Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác


Hôm nay là ngày mỏ đá phát tiền công.

Xưa nay chưa từng thấy, thiếu niên Vô Trần đi lĩnh lần đầu tiên.
Gian phòng chàng ở là do bản thân đi chặt cây mà dựng, quần áo đang mặc là trong cung phát, trừ con người ra, có thể nói là hai bàn tay trắng.
Cuộc sống cũng buồn tẻ vô cùng, bình thường không làm việc thì tu luyện, không có hoạt động giải trí nào.

Ăn cơm thì có sẽ ăn, không có cũng chẳng để ý.

Ma tu lấy uế khí làm thức ăn, món ăn chỉ có thể thỏa mãn mong muốn ăn uống, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Mặc dù chàng không có người chỉ bảo, nhưng yêu ma do uế khí ngưng tụ mà thành, trời sinh đã am hiểu sâu sắc con đường tu luyện riêng biệt.
Nhưng không biết là từ cái chớp mắt nào, bỗng nhiên chàng thay đổi loại thái độ chẳng sao cả trong dĩ vãng.

Chàng muốn trở nên càng tốt hơn, muốn cho người ấy một cuộc sống tốt đẹp hơn nữa, muốn vĩnh viễn ở cùng với nàng, không thể để nàng chịu khổ theo mình được.

Thiếu niên nho nhỏ, trên vai lại bỗng có thêm mấy phần trách nhiệm của người đàn ông.
Chàng đứng trước mặt quản sự, nói: “Tôi muốn tiền công của tôi.

Trước đây không cần nữa, chỉ cần quý này thôi, trả tôi.”
Đương nhiên là chàng cũng có tiền công.

Mặc dù mục đích nhận nghĩa tử của Ma tôn Kê Hoàn không rõ ràng, cũng chưa bao giờ để ý đến chàng.

Nhưng không hề dặn dò qua phải khắt khe chàng trong phương diện này.

Đã làm việc thì đương nhiên có thể lĩnh tiền công.
Nhưng chính là loại thờ ơ này dễ làm cho người ta được đằng chân lại lân đằng đầu, cho rằng Ma tôn cố ý là lẽ đương nhiên, có lẽ cố ý như thế.
Quản sự nâng mắt nhìn chàng, ánh mắt mang ý tứ không rõ ràng.

Thằng nhóc này lại bị cái gì kích thích thế?
Mấy người sau lưng Vô Trần xì xào bàn tán, chàng làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ lặp lại, “Tiền công của tôi.”
Quản sự cười, nhặt mấy linh thạch không phẩm cấp trong khay, đặt trước mặt chàng, hai ngón tay khẽ gõ mặt bàn, “Tiểu điện hạ, tiền công của cậu.”
Ba chữ tiểu điện hạ đã nhắm chuẩn điểm cười của đám ma tộc đang xếp hàng lĩnh tiền.
Chàng rủ mắt, nhìn mấy linh thạch không có ánh sáng, linh thạch không có phẩm cấp, linh khí loãng như không, giọng nói bình tĩnh như cũ, “Không đủ.”
“Cậu nói cái gì?” Quản sự đứng dậy.
“Không đủ.” Vô Trần lặp lại.
“Ha ha.” Quản sự cười khẽ, “Gọi ngươi một tiếng tiểu điện hạ, ngươi còn xem mình là tiểu điện hạ thật rồi.”
Vô Trần ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn, lặp lại lần nữa, “Không đủ.”
Xung quanh nghe thấy đều tốp ba, tốp năm tụ tập lại đây.


Ngày phát tiền công vốn nên có không khí thoải mái, mà lại bất chợt trở nên cổ quái.
Chàng quay đầu, nhìn vô số đôi mắt không có ý tốt kia, không hiểu nổi.

Chỉ lấy đi những gì thuộc về mình cũng là sai sao?
Nhưng lần này, có nói gì cũng sẽ không lùi bước.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong mắt mọi người lại chớp lên ánh sáng tham lam, hưng phấn, thị huyết.

Nghĩa tử của Ma tôn vốn nên là tiểu điện hạ ở tít trên cao, thế mà lại theo chân loại người hạ đẳng như bọn họ, sống trong vũng đầm lầy, nước sôi lửa bỏng này.

Bắt nạt trong tối đã không thể thỏa mãn nội tâm đáng ghê tởm của bọn họ, thế nào cũng phải làm gì đó mới có thể nhồi đầy khe rãnh linh hồn dơ bẩn.
Vòng vây dần thu nhỏ, bọn họ nhe răng cười tiến lên, quản sự lặng lẽ rời khỏi vòng vây, đứng trên cao quan sát.
Không biết là ai ra tay trước, chúng ma xông hết lên ngay lập tức.

Dưới bầu trời màu máu, ma khí đen đậm lay động.

Chàng bị đám người bao vây, cắn chặt răng, hai mắt mắt chặt, chỉ im lặng thừa nhận quyền cước.
“Không…..”

Dường như bên tai có một tiếng nói nhỏ cầu xin.
Chàng mạnh mẽ mở mắt ra, đôi con ngươi như máu đỏ làm cho người ta sợ hãi.

Tức khắc, thân thể được một sức mạnh lạ lùng lấp đầy, ma uế khí màu đen bùng nổ ngay, bắn hết mọi người xung quanh ra ngoài, cả đám kêu rên.
Xích Huyết giới lấy cường giả vi tôn, tất nhiên ma tộc có tu vi cao thâm không chịu trói buộc, tiêu dao, thoải mái sống cuộc sống tùy ý làm ác.

Phần lớn bị phân công đến mỏ đá làm việc là người già, bệnh tật, chẳng có tu vì gì.

Đột nhiên chàng bùng nổ làm cho mọi người ngạc nhiên, sợ hãi không thôi, dần lùi ra đằng sau, không dám lại tiến lên nữa.
Chàng mở to mắt, đứng dậy, nhìn những đôi mắt đang tràn ngập khiếp sợ kia, giọng nói cũng run lên, “Tôi chỉ muốn lấy những gì thuộc về tôi! Tôi sai rồi chắc!”
Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, không biết là ai trong đám người lên tiếng: “Đây là Xích Huyết giới, cá lớn nuốt cá bé chính là quy tắc của Xích Huyết giới! Muốn trách thì phải trách chính người! Ai bảo người là tiểu điện hạ, hì hì.” Nếu người phản kháng sớm chút thì cũng không rơi vào hoàn cảnh hôm nay.
“Đúng đấy, tiểu điện hạ, điện hạ không thể suy nghĩ cho chúng tôi một chút à? Chúng tôi cũng rất cần tiền mà, đến bữa cơm no mà không ăn nổi,
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui