Một con, hai con, ba con…..
Bóng đen hội tụ trước cửa động càng lúc càng nhiều, chặn hết cả lối đi.
Lý Ho Hỉ cười giễu, tay nắm thành đấm, xoay cổ tay, nói với Kê Vô Trần: “Anh đừng có ra tay, để đấy cho tôi, lão nương không tin chỉ mấy con chó thôi mà cũng không xử được!”
Kê Vô Trần thở dài, chỉ đành nhẹ nhàng nói được.
Cũng không phải hắn không muốn trợ giúp, mà là không thể giúp.
Nếu hắn ra tay thì chắc chắn sẽ bị phản phệ, uế khí còn có thể thiêu cháy thần hồn của nàng.
Nhẹ thì mất sạch tu vi, nặng thì ngu dại, điên cuồng.
Hắn âm thầm căm giận, Ô Thiệu Tùng tính toán hay lắm, thiết kế nhiều cấm chế như vậy chẳng qua là để vây khốn hắn cả đời thôi.
Nếu không thì dựa vào năng lực của chính hắn, thu hồi uế thân là việc dễ như trở bàn tay.
Bất kể lúc ở Xích Huyết giới hay Phong Ma đài, hắn chưa bao giờ oán hận ai cả.
Đánh không lại được hắn ta là do tài nghệ chính mình không bằng người.
Nhưng mà bây giờ…..
hắn không biết có nên hận hắn ta không.
Nếu hết thảy chưa hề phát sinh, sao hắn có thể gặp được nàng.
Nhưng bây giờ phát sinh rồi, hắn lại không có biện pháp bảo vệ nàng.
Lý Do Hỉ hoàn toàn không cảm thấy chính mình cần được bảo vệ.
Nàng lấy Lang nha bổng ra, hoạt động tay chân một chút, phẩy mũi, đắc ý: “Xem đây nhé, đợi tôi một gậy đập chết một con thì đừng có nói tôi bắt nạt…..”
Nàng còn chưa nói hết lời, mấy chục con chó đang vây quanh cửa động đột nhiên chạy như điên về phía nàng.
Lý Do Hỉ ngơ ra một lát, “Đợi đã, còn chưa bắt đầu mà!
A…..
Cứu mạng!” Nàng hét to một tiếng, bắt đầu chạy ngược vào trong, chỉ hận không mọc ra thêm hai cái chân nữa! Chạy ngược lại cũng là theo chiều sóng nước, tốc độ nhanh hơn không ít, nhưng trước mặt cũng là đường cùng, lẽ nào lại phải bơi trở về sao?
“Làm thế nào đây!” Lý Do Hỉ vội chết đi được, “Thập Dương chết tiệt kia, còn không mau đến cứu tôi!”
Kê Vô Trần đỡ trán -- Ngát dịch và đăng tại dđLQĐ -- Vừa rồi không phải nàng còn rất uy phong sao?
Hắn chỉ đành nhắc nhở, “Khu ma tản, Khu ma tản!”
“Đúng, đúng, đúng, đúng!” Lý Do Hỉ vừa chạy vừa rút cái ô ra, lúc đàn chó sau lưng chỉ cách nàng hơn một tấc thì cuối cùng Khu ma tản cũng bắn ra “Phịch” một tiếng, bao trọn Lý Do Hỉ ở bên trong.
Đàn chó chen chúc tiến lên, chớp mắt đã vây quanh ô cầu, răng nanh gặm mặt ngoài ô cầu phát ra những tiếng ken két bén nhọn chói tai, lại vẫn không có cách nào phá vỡ.
Lý Do Hỉ ngồi ở bên trong, hồn vía kinh hoảng vẫn chưa bình tĩnh lại được, tay sờ phải cái gì đó, nhặt lên nhìn, không biết là răng cửa của ai bị gãy rơi ra rồi.
Nàng nằm sấp trong quả cầu ô bò về phía trước, lăn từng chút, từng chút một, khóe mắt tràn ra nước mắt thật lý trí.
Nàng lau lệ, giọng nói cũng run rẩy: “Gặp...!gặp được Điểm Đăng đại sư… quả thật là hạnh phúc lớn nhất đời này của tôi… hu hu… là phúc phận đã tu tận tám kiếp của tôi…..
Đợi sau này có cơ hội đến Dương Thiền Tông giới, nhất định tôi phải quyên thật nhiều tiền công đức cho Tây Sơn tự…..”
