Giác Quan Thứ 6
Tối đó, em đến 30 Tràng Tiền, hội Hoa Sen ngụy trang bên ngoài là hiệu sách Hoa Sen, hội được thành lập nhằm mục đích bảo vệ, huấn luyện những cá nhân khai mở được giác quan thứ 6.
Em mở cửa bước vào hiệu sách, một cảm giác quen thuộc chạy từ đỉnh đầu dọc theo sống lưng truyền đến các chi khiên em khẽ mỉm cười.
Vẫn là mùi hương ấy, cái mùi tỏa ra từ những cuốn sách được sắp xếp ngăn ngắp trên các tụ sách được làm từ gỗ lim, không giãn tĩnh lặng khác hẳn với cuộc sống xô bồ bên ngoài khiến người ta lưu luyến không muốn rời đi.- Minh, Minh ơi! Em có nghe thấy chị nói gì không? – Một giọng nói dịu dàng cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh.- Chị Lam, lâu rồi em không trở lại hội, vẫn như cũ nhỉ.
– Minh liền đáp.- Ừ cũng lâu rồi, chị không thấy em đến hội.
Dạo này học hành mệt lắm à, em cũng cuối cấp rồi nhỉ?- Dạ vâng! Mệt thì khỏi nói luôn deadline dí liên tục nhiều khi vắt chân lên cổ cũng không chạy kịp.- Thôi cố gắng, thi xong tha hồ chơi.
À mà em đến có việc gì không?- Em đến họp hội.Khuôn mặt thanh tú của chị Lam bỗng nghiêm lại.- Mất khẩu? – Chị Lam hỏi.- 3102 ạ – Minh nhẹ nhàng đáp lại.- OK.
Em theo lỗi cũ, xuống tầng hầm nhé, hiện giờ vẫn chưa có ai đến đâu.Lam nói xong thì hai chị em đến trước 1 tủ sách ở phía góc cửa tiệm, chị mang 3 quyển sách vừa to vừa nặng ra.
Minh nhanh nhẹn đỡ hộ chị một tay, khi chị lấy 3 quyển sách ấy ra thì lộ ra 1 nút bấm màu xanh nho nhỏ, chị khẽ ấn 1.
Một tiếng “Ầm” kéo dài, thêm vào đó là cả tủ sách được kéo ra như cánh cửa, hiện ra trước mắt 2 chị em là 1 hành lang dài và nó dẫn vào một căn phong bí mật.
Minh toan bước vào thì trên tầng vọng xuống tiếng chị Hương:” Minh hả em? Em lấy đây trước nhé”.
Minh vâng dạ rồi đi lên tầng vừa đi em vừa nhớ lại những ngày tháng tập luyện với những bài tập vô cùng khắc nghiệt của chị Hương.
Những bài tập luyện ấy không chỉ rèn luyện Minh về thể chất mà em còn phải ngồi hàng tiếng đồng hồ để học, nghiên cứu về vật chật.
Em dùng lại trước cánh của phòng chị Hương, bất giác trong đầu em đặt câu hỏi lớn:” Không biết chị ấy định nói với mình chuyện gì ta ?” hàng vạn câu hỏi và giả thiết diễn ra trong não Minh, nó làm em thấy lo lắng.
Sốc lại tinh thần em gõ cửa:"Cộc cộc cộc”.
Từ trong có giọng Hương cất lên:” Vào đi Minh cửa không khóa”.
Minh mở của bước vào khi em vừa đóng cửa và định nói gì đó.Đột nhiên, chị Hương trừng mắt lên, một luồng khí tức mạnh đến kinh người lấy cơ thể Hương làm trung tâm bao phát ra khiến cho cả căn phòng rung lắc dữ dội.
Với sự khủng bố của khí tức này người bình thường sẽ chết ngay lật tức.
Minh với sự điềm tĩnh vốn có của mình, em cũng bạo phát thứ sức mạnh tượng tự ấy đối chọi với sức mạnh khủng khiếp kia, căn phòng càng rung lắc dữ dội hơn khi nó phải chịu đến 2 nguồn khí tức.
Độ đạc, sách vở, tài liệu trong tủ rơi hết xuống đất.
Phải đến khi chiếc bình hoa nhỏ xinh trên bàn làm việc của Hương vỡ tan thì 2 người mới chịu dừng lại nhưng căn phỏng phải mất mốt lúc lâu mới hết dao động.Sau khi căn phòng trở về trạng thái ban đầu, chị Lam mở tung cửa bước vào với vẻ mặt vô cùng giân dữ.
Chị nắm lấy cổ áo Minh và nhanh chị Hương rồi chửi loạn lên:” 2 đứa chúng mày điên hết rồi à? Không làm được gì ra hôn thì đừng có phá.
Mỗi lần 1 cái bình hoa thì hội này sạt nghiệp mất.
Lần sau mà tao còn thấy vỡ cái gì chúng mày không xong đâu”.
Ánh mắt hình viên đạn của chị hướng đến 2 kẻ phá hoại kia, Minh có thể nghe thấy tiếng Lam nghiến răng ken két khiến em lạnh hết sống lưng.
Em run rẩy nói:” Vâng, vâng lần sau em cam đoan với chị sẽ không còn chuyện này xảy ra nữa” cùng 1 nụ cười đần thối.
Chị Hương cũng chỉ biết làm vậy để làm dịu ngọn lửa giẫn dữ kia.
Cơ mặt Lam dãn ra và chị nói:” Cười cái gì? Bố kí đầu hai đứa giờ.
Ăn rồi báo không”.
Chị ném 2 con người đầy tội lỗi kia xuống sàn nhà và dọn lại “bãi chiến trường “.
Chỉ mất chưa đầy 5 phút toàn bộ căn phòng được dọn sạch bong.
2 kẻ kia chỉ biết há hốc mồm, thán phục..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...