Trầm Nghiên vẫn luôn cô đơn lẻ bóng mấy ngày hôm nay lại có thêm hai cái đuôi nhỏ ở sau mông -- Thư hùng song kiệt Bách Lý gia.
Hắn ta đi đến đâu thì Bách Lý Lộ Lộ theo đến đó, nàng ấy rất xinh đẹp, tính cách đơn giản, nên Trầm Nghiên cũng rất vui vẻ.
Chỉ có điều, sau lưng nàng ấy vẫn còn dính một cái kẹo da trâu (1) Bách Lý Minh Minh, không thể gỡ nó đi được.
Lúc Trầm Nghiên thả ngỗng, Bách Lý Lộ Lộ giúp hắn ta đuổi; Trầm Nghiên đi gánh nước, Bách Lý Lộ lộ đi chân đất nghịch nước; Trầm Nghiên làm việc nhà nông, Bách Lý Lộ Lộ theo sau giúp hắn ta làm cỏ.
Bách Lý Lộ Lộ không phân biệt được ngũ cốc, luôn không cẩn thận nhầm lúa thành cỏ dại mà nhổ mất, còn luôn hỏi mấy vấn đề rất kỳ lạ, cái gì cũng rất tò mò.
Có lúc Trầm Nghiên bị nàng làm phiền đến chẳng còn cách nào, nhưng khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt to lấp lánh kia, hắn ta lại không nỡ trách nàng ấy.
Bách Lý Minh Minh đen xì xì một đống cắm cọc ở đằng sau, không giúp đỡ cũng không nói chuyện, lại nổi bật khác thường.
Có chết thì Trầm Nghiên cũng không hiểu rốt cuộc là hai người này đang làm gì? Lẽ nào Ma hậu không tín nhiệm mình, phái họ đến giám thị?
Trầm Nghiên không nhịn được mà muốn ngửa mặt lên trời thở dài -- Sự trung thành của Trầm Nghiên có trời đất chứng giám mà, hơn một nghìn bảy trăm năm nay chưa bao giờ có hai lòng với Tôn thượng cả!
Tên ở nhân giới của Trầm Nghiên là Trần Nhị Ngưu, sau khi thôn trưởng biết nhóm Lý Do Hỉ đang ở nhà hắn ta, đặc biệt chạy đến dặn dò: “Nhị Ngưu này, bạn bè tiên nhân của Hà thần sống trong nhà cậu, phải chiêu đãi cho tốt vào nhé.”
Trầm Nghiên cười hờ hờ đáp ứng.
Hắn ta nào dám chiêu đãi không tốt, đó là Ma tôn cơ đấy!
Buổi trưa, Trầm Nghiên về nhà nấu cơm hầu hạ đoàn người già trẻ này.
Thôn dân đi ngang qua thấy Bách Lý Lộ Lộ xoay quanh hắn ta như con bướm, người nào cũng hành lễ bằng ánh mắt chăm chú, “Nhị Ngưu, thật may mắn nha, hê hê.”
Trầm Nghiên chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Trầm Nghiên ôm đồ ăn vào bếp, Bách Lý Lộ Lộ cũng hứng trí bừng bừng xắn tay áo đuổi theo: “Tôi giúp nhé!”
Trầm Nghiên ngăn nàng liên tục: “Không được, không được!” Hắn ta còn chưa chạm đến Bách Lý Lộ Lộ, tay phải của Bách Lý Minh Minh đã cầm lấy chuôi đao, “Hử?”
Trầm Nghiên vội vàng buông tay, đành thở dài trong lòng.
Nhớ năm đó đi theo Ma tôn đốt giết cướp giật khắp bốn phương, rất chi là uy phong.
Thời gian nghìn năm đã bị củi gạo dầu muối của nhân giới mài mòn đến chẳng còn tính cách gì nữa.
Còn may mà Tôn thượng không có ở đây, nếu không, bị ngài nhìn thấy dáng vẻ chẳng ra gì của mình, có lẽ sẽ thất vọng đấy.
Bách Lý Lộ Lộ nghiêng đầu, nói rất ngây thơ: “Vì sao không được, A Hỉ nói tình cảm là phải bồi đắp, nên tôi muốn mỗi ngày đều đi theo huynh, bồi đắp tình cảm!”
Trầm Nghiên à một tiếng, chớp mắt nhảy ra từ hồi ức, hỏi: “Cái gì, cái gì? Tình cảm gì?”
Bách Lý Lộ Lộ thấy hắn ta bối rối, lại giải thích: “Huynh rất giống đại phụ thân của tôi, cho nên tôi cũng muốn giống như nương tôi, xin huynh chỉ bảo một chút cái gì là đau khổ của tình yêu, còn mong huynh đừng ngần ngại mà khai sáng cho tôi (2).”
