rèm mờ có thể thấy được một sắc xanh biếc ngoài cửa sổ.
Bốn kỳ cảnh của Hạnh Hà Vãn Nguyệt sẽ tự động chuyển đổi, lấy căn phòng nàng ở làm trung tâm, bốn mùa thong thả chuyển đổi luân phiên.
Hôm nay vừa vặn chuyển đến hoa sen mùa hè, một trong bốn kỳ cảnh.
Gió mát đưa vào từng đợt hương hoa sen, nàng hít sâu rồi chậm rãi thở ra, vươn vai một cái.
Đôi mắt đã khỏi hoàn toàn, cuối cùng, âm u liên tục mấy ngày gần đây đã hóa thành hư không.
Dưới chăn phồng lên một đống to lù lù, đang xoay tới xoay lui ở bên trong.
Lý Do Hỉ vỗ như đánh trống, “Viên Viên, dậy thôi.” Tiếp sau đó, trước ngực có một xúc cảm mềm mại truyền đến, một cái đầu nhỏ lông xù chui từ trong chăn ra, ngẩng đầu, mở to mắt nhìn nàng, khẽ cọ đầu vào cằm nàng.
Lý Do Hỉ ngạc nhiên hô lên, nhìn khuôn mặt tròn trịa, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, cái mũi nho nhỏ, đôi mắt vừa to, vừa tròn, như ao nước xanh lam.
“Này, này, này…..” Lý Do Hỉ chống tay nhỏm nửa người dậy, cái đầu tròn kia gối lên ngực nàng, ngửa đầu nhìn không chớp mắt.
“Em là… Viên Viên?” Nàng hỏi dò.
Đôi mắt xanh lam và ngọn lửa lam trên trán kia làm nàng khẳng định được bảy, tám phần trong lòng rồi.
“A Hỉ a Hỉ, chị chị chị chị…..” Giọng nói vừa mềm vừa êm, mang theo hơi sữa.
Lý Do Hỉ ôm cô bé, “Viên Viên? Em lớn rồi à! Sao mà mới một đêm đã lớn rồi!” Thật đúng là làm cho người ta vừa mừng vừa sợ.
Lý Viên Viên vui vẻ, xoay đi xoay lại trong lòng nàng, không ngừng cọ mặt vào mặt nàng, thè lưỡi ra liếm cằm nàng theo thói quen.
Tiểu Phù nghe thấy tiếng nói thì đi vào nhìn thử, cũng kinh ngạc vô cùng, Thương Lan thú lại tu được hình người rồi!
Một đạo kim quang rơi xuống trước cửa đại điện Hạnh Hà Vãn Nguyệt, toàn thân Thập Dương đầy gió tuyết, bước vào trong điện, bỏ đi ngụy trang, thu lại quần áo của Bắc Cung Từ.
Trên lông mi cậu ấy còn treo hoa sương, lúc bước vào điện đã biến thành giọt nước trong suốt một cách nhanh chóng.
Đôi môi bị đông lạnh hơi tái đi, nhìn cả người có vẻ mệt mỏi vô cùng.
Cậu ấy nhíu chặt lông mày, hô lớn, “Tiểu Phù, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”
Lý Viên Viên ở trên giường nghe thấy giọng Thập Dương, sững sờ một lúc, rất nhanh đã chui từ trong chăn ra, muốn đi tìm cậu ấy.
Kết quả là mới bò ra một nửa đã bị Lý Do Hỉ ấn vào trong -- Cái đứa bé này, toàn thân trần trùng trục, chưa mặc bất cứ cái gì đâu!
Thập Dương tùy tiện cầm một cái khăn mặt lên, vừa lau mặt vừa đi về phía Lý Do Hỉ.
Mới đi được nửa đường đã nghe thấy Lý Do Hỉ nói: “Đứng im!”
Thập Dương dừng chân, đứng nguyên ở đó.
Mặc dù không hiểu nhưng cậu ấy vẫn luôn rất nghe lời.
Lý Do Hỉ sống chết ấn Lý Viên Viên vào trong, nói: “Quay lưng lại đi.”
Thập Dương quay đi như lời nói, giọng điệu lộ vẻ mỏi mệt bất tận, “Chị của em ơi, lại sao thế?” Cậu ấy định kể với nàng chuyện tối qua trước đã rồi mới đi ngủ bù.
Lý Do Hỉ vùi Lý Viên Viên ở trong chăn, nhanh chóng lật tìm túi giới tử, “Sẽ xong ngay đây, cho em một ngạc nhiên đáng mừng.” Nói xong, lôi Lý Viên Viên ra ngoài, mặc quần áo vào cho cô bé.
Vóc dáng cô bé nhỏ nhắn, là dáng vẻ thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi.
Mặc quần áo của Lý Do Hỉ ở trên người có hơi lớn, tay áo dài ra một đoạn.
Tóc đen mềm mại rủ xuống vai, Lý Do Hỉ búi cho cô bé hai búi tóc nhỏ ở hai bên, vừa mặc quần áo tử tế, đeo thắt lưng xong, cô bé đã phẩy tay áo rộng, khẩn cấp nhảy xuống giường, nhào đến trên lưng Thập Dương.
“Dương Dương Dương Dương!” Cô bé bám trên lưng Thập Dương như con khỉ, trèo qua vai cậu ấy vòng ra trước ngực, ôm chặt cổ cậu ấy, thè lưỡi ra liếm loạn lên.
Thập Dương hơi híp mắt, bị liếm nước miếng đầy mặt, “Cái gì thế này?” Thập Dương kéo cô bé từ trên người xuống, giữ chặt cánh tay không cho động đậy, rồi mới bắt đầu đánh giá cẩn thận người trước mặt.
Một đôi mắt to của Lý Viên Viên ngập nước, nghiêng đầu nhỏ nhìn cậu ấy, “Dương Dương Dương Dương!”
Cậu ấy quay đầu nhìn Lý Do Hỉ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin được, “Đây là…..” Đây đúng là một ngạc nhiên đáng mừng.
Lý Do Hỉ gật đầu, nở một nụ cười hiền từ như bà mẹ già.
Thập Dương ôm cô bé vào lòng, “Đây là sự thật! Là Viên Viên! Viên Viên lớn rồi!”
Lý Viên Viên hôn một cái thật kêu lên mặt cậu ấy.
Thập Dương vòng tay xuống dưới nách cô bé, giơ lên thật cao, xoay tại chỗ mấy vòng liền!
Tần Thải Thải cũng qua đây, “A, đây là hổ con màu trắng đấy à? Thế mà lại lớn lên ngay lập tức được!” Bỗng nhiên nàng ấy nghĩ đến gì đó, giơ tay ra đo, tính toán kích thước một chút rồi vội vội vàng vàng chạy đi, “Tôi lại đi may quần áo cho em ấy!”
Lý Viên Viên nhảy từ trong lòng Thập Dương xuống, phẩy tay áo, chạy chân đất một vòng trong phòng, rồi phóng ra cửa như một cơn lốc.
Lý Do Hỉ cũng xuống giường, đi theo ra ngoài.
Trên con đường lát đá ngoài điện, bên đường là liễu rủ.
Trong hồ, lá sen xanh thắm, lộ ra hoa sen hồng, lấp lánh ánh nước.
Ngay giữa trời băng đất tuyết mà lại có kỳ cảnh mùa hè như thế.
Lý Do Hỉ buộc giao tiêu che mắt, ngồi ở bàn đá bên cạnh, nhìn Thập Dương đuổi theo Lý Viên Viên đang chạy như điên bên hồ.
“Tõm” một tiếng, Lý Viên Viên nhảy vào hồ.
Thập Dương ở trên bờ, sốt ruột gọi to: “Viên Viên!”
Không bao lâu sau, dưới lá sen có một cái đầu nhỏ thò ra, cô bé cầm một đài sen đưa đến trước mặt Thập Dương, “Ăn!”
Thập Dương nhận lấy, tiện tay bế cô bé lên, véo khuôn mặt nhỏ của cô bé, “Thật nghịch ngợm!”
Đột nhiên, cô bé mở to mắt, đỉnh đầu bụp một tiếng, lộ ra một đôi tai tròn lông xù.
Thập Dương không nhịn được, thò tay ra nhéo.
Sau mông cô bé lại lộ ra một cái đuôi dài.
Cái đuôi phe phẩy, cả người giống một quả bóng nhanh chóng xì hơi, lại biến trở về hình thú.
Trên thân vẫn còn treo y phục, thò ra từ cổ áo, nâng vuốt lên nhìn, “Meooo” một tiếng, như là hơi khó hiểu.
Lý Do Hỉ cười gập cả người, “Sao lại thế này?”
