Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác


Cổng lớn Tây Sơn tự chỉ còn lại một bên cánh cửa, Lý Do Hỉ đưa cây hoa mẫu đơn nhỏ cho Thập Dương, “Đi đi, tiểu kiếm linh, đi bắt Mẫu đơn hoa yêu về đây, chị tin em có thể làm được.

Chú ý an toàn.”
Thập Dương nhận lấy, ôm vào lòng, “Em vung một kiếm chém chết ả ta có phải là đỡ mệt không.”
Lý Do Hỉ nói: “Điểm Đăng cũng có lòng riêng của lão đi, nợ phong lưu mà.

Hoặc là lão ta vẫn kỳ vọng ả có thể cải tà quy chính.”
Thập Dương lắc đầu, “Cải tà quy chính, nói thì dễ lắm.

Em thấy ả sẽ không đâu.” Mặc dù lời như thế, nhưng không ngừng bước chân.

Cậu ấy cầm tay Lý Viên Viên, cô bé xoay người vẫy tay với Lý Do Hỉ, nhảy lò cò đi cạnh Thập Dương.
Lý Do Hỉ nhìn thấy họ đi xa rồi, cảm thán trong lòng — Thập Dương ơi Thập Dương, dù thế nào cũng không được lãng phí cơ hội gặp gỡ riêng tư mà chị tạo ra cho hai đứa đâu đấy!
Quay vào trong chùa, Lý Do Hỉ hỏi Vô Tình, “Nên làm gì tiếp theo đây?”

Vô Tình đã chuẩn bị xong hành lý, “Đi cùng với bần tăng.”
Bách Lý Lộ Lộ tò mò, “Đi đâu cơ?”
Vô Tình nói: “Minh Sa cốc.” Dứt lời, tự mình đi ra cửa trước.
Mọi người chỉ đành nhấc chân đuổi theo, vừa đi không xa thì thấy Kim Kiên bước đến ở đối điện.

Lý Do Hỉ và Bách Lý Lộ Lộ nhìn nhau cười.
Kim Kiên đi thẳng đến trước mặt Bách Lý Lộ Lộ, mặt cười ngây ngô: “Bách Lý cô nương.”
Bách Lý Lộ Lộ nhoẻn miệng cười với hắn, “Anh đến rồi à, cùng đi đi!”
Bách Lý Minh Minh nhíu mày, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ theo sát Bách Lý Lộ Lộ.

Hai chàng trai, một trái, một phải, bảo vệ cô nàng ở giữa.
Lý Do Hỉ đành đi cùng với Vô Tình, “Vô Tình đại sư, ông thật sự không muốn quay về Hải Thành Đông giới à? Kể cả ông không cần vợ thì cũng phải cần con trai, con gái chứ? Ông không nhớ họ à?”
Thế mà Vô Tình đại sư hệt như pháp danh của ông ta, ngoảnh mặt làm ngơ với một đống câu hỏi mà Lý Do Hỉ bắn liên hồi.

Dáng người cao ngất, mắt nhìn phía trước, bước chân kiên định.
Lý Do Hỉ nhún vai — Được rồi.
Dọc đường đi, Kim Kiên và Bách Lý Lộ Lộ nói cười suốt.

Lý Do Hỉ quay đầu nhìn mấy lần, khuôn mặt Bách Lý Minh Minh ẩn dưới mặt nạ, chẳng nhìn ra được biểu cảm gì.
Đoàn người đến Minh Sa cốc, yêu quái ở đây đã bị diệt sạch từ lâu, trong ngoài đều được thu dọn sạch sẽ, nhìn không ra một chút dấu vết nào.

Vô Tình lấy một cái bồ đoàn trong tay áo ra, bắt đầu ngồi thiền trước của sơn động.
Lý Do Hỉ mù mịt đầy đầu, “Chúng ta phải làm thế nào?”
Vô Tình nói: “Đợi.”
“Ờ…..” Nàng gãi đầu, thế thì đợi thôi.

Nhưng mà, Vô Tình đại sư cao ngạo, lạnh lùng thật đấy.