Trầm Nghiên càng khó hiểu hơn, “Gì cơ, cô muốn nhận tôi làm cha? Không được, không được!”
Chị em của Ma hậu muốn nhận ta làm cha, thế không phải ta biến thành cha của Tôn thượng à? Thế này vai vế sẽ rối loạn hết cả lên! Trầm Nghiên vạn lần không dám mà! Trầm Nghiên tuyệt đối không hai lòng với Tôn thượng đâu!
Bách Lý Minh Minh nhìn không nổi nữa, đứng ra giải thích: “Lung ta lung tung cái gì đấy, là tiểu thư nhà chúng ta xem trọng ngươi! Ngươi biểu hiện cho tốt vào, nói không chừng về sau có thể ở rể Bách Lý gia đấy! Có biết Tứ Hà thành không? Tiểu thư nhà chúng ta chính là thiên kim của Tứ Hà thành, làm con rể Tứ Hà thành thì ngươi có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi đấy! Bao nhiêu người vắt nát óc mà cũng không vào thành nổi đâu!”
Trầm Nghiên bỗng tỉnh ngộ, Bách Lý gia ở Tứ Hà thành? Thiên kim của thành chủ phu nhân? Con rể?
Chẳng lẽ có bánh nướng từ trên trời rơi xuống thật? Nếu thật có thể trèo lên cành cao, có tài lực của Tứ Hà thành giúp đỡ thì có hy vọng khôi phục Xích Huyết giới đây! Ma tôn cũng không cần phải đi đánh cướp gạo và bột mỳ nữa rồi! Chúng ma nghèo khổ của Xích Huyết giới đều có thể được ăn no rồi!
Trầm Nghiên không nhịn được lại ngửa mặt lên trời thở dài một lần nữa -- Tôn thượng, cuối cùng Trầm Nghiên có thể làm được một việc có ích vì ngài rồi!
Kê Vô Trần không nghe được tiếng lòng của hắn ta.
Mỗi ngày Lý Do Hỉ đều đi vào thôn xem tiến độ xây dựng miếu, sau đó xuống nước báo cáo với Vô Chi Kỳ.
Thập Dương lo lắng nàng đi rồi không quay lại, bây giờ đi đâu cũng phải theo sát như một cái đuôi, không rời một tấc, không hổ là “huynh đệ tốt” của Bách Lý Minh Minh.
Lúc cơm tối, Lý Do Hỉ quay lại.
Buổi chiều đã xong hoàn toàn miếu Hà thần, nàng còn tham gia nghi thức cắt băng nữa.
Vô Chi Kỳ đã có hương khói, vô cùng hài lòng, tặng nàng không ít mảnh sắt vụn.
Trên bàn cơm, Lý Do Hỉ tuyên bố: “Ngày mai tôi muốn đi rồi, Thập Dương và Viên Viên phải đi cùng tôi.” Ánh mắt nàng chuyển qua chuyển lại giữa Bách Lý Lộ Lộ và Trầm Nghiên, hỏi: “Lộ lộ, mấy ngày nay cô tiến triển thế nào rồi?”
Trầm Nghiên đặt đũa xuống, việc như giải cứu Ma tôn thì đương nhiên hắn ta muốn đi cùng! Chỉ là hắn ta còn chưa mở miệng thì Bách Lý Lộ Lộ đã giành trước: “A Hỉ, lần này tôi muốn ở lại đây bồi đắp tình cảm với Nhị Ngưu!” Nói xong, nàng ấy nhìn sang Trầm Nghiên, ánh mắt tràn ngập mong đợi: “Huynh cảm thấy thế nào, Nhị Ngưu?”
Nội tâm Trầm Nghiên giãy dụa, ở lại làm con rể Tứ Hà thành hay là đi cứu người với họ đây? Đều là vì Ma tôn, vì Xích Huyết giới, thật khó chọn mà!
Lý Do Hỉ thấy hắn khó xử, cười nói: “Thế Trầm Nghiên ở lại đi, một ma như anh đi cùng tôi sẽ thành mục tiêu lớn.
Nhỡ đâu ngày nào đó kẻ thù của Tôn thượng nhà anh phát hiện ra anh rồi tìm đến, thế thì ngược lại, càng thêm phiền toái.
Anh cứ trồng trọt trên ruộng của anh đi, trước đây như thế nào thì bây giờ cứ làm như thế, được không?”
Trầm Nghiên suy tư một lúc, nghĩ đến nhất định Ma hậu không phải là người phàm, nếu không sao có thể cứu Ma tôn được? Hơn nữa, Ma hậu nói thật sự có lý, người nhiều lại thành chướng ngại.