Thập Dương ngồi xổm xuống, dùng một thuật pháp làm sạch nước trên thân hổ của cô bé, hong khô bộ lông, “Có lẽ là mới học được hóa hình, vẫn còn chưa quen thuộc.” Cậu ấy nhớ ra lúc ở trong phòng của Bắc Cung Từ hôm qua, dường như cô bé đã ăn được cái gì đó, sau khi trở về thì hơi khác thường, sáng nay lại biến ra hình người.
Cậu ấy đoán, “Chẳng lẽ là hóa hình đan?”
Lý Do Hỉ tò mò: “Hóa hình đan?”
Thập Dương gật đầu, bế Lý Viên Viên đi đến ngồi xuống bên bàn đá, “Thường để cho yêu quái hoặc yêu thú ăn, có thể giúp họ hóa thành hình người, có thể tăng tu vi trong nháy mắt.
Nhưng bình thường, yêu loại vẫn tự tu luyện hóa hình.
Phần lớn hóa hình đan là ở trong các thị tộc, môn phái, để cho yêu thú mà họ nuôi ăn.”
Lý Do Hỉ hiểu rồi, “Em là nói, hôm qua, lúc em đi vào phòng của Bắc Cung Từ, Viên Viên đã ăn hóa hình đan rồi?”
Thập Dương gật đầu, nói: “Thương Lan thú là bán sinh thú của Thánh nữ, Bắc Cung Từ có hóa hình đan cũng không lạ.
Điểm lạ là…..” Sao chính mình cũng có phản ứng mãnh liệt với món đồ này thế?
Theo lý mà nói, kiếm linh hóa hình được quyết định hoàn toàn bởi tu vi của chủ nhân và phẩm chất tốt xấu của kiếm, không cần phải ăn hóa hình đan.
Dù sao trên thân kiếm cũng không mọc ra cái miệng, chẳng có chỗ nào để ăn.
Lý Do Hỉ hỏi: “Tối qua em đi Vạn Tùng lâm có phát hiện gì không?”
Vẻ mặt Thập Dương trở nên nghiêm túc, ôm Lý Viên Viên trong lòng, lúc có lúc không vuốt lông, “Em phát hiện ra là càng đến gần, cái loại cảm giác bị hấp dẫn kia lại càng mãnh liệt.
Ở chỗ sâu bên trong Vạn Tùng lâm có một hồ băng.
Em đào một cái hố trên mặt băng đấy, vì băng quá dày, em đào cả một đêm mới đào ra.
Dưới nước có một bông hoa sen màu lam cực lớn, em nghi Thánh nữ được sinh ra từ trong đóa hoa đấy.”
Lý Do Hỉ hỏi, “Sau đó thì sao?”
Thập Dương xua tay, “Hết rồi, trời sắp sáng, em phải đi về.
Đào hố băng cả một đêm, mệt chết em rồi.
Tiểu Phù đâu, cơm đã xong chưa thế?”
“Đến đây, đến đây!” Đúng lúc Tiểu Phù đến đây, sau lưng còn có một người làm bưng một cái chậu gỗ to.
Bên trong chậu là cháo thịt, có thịt băm, tôm nõn, gan lợn và rau xanh, bên trên còn rắc chút hành thái, hương thơm xông vào mũi.
Đại Ngưu ở phòng bếp chỉ thấy mỗi lần mình bưng chậu to, nồi to, có mấy phần cảm giác cho lợn ăn ở quê năm đó, thấy rất thân thiết.
Thập Dương cũng không làm khách, múc một bát to cho mình ăn.
Thật sự là cậu ấy mệt muốn chết rồi.
Tiểu Phù múc một bát, đi đưa cho Tần Thải Thải.
Lý Do Hỉ cho hổ ăn đá rồi mới tự múc một bát ăn dần.
Từ khi đến Định Bắc cung, thức ăn cho hổ của Lý Viên Viên cũng không phải là vấn đề nữa, mỗi ngày đều được ăn no.
Nếu chỗ sâu trong Vạn Tùng lâm là nơi Thánh nữ sinh ra, thế thì rõ là nơi sản sinh ra hổ lương cũng ở gần đấy.
Nếu có thể rời đi, phải chuẩn bị cho đủ thức ăn của hổ trước đã.
Nàng nghĩ ngợi rồi lấy Phong ngữ bốc ra.
Sự trở về của Hữu Trần cũng khiến cho toàn bộ Phong ngữ bốc đen như mực đặc, bên trên chỉ còn trống ba góc.
Chỉ cần tập hợp đủ ba góc này, Đại Ma Vương sẽ có thể rời khỏi thức hải của nàng, khôi phục thân thể tự do.