Lý Do Hỉ nhìn trái, ngó phải, dứt khoát tìm một cái gò đất, trèo lên trên ngồi.

Nghĩ ngợi, lại lấy sáo huân ra gọi cho Ngọc Trụy Nhi.
Giọng nói của Ngọc Trụy Nhi tràn ngập sự vui vẻ, “Chị gái! Rốt cuộc chị đã gọi em rồi! Tìm được cha em rồi à?”
Lý Do Hỉ nói: “Ừ.

Trụy Nhi, đang làm gì thế?”
Ngọc Trụy Nhi nói: “Mẫu hoàng phạt em chép sách, phải chép năm trăm lần đấy!”
Lý Do Hỉ nhìn Vô Tình đang ngồi dưới chân gò đất, cố ý nói to tiếng: “Ồ? Vì sao lại phạt em chép sách thế?”
Ngọc Trụy Nhi tủi thân cực kỳ, “Vì hôm qua em chống đối quý nhân của mẫu hoàng.”
Lý Do Hỉ hỏi: “Quý nhân gì?”
Ngọc Trụy Nhi trả lời, “Chính là cha dượng mà mẫu hoàng tìm cho em.”
“Ơ…..” Lý Do Hỉ gãi đầu, “Em đang đùa đấy hả? Tình cảm giữa mẫu hoàng và cha em sâu như biển, sao có thể tìm cha dượng cho em được?”
Ngọc Trụy Nhi gấp gáp, “Thật đấy! Năm ngày sau, ông ta sẽ được sắc phong chính thức! Mẫu hoàng em thích ông ta lắm!”
Lý Do Hỉ nhìn về hướng Vô Tình đại sư, ông ta vẫn chẳng có chút phản ứng nào, nét mặt không gợn sóng y như cũ.

Quả thật đã chặt đứt quan hệ với thế tục, không bận tâm một chút nào rồi sao? Nàng chỉ đành cười ha ha, vội ném ra một câu: “Rảnh sẽ tìm em!” Nhanh chóng tắt liên lạc.
Ài, thế này khó rồi đây.


Giao hoàng đã có niềm vui mới, mà Vô Tình đã nghĩ thông rồi, muốn làm người thừa kế của Điểm Đăng, chọn làm trụ cột của Tây Sơn tự rách rách nát nát.

Chỉ còn mỗi Ngọc Trụy Nhi đang chờ mong một cách ngốc nghếch thôi.
Lý Do Hỉ không đành lòng nói cho cậu ta biết, vẫn quyết định cứ xem xét cái đã, biết đâu sẽ xuất hiện cơ hội xoay chuyển việc này thì sao.
Lý Do Hỉ nhìn thấy Bách Lý Minh Minh khoanh tay dựa vào vách động dưới chân gò, lạnh lùng nhìn Kim Kiên đang phô diễn cơ ngực, cơ bụng, cơ bắp cánh tay rắn chắc của mình cho Bách Lý Lộ Lộ xem.
Cả người Kim Kiên nhiễm một lớp màu sắc như kim loại, giơ cánh tay đến trước mặt Bách Lý Lộ Lộ, “Cô sờ thử xem.”
Nàng ấy tò mò, giơ một ngón tay ra ấn xuống, ngạc nhiên hô lên: “Oa, cứng thế! Giống như thép vậy!”
Kim Kiên cười chất phác, “Đây là tuyệt kỹ độc môn của Kim Cương phái chúng tôi, Cương cân thiết cốt (gân thép, xương sắt), toàn thân như được đúc đồng, cứng rắn vô cùng, đao thương bất nhập!”
Bách Lý Lộ Lộ vỗ tay, “Oa! Lợi hại quá!”
Lý Do Hỉ nhảy từ trên gò đất xuống, “Minh Minh, cậu đi với tôi ra ngoài xem có manh mối gì không, cứ đợi ở đây mãi cũng chẳng được gì.”
Bách Lý Lộ Lộ quay đầu, nói: “Minh Minh đi đi, ở đây có Kim Kiên rồi, Kim Kiên rất lợi hại đấy!”
Bách
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui