Lý Do Hỉ tỉnh rồi, nàng là bị đau mà tỉnh.
Nàng bật dậy khỏi cái tháp như một con cá chép đang giãy đành đạch -- Tên khốn nào lại để Lang nha bổng trên giường nàng thế cơ chứ! Có thể đâm chết người đấy!
Hữu Trần nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy đến, nâng Lang nha bổng như đang hiến vật quý đưa đến trước mặt nàng, “Nàng tỉnh rồi! Mau nhìn xem, đây là tôi làm vì nàng đấy, nàng thích không?”
Lý Do Hỉ nhận lấy cái Lang nha bổng toàn thân lấp lánh ánh tím, ngón tay vuốt ve hoa văn ngọn lửa màu trầm ở bên trên.
Lúc trước Thập Dương còn từng nói với nàng muốn tìm một đại sư luyện khí rèn lại Lang nha bổng một lần nữa, không ngờ -- Bây giờ còn chẳng tốn một đồng tiền nào đã xong việc rồi!
Nàng cầm Lang nha bổng bằng hai tay, thuận tiện vung thử mấy cái, gậy vung lên tạo ra gió rất oai phong, lúc vung sẽ có những điểm ánh sáng nhỏ lấp lánh, rực rỡ.
“Thật là đẹp mắt!” Lý Do Hỉ cầm Lang nha bổng, yêu thích không muốn rời tay, “Lúc nào thì cậu lén lút làm thế, sao cậu biết tôi không có vũ khí vậy?”
Hữu Trần cười, vươn tay về phía nàng, mắt mày cong cong như vầng trăng non, “Tôi đã biết là nàng sẽ thích! Tôi dùng đống đá màu tím trong túi của nàng đấy.
Tôi còn biết nàng tỉnh dậy thì chắc chắn sẽ đói, đã chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ ăn!”
Lý Do Hỉ ngơ ngác nhìn cậu ta, thần xui quỷ khiến thế nào mà lại quăng Lang nha bổng đi, đặt tay lên bàn tay ấm áp, thon dài kia.
Hữu Trần kéo nhẹ nhàng, nàng ngã vào trong lòng cậu ta, cậu ta thuận thế ôm eo thon của nàng thật chặt rồi xoay tại chỗ mấy vòng.
Hai tay nàng vòng quanh cổ cậu ta, tóc dài tung bay, tiếng cười như chuông, “Không được, không được, chóng mặt rồi…..”
Nàng lỏng tay liền trượt xuống từ trong lòng cậu ta, chân trần dẫm lên bàn chân cậu ta, khẽ lắc đầu, “Chóng mặt quá!”
Cậu ta hơi cúi người xuống, hôn lên trán nàng, cánh tay vòng qua, bế nàng lên, yêu thích đến mức không thể tả được bằng lời.
Khuôn mặt của nàng không khỏi đỏ lên, cúi đầu thẹn thùng, cắn móng tay.
Hữu Trần bế nàng đến bên bàn, thả nàng xuống một cái ghế, lại đẩy một đống bát đĩa đến trước mặt nàng như hiến vật quý: “Nàng xem, đây là hoa quả tôi tự đi hái được ở trên núi.
Cái màu đỏ này, tôi đã thử rồi, rất ngọt.
Còn có cái này, bên ngoài vỏ cứng, bên trong mềm, tôi cũng thử rồi, đều rất ngon đấy!”
Lý Do Hỉ nhìn quả dại đầy bàn, có quả hồng dại, óc chó, hạt dẻ, khoai lang, đều được rửa bằng nước sạch, đầy ắp trong đĩa.
Lý Do Hỉ nhìn ánh mắt cậu ta sáng lấp lánh như những ngôi sao phản chiếu trong suối nước.
Nàng cầm tay cậu ta, quả nhiên trong kẽ tay vẫn còn chút màu xanh của nước quả.
Nàng đứng dậy lấy khăn ướt lau cho cậu ta thật cẩn thận, tỉ mỉ, dịu dàng, “Cậu có nhiều thuộc hạ như thế, sao phải tự mình làm chứ.”
Hữu Trần cười hề hề, dáng vẻ hồn nhiên, đáng yêu, “Trong núi có rất nhiều, rất nhiều quả dại, nàng mau ăn đi, ăn hết tôi lại đi hái!”
Lý Do Hỉ ừ khẽ một tiếng, để khăn tay sang bên cạnh, nhặt một quả óc chó trong đĩa lên, nắm trong lòng bàn tay, bóp thật mạnh.
“Xít-----” Nàng vung cánh tay, kéo tay áo lên nhìn, vết thương bị cành cây đâm vào hôm qua nay lại bị chảy máu vì dùng sức.
“Ơ, sao còn chưa khỏi?” Loại vết thương nhỏ này, trước đây chỉ cần qua một đêm sẽ liền, ba hôm sau thì đến sẹo cũng không còn.
Hữu Trần vội nắm cánh tay nàng, căng thẳng: “Sao thế, đau không?”
Lý Do Hỉ nhớ hồi trước Kê Vô Trần trị thương ở bàn chân giúp nàng thì chỉ cần úp bàn tay lên một lát thì khỏi.
Thế là nàng cười hì hì, nói: “Cậu chữa giúp tôi đi, tôi bóc vỏ óc chó cho cậu ăn.”
“Hả?” Hữu Trần gãi đầu, “Nhưng mà tôi chỉ biết giết người thôi, không biết chữa bệnh mà!”
Nụ cười của Lý Do Hỉ cứng đơ trên mặt -- Suýt nữa thì quên mất cậu ta có thân phận gì.
Nàng kéo tay áo xuống, “À, thế thì thôi, tôi chỉ nói bừa ý mà, ha ha.”
Mà Hữu Trần lại không muốn, nắm tay nàng không buông, làm nũng: “Thế để tôi thử xem, có khi lại được đấy?”
“Được rồi.” Nàng chỉnh lại áo, nghiêng người về phía cậu ta, đối mặt: “Chữa đi.”
Cậu ta gật đầu trịnh trọng, nâng tay phải lên, lòng bàn tay bừng lên ngọn lửa.
Lý Do Hỉ ôm lấy chính mình, hoảng sợ: “Làm gì thế!”
Hữu Trần vội vẩy tay, “À, thói quen, làm lại nào!”
Lý Do Hỉ im lặng, thói quen kia là cái thói quen mà giết người giết thành quen hả.
Nàng đang muốn từ chối thì thấy tay phải của cậu ta lại bùng lên một đám khí đen, lời đến miệng lại nuốt xuống.
Trên người Đại Ma Vương cũng có khí đen này, còn thường dùng để tưới cây tưới hoa đấy.
Hữu Trần nâng đám khí đen đến gần nàng từng chút một, Kê Vô Trần trong thức hải đang ngồi trước nấm mồ như đang úp mặt vào tường, dường như nhận thấy điều gì đó, bỗng mở bừng đôi mắt, hoảng hốt hô lên một tiếng: “Không!”
Nhưng mà đã muộn rồi, đám khí đen vây nàng ở bên trong ngay lập tức, nàng trừng lớn hai mắt, môi răng phát ra tiếng rên thống khổ, nắm thật chặt tay áo của cậu ta, “Hữu…..
Trần…..” sau đó hai mắt nhắm lại, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng cậu ta.
“A Hỉ!” Kê Vô Trần muốn phá tung xiềng xích mà vẫn lại phí công.
Hữu Trần không hiểu gì cả, “Sao lại có thể như thế…..” Cậu ta ôm Lý Do Hỉ, nhìn quanh bốn phía, “Ai, ai đang nói vậy?”
……….
Thập Dương nhanh như chớp, kim quang chính khí trên thân kiếm cắt xoẹt qua sương đen, vẫn luôn hướng thẳng về phía sâu trong Bất Hàm sơn mà bay.
Càng đi vào sâu bên trong, khí đen càng nhạt dần, trong lúc cậu ấy đang bay phía trên rừng thì bị gì đó hấp dẫn tầm mắt rồi dừng bước, hạ xuống phía dưới.
Khoảnh rừng trước mặt có thể nói là nặng trĩu “quả”.
Đất dưới chân cháy đen, lá rụng mủn ra, trong rừng cây khô héo nhìn không thấy tận cùng, vô số thi thể rủ xuống, có người, có thú, không phân biệt nam nữ, lớn nhỏ.
Bộ dạng lúc chết đều khủng khiếp, khuôn mặt vặn vẹo, da thịt lõm xuống lộ ra khung xương lởm chởm, cả người đen xì như thịt khô bị hun khói, treo dày đặc trên từng gốc cây một.
Một nơi như thế mà lại chẳng nhìn thấy nổi một con kiến, một con giòi.
Vẻ mặt Thập Dương chán ghét, nâng tay áo che lại miệng, mũi, chậm rãi đi vào.
Cậu ấy giơ hai ngón tay của bàn tay kia lên, khép lại, thi triển thuật pháp rút ra một tia khí đen còn sót lại trong một cái xác gần nhất ra, cuốn lại thành một đám trôi nổi trên lòng bàn tay, quan sát thật kỹ.
Cậu ấy nhíu chặt lông mày, hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như thế, “Ác trọc chi khí?”
Lúc trước Liễu Như Khanh nói nơi này có ma thì cậu ấy còn không tin cho lắm, mặc dù sương đen vây bên ngoài dãy núi cũng nhiễm chút ma khí nhưng rất nhạt.
Nhưng đám khí trong lòng bàn tay cậu ấy lại không hề bình thường.
Trải qua trận đại chiến nghìn năm trước, hiện nay ma khí tinh thuần giống thế này, trừ Kê Vô Trần ra thì không có ma nào có thực lực mạnh mẽ vậy cả.
Nhưng ma khí trên người Kê Vô Trần lại không giống thế này.
Hắn là yêu ma được hợp thành từ uế khí ngưng tụ lại, trên người tất phải mang theo oán niệm và căm hận.
Trước khi hắn bị đánh dồn vào nhốt trong Phong Ma đài, khi đang tranh đấu với Ô Thiệu Tùng thì ác trọc chi khí có thể thiêu trụi cây cỏ lên tới phạm vi trăm dặm.
Nhưng từ khi bị nhốt ở Phong Ma đài, ác trọc chi khí trên người hắn đã không còn sót lại chút nào, chỉ có ma khí trong suốt, tinh khiết mà thôi.
Vạn sự công bằng, thiên đạo vĩnh hằng.
Thế gian này có nhân, yêu, ma cùng tồn tại.
Há có thể lấy tộc, đàn, ra để phân biệt thiện ác.
Nhân có ác nhân, ma cũng có thiện.
Ví dụ như Trầm Nghiên, trên người hắn ta không có ác trọc chi khí, chỉ cần hắn thật thà làm ruộng, cũng chẳng ai sẽ đi bới móc hắn ta cả.
Nhưng mà, ác trọc chi khí của Kê Vô Trần đã chạy đi chỗ nào nhỉ…..
Thập Dương bỗng nghĩ ra rồi! Là ma châu!
Phàm là ma, tất nhiên trong cơ thể sẽ có ma châu ngưng tụ lại từ khi thành ma!
Cuối cùng cậu ấy cũng hiểu được vì sao sau khi bị nhốt ở Phong Ma đài, tính cách Kê Vô Trần lại thay đổi chóng mặt đến thế.
Thậm chí, lúc cậu ấy bị ma khác bắt nạt, còn dễ dàng để cho cậu ấy ở bên cạnh, che chở cho cậu ấy cả nghìn năm.
Thập Dương hoảng sợ mở to đôi mắt, rốt cuộc cũng biết sao cái tên đêm qua lại giống y như đúc cùng một khuôn với Kê Vô Trần, cũng hiểu được ác trọc chi khí trong cái xác này từ đâu mà ra!
Tên kia chính là ma châu trong cơ thể Kê Vô Trần bị tách ra! Nếu xem gã thành Kê Vô Trần cũng chẳng quá đáng chút nào, họ vốn là một thể, tâm ý tương thông, đồng thân đồng cảm! Chẳng qua là bị chia tách thành hai phần.
Nhưng về mặt bản chất thì chính là một người.
Nếu không thì sao tối qua gã kia vừa gặp chị gái đã biểu hiện ra dáng vẻ thân thiết, quen thuộc vô cùng như thế, nhất định là Kê Vô Trần đã có ý định vấy bẩn chị từ lâu rồi!