Nghĩ đến đây, nàng lại thấy lỗ quá, sớm biết thế này thì lúc đầu phải lấy thật nhiều Tử huyền tinh thạch vào!
Mặt ngoài Khu ma tản đen ngòm, nhìn thì tưởng như mỏng manh, thật ra lại hết sức cứng cỏi.
Mấy con chó bình thường mà thôi, cho dù dùng tu vi hiện tại của Thập Dương đến chém cũng sẽ không để lại một chút dấu vết nào.
Lý Do Hỉ lăn rất nhanh, phán đoán dựa vào ánh sáng xuyên qua ô cầu, có thể khẳng định mình đã lăn ra ngoài huyệt động rồi, nhưng mà càng lúc càng nhiều chó bao quanh, cắn xé ô cầu.
Nàng bị vây ở chỗ này, chẳng có cách nào tiến thêm một tấc.
Thập Dương đâu? Thập Dương biến đâu rồi?
Lý Do Hỉ gào rát cổ họng: “Thập Dương! Thập Dương! Cậu chết ở nào rồi, còn không mau đến cứu tôi!”
Thập Dương đang đứng ở chỗ nước biển không quá thắt lưng, cậu ta ôm hổ, vẻ mặt buồn khổ, lớn tiếng trả lời: “Tôi không dám đi qua đó, bọn chúng không thể đến đây, chị cố gắng lăn thêm chút nữa đi mà!”
Lý Do Hỉ nghe được tiếng của cậu ta thì sắp tức chết thật rồi! Tức giận đến nỗi ngực, bụng đều co rút.
Thật ra tình huống của cậu ta cũng không tốt lắm, bờ biển có ít nhất hơn vạn con chó đang đứng đông nghịt trên cát nhìn chằm chằm cậu ta.
Lúc ở trên đỉnh núi, cậu ta phát hiện ra tình trạng không bình thường mấy thì nhảy thẳng từ đó xuống biển luôn, có chó cũng nhảy theo cậu ta xuống, nhưng nó ra khỏi phạm vi của đảo thì lập tức tan rã thành một cái xác.
Thập Dương thấy bên cạnh nổi lên vô số thi thể, mà kỳ quái là mấy cái xác này đều có hình dáng của con người.
Mức độ thối rữa cũng hoàn toàn không giống nhau, có chết lâu rồi, cũng có vừa mới chết, bị nước biển ngâm trương phềnh trắng bạch, khoảng thời gian chết của những cái xác này rất dài.
Lúc đầu, mấy con chó nhảy vào biển cắn cậu ta, nhưng sau khi phát hiện ra đồng bọn nảy sinh tình trạng dị thường, mới không dám bước vào trong biển nữa.
Thập Dương đã nhìn thấy ô cầu của nàng từ lâu rồi, chỉ là không dám tiến lên, dù sao hai nắm đấm của cậu ta cũng khó địch nổi đám chó này.
Lý Do Hỉ trốn trong quả cầu ô, không biết rõ tình huống, bị vô số mõm chó húc ra húc vào, thật sự tức giận.
Cho cậu ta ăn lâu thế rồi mà còn chưa nhận chủ!
“Con chó đẻ nào nuôi Thập Dương thối tha!” Nàng mắng xong lại cảm thấy không đúng, không phải đây là đang mắng chính nàng à? Thế này nàng lại càng không vui vẻ, dứt khoát ngồi trong ô cầu không nhúc nhích nữa, dỗi rồi.
Thập Dương thấy nàng cam chịu bỏ cuộc, gấp gáp đến độ vò đầu bứt tai, chỉ đành tìm một bộ quần áo trong túi càn khôn để buộc Lý Viên Viên trên lưng.
Sau đó, cậu ta gọi Thập Dương kiếm ra, cắt cổ tay lấy máu tươi tưới đẫm lưỡi kiếm.
Hai tay cậu ta cầm trường kiếm, dựng thẳng ở trước ngực, nhắm mắt niệm khẩu quyết, tóc tai và tay áo tự nhiên bay lên không cần gió, lập tức Thập Dương kiếm phát ra kim quang chói lòa!
Mặc dù đã nhận Lý Do Hỉ làm chủ nhưng trước đây cậu ta vẫn luôn không có mặt mũi để mở miệng.
Nhận chủ cũng chỉ là đơn phương, nàng không hề hay biết, khế ước cũng chỉ đạt thành một nửa.
Lúc ở Phong Ma đài, tu vi của Thập Dương đã giảm không ít, cộng thêm việc tu vi của Kiếm Linh tương ứng cùng một nhịp thở với tu vi của chủ nhân, mà cơ bản là Lý Do Hỉ không thèm để ý tu vi, có thể cho qua, khế ước lại không hoàn chỉnh.
Cậu ta chỉ có thể đốt máu của chính mình trả một cái giá lớn đổi lấy lực lượng của kiếm.
Làn da cả người cậu ta đỏ như bị thiêu, từng giọt, từng dòng máu tươi chảy ra từ cổ tay thành một đường tụ lại trong rãnh giữa thân kiếm, đốt Thập Dương kiếm cháy đỏ bừng từng chút một.
Máu trên người Thập Dương đều sôi trào, mạch máu dưới da nổi lên dữ tợn, cả người như một cái nồi sắt đang sôi sùng sục, đến không khí thở ra cũng mang theo nhiệt độ bỏng người.
Lý Viên Viên trên lưng cậu nhúc nhích hơi bất an, lại bị khí thế của cậu ta làm cho chấn động, sợ hãi, khẽ nức nở.
Nhìn thấy từng chút máu một chảy ra, thế mà Thập Dương lại còn có đầu óc để nghĩ đến việc khác -- Trời ơi, chảy nhiều máu thế này thì phải ăn bao nhiêu táo đỏ với gan lợn mới bù lại được đây!
Ánh sáng của trường kiếm càng ngày càng rạng rỡ, chiếu đỏ cả nước biển ở xung quanh.
Thập Dương ôm kiếm chạy về phía trước, hét to: “Phá!” Trường kiếm chém xuống rẽ nước biển, tạo thành một rãnh thật sâu trên mặt đất, chó vàng bị trường kiếm chạm phải đều bị đốt thành tro bụi trong chớp mắt.
Nước biển phát ra tiếng động xèo xèo, bị cháy sôi sùng sục lên, hạt cát trên bờ cũng bị nhiệt độ thiêu đốt thành màu đen, hai bên rãnh bùng lên lửa lớn hừng hực, bức đàn chó lui bước.
Chỉ dùng một chiêu này mà cậu ta đã kiệt sức, chống kiếm quỳ một chân, “Chị… chị gái… chị gái…..”
Lý Do Hỉ nghe thấy tiếng động lạ, chỉ cảm thấy nhiệt độ ở xung quanh bỗng nhiên cao lên một cách đáng sợ, đàn chó bao vây ô cầu cũng biến mất trong nháy mắt.
Trong lòng nàng vừa động, mở quả cầu ô ra thì thấy một đường lửa xuất hiện trước mặt, Thập Dương quỳ một chân ở cuối đường lửa, mặt đỏ như con tôm luộc.
Nàng không nói hai lời, co cẳng chạy về phía trước.
Thằng nhóc thối, cũng coi như không mất công toi nuôi cậu!
Vừa chạy đến bên cạnh cậu ta, Thập Dương cũng không chống đỡ nổi nữa, dùng nốt một chút sức lực cuối cùng túm chặt tay nàng, giọng nói khàn khàn: “Tôi muốn ăn… ăn…… gan lợn xào…..” Nói xong, thân thể cậu ta nhanh chóng co rút lại thành một thanh kiếm nằm trong tay nàng.
Lý Do Hỉ ôm kiếm vào lòng, cõng Lý Viên Viên, mù mờ nhìn xung quanh.
Trên biển có vô số thi thể còn lại, tản ra mùi hôi tanh tưởi gay mũi.
Chó vàng đứng đầy trên bờ biển hẹp dài, nhiều chó tụ lại một chỗ như thế mà lại chẳng hề phát ra một chút âm thanh nào cả, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào từng cơn một.
Tầm mắt của đàn chó đều tụ lại trên người nàng, nhe răng, nước miếng chảy từng giọt, từng giọt xuống theo răng nanh, trong mắt chớp lóe ánh sáng màu lục, hệt một bầy ác quỷ đến từ địa ngục.
“Sao có thể như vậy?”
Cẩu Đầu quốc đang yên đang lành, sao lại có thể biến thành thế này đây.
Không biết lúc nào thì bầu trời tối sầm lại, cả hòn đảo bị mây đen u ám trầm thấp bao phủ.
Trên biển nổi gió to, làm từng đợt sóng đánh dạt thi thể vào bãi cát.
Những thi thể này vừa vào đến phạm vi của đảo lại có thể đứng lên hết.
Xương trắng thịt thối lại mọc ra máu thịt rất nhanh chóng, còn mọc cả lông tơ.
Rõ ràng là thi cốt của nhân loại, có đầu và tứ chi của nhân loại, thế mà lại dần dần biến thành bộ dạng của chó.
Lần lượt từng cỗ thi thể một sống lại thành chó.
Lý Do Hỉ nghĩ mãi mà không hiểu, lúc này cũng không nói lên được là cảm giác gì trong lòng, chỉ thấy ghê rợn, muốn chạy trốn khỏi nơi này theo bản năng.
Nàng mím môi, chỉ có thể hất tóc, hất hết buồn bã vô tận đi, nhảy vào biển sâu không hề chùn bước.
“Cẩu Phú Quý ơi Cẩu Phú Quý, việc này không liên quan đến tôi đâu nhé, tôi cũng không ngờ mọi việc lại biến thành cái dạng này.
Đối với cậu thì xem như tôi cũng đã dốc lòng giúp đỡ rồi.”
“Đùng đoàng, đùng đoàng-----”
Trên trời mây đen quay cuồng tụ lại đây từ bốn phía, giữa những đám mây còn có thấp thoáng ánh chớp màu tím chuyển động, vang lên từng đợt sấm rền.
Lập tức có đầy cuồng phong gào thét trên đảo, cát bay bụi mù, đàn chó tản ra, bắt đầu tranh nhau nhảy vào biển, vách núi bên bờ biển như thành nồi nấu bánh trẻo, chỉ thấy từng cái nối tiếp nhau nhảy xuống.
Dường như trong nháy mắt rời khỏi đảo, thân thể của đàn chó lại biến hóa thành từng bộ hài cốt, mặt biển xung quanh đảo nổi đầy xác chết trôi một cách nhanh chóng.
Một tiếng sấm ầm vang, Lý Do Hỉ ngạc nhiên, sợ hãi, quay đầu lại, nhìn thấy một đợt sét màu tím to đùng bổ lên trên đảo ở phía sau nàng, lập tức hòn đảo bùng lên lửa lớn hừng hực.
Gió trợ thế lửa, nhanh chóng lan tràn, cả hòn đảo bị ngọn lửa bao vây rất nhanh.
Chó vàng vẫn chưa kịp rời khỏi đảo vừa chạm vào ngọn lửa đã hóa thành tro bụi trong nháy mắt, không khí xung quanh đầy những bụi đen trôi nổi.
Cả hòn đảo bắt đầu lay động kịch liệt, nước biển cũng bắt đầu sôi trào lên.
Nàng bị biến hóa đột ngột này làm cho sợ ngây người, sau một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, liều mạng chạy vào trong biển.
Nước biển nhanh chóng bao phủ đỉnh đầu, nàng chìm vào trong nước, thấy Ngọc Trụy Nhi đang ở phía trước ra sức quẫy đuôi cá bơi về phía nàng.
Lý Do Hỉ sững sờ nhìn cậu ta, Ngọc Trụy Nhi tiến lên tóm chặt cánh tay này, hét lớn: “Còn ngơ ra đấy làm gì! Đây là trời phạt, hòn đảo này sẽ chìm ngay lập tức, còn không chạy mau!”
Lý Viên Viên phun ra một chuỗi bọt khí, Ngọc Trụy Nhi lắc lắc đầu ngón tay, một cái bong bóng bao nó lại.
Rồi cậu ta ngoắc tay gọi một đàn cá nhỏ đến, đàn cá nâng đỡ bọn họ bơi rất nhanh về phía biển sâu.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau có giải thích
Nếu thích thể loại vật cưng đáng yêu, lông mềm mượt, trắng nõn nà, béo núc ních, các tiểu thiên sứ có thể đọc thử “Xuyên thành hamster của Ma Vương” do chị em tuôi viết nhé~
~~~~~~~~~~
Ngát
Dành cho ai tò mò: có vẻ truyện trên ở wiki là “Xuyên thành nam chủ hamster nhỏ (xuyên thư)” của Nhất Điểm Khâm Mặc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...