Hơn nữa, xác thật là vị trí con rể Tứ Hà thành rất mê người đấy…..
Bách Lý Lộ Lộ gắp một miếng thịt cho hắn ta, nụ cười tươi như hoa đào: “Nhị Ngưu, huynh cứ ở lại đây với tôi đi! Tôi muốn sống thử cuộc sống năm đó của nương.
Huynh làm ruộng, tôi canh cửi, huynh dẫn nước về tôi tưới vườn, thế nào?”
Trầm Nghiên ngẩng đầu nhìn Lý Do Hỉ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ra sức gật đầu.
Tôn thượng, Tôn thương ơi, Trầm Nghiên quyết không làm nhục sứ mệnh!
Hôm sau.
Bách Lý Lộ Lộ dắt Trầm Nghiên, Bách Lý Minh Minh ra cửa thôn tiễn Lý Do Hỉ.
Thôn trưởng lão nhân gia còn tặng riêng nàng một rổ trứng gà và một cái bánh nướng to nhà làm được.
Mọi người nói lời tạm biệt dưới gốc cây liễu.
Trải qua nhiều chuyện như thế, đội ngũ lại quay về đội hình như lúc ban đầu.
Lý Viên Viên vẫn thích đánh người, Thập Dương vẫn tham ăn, nhưng mà cảm thấy quan hệ của mọi người đều gần gũi, thân thiết hơn, cũng càng ỷ lại nàng hơn.
Đường vân mai rùa trên Phong ngữ bốc biểu thị theo ngược chiều kim đồng hồ, chỉ thẳng hướng chính đông.
Thuận theo Hoài Thủy hà chính là Đông hải, nghĩ đến sắp được đi biển rồi, Lý Do Hỉ khó nén hưng phấn.
Lý Do Hỉ mua một chiếc thuyền nhỏ, đi theo đường thủy, bớt được không ít mệt nhọc cho đôi chân.
Thập Dương làm một trận pháp đơn giản, thuyền nhỏ được trận pháp đẩy, xuôi theo dòng nước, tốc độ rất nhanh.
Lý Do Hỉ nói: “Cậu nên tu luyện cho tốt vào, nếu không lần sau lại bị yêu quái bắt đi nữa thì chưa chắc tôi có thể cứu nổi cậu đâu.”
Thập Dương nằm nghiêng trên khoang thuyền, Lý Viên Viên gối đầu lên đùi cậu ta híp mắt ngủ.
Ngày hè nóng nực, mọi người đều không có tinh thần.
Cậu ta không phục, nói: “Thế sao chị không tu luyện, chị không làm tấm gương tốt thì sao tôi phải nghe lời chứ?”
Lý Do Hỉ tức đến cười lên, “Cậu còn biết không nghe lời hả? Tôi có tiền, tự nhiên tôi có thể không tu luyện! Tôi có thể mua pháp khí, thuê bảo tiêu, tôi có thể bảo vệ bản thân thật tốt.”
Thập Dương hừ hừ, “Thế tôi cũng có tiền! Tôi cũng có thể!”
“Tiền của cậu ở đâu ra? Có phải con chuột kia trả phụ cấp thôi việc cho cậu không?” Lý Do Hỉ nói xong liền muốn giật lấy túi càn khôn của cậu ta, “Đưa tôi xem cậu có bao nhiêu tiền.”
Thập Dương đắc ý đầy mặt: “Lấy ra sẽ dọa chị sợ chết mất đấy! Mấy con quỷ ở Cửu Phu Phần tặng tôi đấy! Rất nhiều vàng bạc châu báu đấy!” Dứt lời, cậu ta bắt đầu thò tay vào túi càn khôn, lấy ra được một nắm…..
tiền giấy.
“Ớ, đây là cái gì?” Thập Dương tiếp tục moi móc, vẫn là tiền giấy.
Khóe miệng Lý Do Hỉ giật giật, “Cậu có ý gì? Mong tôi chết à? Đã chuẩn bị xong tiền giấy cả rồi!”
Thập Dương moi lại móc, kết quả một miếng vàng cũng không thấy đâu, sốt ruột đến sắp khóc rồi: “Không phải mà, vàng của tôi đi đâu rồi! Rõ ràng bao nhiêu là vàng mà, đi đâu hết rồi!”
Cậu ta dứt khoát đổ hết đồ trong túi càn khôn ra, trừ thức ăn cho hổ của Lý Viên Viên, toàn bộ đều là thỏi vàng, thỏi bạc bằng giấy.