Nếu thật là như thế thì cũng không có gì.
Nếu Ô Thiệu Tùng đã tách ma châu ra, tất nhiên đã áp chế hoặc tinh lọc ác trọc chi khí rồi mới có thể yên tâm ném gã ở ngọn núi này cả nghìn năm.
Nhưng ma châu kia lại giết hại nhiều người phàm trói gà không chặt thế này, khẳng định là có nguyên nhân gì đó làm cho gã không thể khống chế nổi ác trọc chi khí của chính mình.
Hoặc là nói bản chất của gã chính là ác niệm trong lòng Kê Vô Trần.
Một người cực thanh (trong sạch), một gã cực trọc (bẩn đục).
Cực trọc…..
Thập Dương hoảng hốt lùi về sau mấy bước, tiếng cành cây gãy răng rắc dưới chân làm cậu ấy hoàn hồn từ trong suy nghĩ.
Chắc chắn chị gái ở bên cạnh gã kia sẽ bị gã hại chết!
……….
Lúc Lý Do Hỉ tỉnh lại, Hữu Trần vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Trong mắt là sự u buồn không tan, lông mi thật dài rủ xuống, ánh nước trong mắt lấp lánh mà chưa rơi lệ xuống, đến cả nàng tỉnh cũng chưa phát hiện ra ngay.
Nàng mở miệng, chất giọng rất khàn, phát ra âm thanh thô ráp.
Hữu Trần vội đưa tay lên khóe mắt lau lệ, nắm chặt tay nàng: “Rốt cuộc nàng đã tỉnh rồi, tôi rất lo cho nàng…..”
Nàng chống cánh tay để ngồi dậy, hắng giọng, Hữu Trần vội đưa nước trắng đến bên môi nàng, giúp nàng uống.
Hữu Trần ngồi bên cạnh, ôm lấy vai nàng, để nàng dựa đầu vào ngực cậu ta một cách tự nhiên.
Nàng đưa tay khẽ vuốt ngực, cố gắng bình ổn cảm xúc hỗn loạn, lại xoa thái dương, “Lúc nãy tôi bị làm sao thế, đột nhiên lại cảm thấy rất mệt, cứ như bị người ta chụp bao tải rồi đánh cho một trận vậy.”
Hữu Trần nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn lên tóc, giọng nói đầy ý xin lỗi, “Xin lỗi, là tôi không tốt.”
Lý Do Hỉ nhẹ than một tiếng, đoán chắc là do cậu ta dùng chiêu để giết người theo thói quen lên người nàng.
“Không sao đâu!” Nàng bỗng cao giọng, giọng điệu vui vẻ, “Sức khỏe tôi rất tốt, không cần chữa cũng không sao.
Tôi biết không phải cậu cố ý, tôi sẽ không trách cậu đâu!”
Nàng bò dậy khỏi tháp, nhảy tại chỗ một bài tập thể dục như trên đài, cười nói: “Có phải không sao không!”
Hữu Trần cũng bị nàng chọc cười, đứng dậy đến bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng thật chặt, chôn đầu ở gáy nàng, ngửi hương thơm trên tóc nàng, “Nếu có thể, tôi thật sự muốn vĩnh viễn vĩnh viễn ở cạnh nàng, không xa rời.”
Vĩnh viễn vĩnh viễn ở cạnh nhau, đều này có thể không?
Lý Do Hỉ im lặng, rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì, rốt cuộc cậu ta là ai?
Nàng nhẹ nhàng ôm eo Hữu Trần, không kiềm nổi mà nhớ đến Kê Vô Trần.
Bây giờ nàng đã không phân biệt được rõ nữa, rốt cuộc là do dáng vẻ cậu ta và Kê Vô Trần giống nhau, hay là bởi vì cậu ta chẳng hề che dấu một chút nào tình cảm dạt dào và sự quan tâm cẩn thận, làm cho nàng vui vẻ đắm chìm trong đó.
Vào lúc này, nàng hận sự tỉnh táo tàn nhẫn của mình, “Hữu Trần, rốt cuộc cậu từ đâu ra thế?”
Hữu Trần bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn những đầu ngón tay của nàng, “Nàng muốn biết, tôi sẽ dẫn nàng đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...