Nhưng điều đáng nói là, trong ba góc này, có một góc đã hơi xám đi, chứng tỏ phần uế khí thứ tư ở ngay tại Sương Lâm giới.
Phán đoán theo kinh nghiệm trước đây, vị trí ở rất gần, không phải Định Bắc cung thì chính là Vạn Tùng lâm.
Định Bắc cung ở trên đỉnh Sương Lâm Tuyết sơn, nếu uế khí ở đây, màu sắc của Phong ngữ bốc phải càng đậm hơn mới đúng.
Nếu không ở đây, có thể chắc tám phần là ở Vạn Tùng lâm cách đây không xa.
Ô Thiệu Tùng cũng là do Thánh nữ sinh ra, rất có khả năng hắn ta đặt phần uế thân thứ tư ở Vạn Tùng lâm.
Lần này lại muốn nàng làm gì? Lý Do Hỉ thật sự càng lúc càng mong đợi chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Dường như lúc đầu Thập Dương tìm đến mà chưa biết thân phận Thánh nữ của nàng cũng chẳng phải là do trùng hợp.
Lý Do Hỉ nhìn Thập Dương ăn như hổ đói ở đối diện, nói: “Hôm qua em không bị người nào phát hiện à?”
Thập Dương cũng không ngẩng đầu lên, “Không có.”
Lý Do Hỉ nói: “Thế đêm nay chị đi cùng với em.
Em lại đóng giả thành Bắc Cung Từ, hai chúng ta giả vờ đi ước hội (hẹn hò).”
Xác nhận xem uế khí thứ tư có ở Vạn Tùng lâm không trước đã, rồi lại tính kế lâu dài sau.
Thập Dương ngẩng đầu, lau miệng, “Hội thì hội (được thì được), bất hội thì bất hội (không được thì không được), ước hội (chắc được) là cái gì?”
Lý Do Hỉ: …..
Đến buổi chiều, Lý Do Hỉ không ngồi yên được, xắn ống quần, lội xuống chỗ nước nông bên hồ, đào củ sen.
Toàn bộ Hạnh Hà Vãn Nguyệt đều được dùng trận pháp linh khí tự động vận hành, củ sen trong hồ được hấp thu linh khí, mập mạp, trắng nõn.
Nếu ở bên ngoài, lúc hoa sen nở rộ thì củ sen còn chưa lớn đâu.
Trời mùa đông thế này mà có thể ăn được củ sen tươi mới cũng được xem như là một việc rất tốt đẹp.
Thập Dương đi về ngủ bù, Tần Thải Thải đang bận may váy áo cho Lý Viên Viên.
Tiểu Phù ngồi xổm bên bờ, Lý Do Hỉ đào được một củ thì nàng ấy rửa một củ, trong lúc không để ý đã đào được nguyên một sọt.
Mắt thấy cũng kha khá rồi nàng mới thẳng lưng lên bờ.
Tiểu Phù bưng nước sạch đến cho nàng rửa tay chân.
Lý Do Hỉ lau mồ hôi, “Lạ thật, tôi phá hoại Hạnh Hà Vãn Nguyệt thế này mà Bắc Cung Từ lại chẳng thèm để ý.” Chẳng lẽ hôm qua bị tức đến ngất luôn rồi, còn chưa tỉnh?
Tiểu Phù nói: “Hôm nay Giới chủ không ở đây.
Sáng sớm lúc đi phòng bếp, em nghe thấy Đại Ngưu phòng bếp kể sáng nay lúc đi lấy đồ ăn thì lão Lưu đưa đồ nói nhìn thấy Giới chủ xuống núi rồi.
Hề hề, Tiểu Phù luôn giúp người để ý đấy.”
Lý Do Hỉ nảy ra ý nghĩ, thế sao tối nay Thập Dương hóa trang thành gã mà ra ngoài được? Nàng hỏi: “Tối nay Bắc Cung Từ có về không?”
Tiểu Phù nói: “Điều này thì em không biết, tu vi của Giới chủ cao thâm, đến vô hình, đi không bóng, em chỉ là một nô tỳ thì sao biết được.
Nhưng mà Tiểu Phù thấy Giới chủ đối xử tốt với người như thế, người thật sự không suy nghĩ thêm ạ?”
Lý Do Hỉ không tiếp lời, nếu mà làm con rể thì cũng có thể nghĩ một chút.
Nhưng mà bây giờ không để ý nhiều thế được, bất cứ giá nào cũng phải ra ngoài, kể cả bị bắt thì có gì to tát đâu, chẳng lẽ còn muốn giết nàng?
Giờ chị đây là Thánh nữ đấy!
Nàng lấy khăn lau sạch nước trên tay, nói: “Tối nay ăn củ sen rán, lại làm cả củ sen hầm canh sườn và gỏi sen, tiệc toàn củ sen.”
Tiểu Phù đồng ý một tiếng, ôm cái sọt lên, đi đến phòng bếp.
Phòng bếp của Thánh nữ được xây độc lập trong Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Sau khi Lâm Nguyệt đi, đám đầu bếp được điều đến bên ngoài Định Bắc cung để nấu tập thể cho những đệ tử của Bắc Cung thị.
Sau khi Lý Do Hỉ đến, họ lại được điều về đây.
Mặc dù vẫn đang nấu “cơm tập thể”, nhưng mà làm cơm cho Thánh nữ thì đương nhiên phải cẩn thận hơn nhiều.
Hạnh Hà Vãn Nguyệt rất lớn, người thì ít.
Tiểu Phù ôm sọt củ sen, đi qua một bụi hoa ở phía ngoài cùng, từ xa đã nhìn thấy một người, là Tiểu Tửu bên cạnh Ngọc Tổng quản, dường như cố tình đợi nàng ấy ở đây.
“Tiểu Tửu? Sao cô lại ở đây?” Tiểu Phù đặt sọt xuống, lau mồ hôi.
Vẻ mặt Tiểu Tửu hơi khó xử, lắp bắp mở miệng, “Tiểu Phù…..”
Họ đều là cô nhi, được Định Bắc cung mua về cùng một đợt để làm nha hoàn.
Cũng cùng nhau học mọi thứ, cùng ăn cơm, cùng đi ngủ.
Chỉ là từ sau khi Tiểu Tửu được phân đến bên cạnh Ngọc Tổng quản, hai người dần ít qua lại.
Sau khi Thánh nữ mất tích, cũng đã ba năm không gặp rồi.
Tiểu Tửu cầm tay nàng ấy, sờ soạng quần áo trên người nàng ấy, “Vải thật tốt, Thánh nữ đối xử với cô thật tốt!”
Tiểu Phù hơi ngượng ngùng, cúi đầu cười, “Thế cô thì sao? Ngọc Tổng quản đối xử với cô tốt không? Lâu lắm rồi không gặp, tôi cũng rất nhớ cô đấy.”
Tiểu Tửu cúi đầu xuống, cười hơi chua xót, “Thật không dám giấu, tôi còn hâm mộ cô thật đấy.
Tôi nghe họ nói tính cách Thánh nữ thay đổi rất nhiều, còn lo người không đối tốt với cô, nên mới chạy qua đây xem thử.”
Tiểu Phù nghe nàng ta nói thế cũng hơi cảm thán.
Mặc dù mọi người đã từng thân thiết với nhau như thế, nhưng nàng ấy lại là lớn lên bên cạnh Thánh nữ từ nhỏ.
Sau khi Thánh nữ mất tích, vì có hơi đề phòng với Ngọc Tổng quản, nên cũng xa cách cả Tiểu Tửu.
Bây giờ thấy Tiểu Tửu chủ động đến tìm mình, thật sự có hơi áy náy trong lòng.
Tiểu Phù thấy vẻ mặt nàng ta không tốt, hỏi: “Cô sao thế? Không vui à?”
Tiểu Tửu cúi đầu, từng giọt nước mắt to rơi xuống mu bàn tay Tiểu Phù.
Tiểu Phù hoảng hốt, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Tiểu Tửu ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, “Tôi bị lạc mất Cầu Cầu rồi.”
Tiểu Phù á một tiếng, Cầu Cầu là một con tuyết điêu mà Ngọc Tổng quản nuôi, dáng vẻ đáng yêu vô cùng, Ngọc Tổng quản rất thích.
Xưa nay vẫn là do Tiểu Tửu chăm sóc.
Nàng ấy hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Mau đi tìm thôi!”
Tiểu Tửu nói: “Là bị lạc mất ở sau núi.
Cô cũng biết phía sau núi rộng lớn như thế, tôi không dám nói cho người khác nên mới đến tìm cô.”
Tiểu Phù thở dài, “Được rồi, nhưng mà tôi phải đưa sọt này đến phòng bếp đã.”
Tiểu Tửu lau nước mắt, “Tiểu Phù, cô thật tốt.
Thế cô mau đi đi, tôi đợi cô ở đây.”
Tiểu Phù gật đầu, lại ôm sọt lên, bước nhanh về phía phòng bếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...