“Sao có thể biến thành thế này! Vàng của tôi đi đâu rồi! Hu hu hu…..” Cậu ta vừa bẹp miệng thì khóc to lên, Lý Do Hỉ nhanh chóng nhét một viên kẹo vào mồm cậu ta: “Không cho khóc! Nín nhanh đi.”
Thập Dương tủi thân, “Vàng của tôi…..”
Lý Do Hỉ trực tiếp thở dài: “Có lúc tôi thật sự nghi ngờ đầu óc của cậu bị cửa kẹp hỏng rồi, đồ đạc của đám quỷ có thể lấy sao? Thật là xui xẻo, nhanh vứt đi, vứt đi.”
Thập Dương buồn bực mấy ngày trời, còn tưởng có thể mượn chuyện này tăng địa vị trong gia đình lên, kết quả vẫn là giãy dụa ở tầng đáy.
Thuyền nhỏ trôi xuôi dòng, một đường đi ra biển.
Thời tiết càng ngày càng nóng, đến cả gió thổi ra cũng là hơi nóng.
Trong khoang thuyền rất chán, Thập Dương ngồi ở đuôi thuyền ngâm chân, quần áo trên người cũng bị mồ hôi làm ẩm ướt.
Lý Viên Viên còn mặc cả bộ áo lông, nóng đến nỗi mềm nhũn cả người, kéo mãi nó cũng không đứng lên.
Lý Do Hỉ đứng ở mũi thuyền nhìn về phía xa, mặt sông rộng dần, hai bên bờ càng nhiều thêm những cây dừa cao lớn.
Không khí ẩm ướt, nhiều hơi nước, rất nhanh sẽ mưa xuống.
Tóc dài của nàng bị mồ hôi làm ướt, dán chặt vào cái cổ thon dài, cánh mũi lấm tấm mồ hôi.
Đầu ngón tay tỉ mỉ vuốt ve Phong ngữ bốc, cảm nhận chút cảm giác mát mẻ trên đó.
Xuôi dòng khoảng bảy, tám ngày, lại thêm trận pháp hỗ trợ, theo lý mà nói thì đã rất gần vị trí hiện trên Phong ngữ bốc rồi, nhưng màu sắc của chỗ đó vẫn chưa thay đổi gì.
Lý Do Hỉ vào thức hải, nhiệt độ trong thức hải hơi thấp, nàng thấy thoải mái hơn nhiều, hít sâu một hơi rồi thở ra.
Kê Vô Trần ngồi ở trước phần mộ, hai tay kết ấn, quanh thân là uế khí bao vây đen đặc -- Hắn đang tu luyện.
Trong thức hải, cây con khá cao, rau dưa nàng mới trồng cũng mọc tốt phết.
Hắn chăm sóc rất tốt thức hải của nàng, nàng ngồi xổm ở bên cạnh, chống má nhìn hắn thật lâu, không hề quấy rầy hắn, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Cho đến nay nàng chưa từng tu luyện.
Nhưng mà nửa tháng trước, từ khi tìm được phần uế khí thứ hai, Lý Do Hỉ cảm thấy rõ ràng lưng không mỏi, chân không đau, làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.
Đương nhiên Lý Do Hỉ không biết có người tranh thủ lúc nàng không để ý, ở trong thức hải của nàng kéo theo một phần của nàng cùng tu luyện.
Nàng chỉ cho là bôn ba mấy tháng thì cơ thể cũng khỏe mạnh thêm rồi.
Đột nhiên Thập Dương lặng lẽ đi từ sau lưng đến, tầm nhìn đảo qua Phong ngữ bốc rồi đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hỏi: “Gần đây có phải là chị lén lút giấu đồ ăn ngon không cho tôi ăn không? Chị ăn đến mặt mày cũng hồng hào này.”
Trời ơi, đây là cái người gì thế này! Cậu ta tưởng tôi trốn ở đầu thuyền ăn vụng uống trộm à? Lý Do Hỉ thật sự cạn lời.
Nàng không khỏi nhớ đến hồi trước, có một lần cậu ta trộm nước sương sớm của Bách Lý Lộ Lộ, buổi tối trốn trong chăn uống đến chép miệng tặc lưỡi.
Bách Lý Minh Minh còn tưởng bị kẻ trộm vào phòng, tóm gọn cậu ta ở hiện trường.
Lúc ấy mọi người mới vừa quen biết, từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên Lý Do Hỉ biết thế nào là mất mặt!
Không ngoài ý muốn chút nào, cái mông của Thập Dương bị đạp một phát, Lý Do Hỉ hận không thể ném cậu ta xuống sông, lại lo lắng đầu óc của cậu ta vốn đã chẳng ra sao còn bị nước vào: “Ăn, ăn, ăn, chỉ biết có ăn!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...