Vân Ngạo Phong liếc mắt nhìn ca ca một cái, hai người ngầm hiểu ý, đồng loạt chạy theo hướng bóng hình kia vừa khuất.
Nhân ảnh hắc y phía trước tốc độ di chuyển cực nhanh, trên đầu đội một chiếc mũ có mạng che mặt, mờ mờ ảo ảo, nhìn chẳng rõ là người hay là quỷ.
Nhận thấy có người phát hiện, hắc y nhân ảnh giống như dồn hết lực bình sinh vào hai chân, chạy đi nhanh như một cơn gió.
Được một hồi, người đó rẽ vào ngõ hẻm bên trái.
Vân Ngạo Phong không kịp suy nghĩ, chạy theo hướng hắc y nhân ảnh.
Vân Tuân Vũ cấp tốc nhìn nhìn, trong đầu đang không ngừng tính toán đường đi, cuối cùng y di chuyển bàn chân sang bên phải.
Hai người họ đi loanh quanh khu vực này đã mấy lần, tinh thông lối đi, vừa ngẫm một chút cũng có thể nảy ra một đường tắt.
Vân Tuân Vũ vận khí chạy đi trên tường rào, chỉ chốc lát sau, đã đáp xuống chắn trước mặt tên hắc y nhân ảnh kia.
Người đó thấy đường đi bị chặn lại, ý định quay lưng tìm đường tẩu thoát khác, nhưng thật không may mắn cho gã, đằng sau lẫn đằng trước đều bị vây hãm.
Liếc mắt thấy tu vi của Vân Ngạo Phong thấp hơn, hắc y nhân ảnh không do dự vỗ một chưởng qua.
Nhưng là Vân Ngạo Phong nhanh tay lẹ mắt, lấy ra một tấm Tỏa Lân phù, ngăn cản đòn tấn công của gã ta.
Bên này, Vân Tuân Vũ híp mắt nguy hiểm, từ đằng sau vận linh lực đánh bay chiếc mũ che mặt trên đầu của hắc y nhân.
Gã ta thế nhưng trên mặt còn đeo lên một tấm lụa đen, đáng tiếc không nhìn rõ toàn mặt.
Hắc y nhân vươn tay, vung ra một thứ bột, phủ kín không gian xung quanh, làm cho Vân Ngạo Phong và Vân Tuân Vũ hít phải, ho sặc sụa.
Đến khi làn bột hoàn toàn tan đi, hắc y nhân từ lúc nào đã biến mất theo.
Vân Ngạo Phong nhìn trước nhìn sau, không biết hắc y nhân đi hướng nào.
"Chúng ta không cần đuổi theo, sẽ có lúc hắn ta lại lộ diện."
Vân Tuân Vũ nói, tay phẩy phẩy thứ bột dính trên người.
"Ca ca, lúc nãy...!đệ nhìn cặp mắt người kia hình như rất quen." Vân Ngạo Phong nghi hoặc nói: "Hơn nữa, hắn ta còn có thể phá giải Toả Lân phù của đệ, pháp chú cũng có phần quen mắt."
Trên đời này, người có thể phá giải Tỏa Lân phù chỉ có người trong Vân gia.
Bởi vì sao?
Như đã nói, Vân gia là một gia tộc thông thạo sáng tạo trận pháp và phù chú, Tỏa Lân phù này chỉ có gia gia (Vân Hư Nghi) và phụ thân Vân Ngạo Phong (Vân Chí Thanh), mới có thể vẽ nên, người ngoài căn bản không biết cách phá.
Nhưng nếu hắc y nhân vừa rồi có thể một chiêu liền phá giải, hiểu biết rõ ràng như vậy, nói không chừng, hắn ta là người thân cận của Vân gia, hoặc là...!trong Vân gia có nội gián trà trộn vào?
Suy đi nghĩ lại, Vân gia canh cửa nghiêm ngặt, kẻ mạo danh khó có thể ra vào không gì trở ngại, vậy thì vì cái gì người này lại biết được cách phá giải Tỏa Lân phù cơ chứ?
Vân Tuân Vũ xoa cằm suy tư một hồi, cuối cùng nói: "Đệ chắc chắn hắn ta có thể giải được Tỏa Lân phù?"
Vân Ngạo Phong thật nhanh gật đầu chắc nịch.
Nhưng ngẫm nghĩ nửa ngày cũng không biết hắc y nhân rốt cuộc là ai, để tránh tốn nhiều thời gian, đành phải quay về trước.
Bọn họ rất nhanh ra khỏi con hẻm, vòng theo đường cũ trở về Bành gia, báo cáo một chút với Phượng Tử.
...
Tối đến, Phượng Tử dẫn theo hai người lẩn trốn gần cây cầu đá, quan sát tình hình xung quanh một hồi lâu, nhưng cũng không phát hiện động tĩnh gì, ba người cùng liên hợp bày ra một trận pháp, sau đó vô thanh vô tức mà đi đến nơi lệ quỷ có thể dễ dàng ra tay đoạt mạng người, và những nhà có con nhỏ.
Vân Ngạo Phong được phân đi cùng Hoắc Đoan Xuân, hai người ẩn dấu khí tức và hơi thở, phía đông khắp nơi bày sẵn cặp bẫy, chờ lệ quỷ xuất hiện, chỉ việc tóm gọn.
Phía bắc là Vân Tuân Vũ và Trần Dương, mai phục kỹ càng, họ sử dụng Tiên Lãng Thạch để thu hút sự chú ý của lệ quỷ.
Khắp trấn trên dưới đều được bố trí trận pháp, trước cửa nhà người dân còn được dán lên một tấm phù, ngăn cản ma quỷ xâm nhập.
Cả một tòa trấn rộng lớn, không một bóng người, không chút ánh đèn, gió thổi mạnh mẽ cuốn trôi lá cây và biển hiệu trên đường, không gian có chút quái dị, lạnh lẽo hiu hắt.
Tiếng nước chảy xa xa truyền đến, ánh trăng trên cao rọi xuống, đem dưới đất, từng mái nhà, trăm ngàn vạn dặm đều bao phủ kín đáo.
Và tất nhiên, trong đó còn có thân ảnh trắng ngần của mười lăm thiếu niên.
Đợi đến nửa đêm, không gian bắt đầu biến đổi, gió thổi càng lúc càng mạnh, ánh trăng vàng nhạt bị mây đen che khuất hơn phân nửa.
Vân Ngạo Phong tu vi thấp, lại là lần đầu tiên lịch luyện kiểu này, trong lòng tránh không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Trên đường cái dài vắng lặng, bất ngờ phát ra tiếng động lớn, đủ để khiến cho người ta rùng mình.
Trong không khí dần dần ngưng tụ thành một làn hắc khí, lượn lờ mờ ảo, mang đầy tử khí chết chóc.
Hắc khí hư ảnh bay vút trên đường cái, một hồi, giống như phát hiện cái gì, lao đầu vào chính diện một ngôi nhà, bất quá, trên cửa có dán phù tị hồn, hắc khí này lại bị hất văng ra.
Nó phát ra tiếng gầm tức giận nho nhỏ, lượn qua lượn lại vài vòng, rốt cuộc chọn địa điểm ra tay khác.
Có vài đệ tử núp phía sau bức tường, nín hơi thở, phong bế khí tức, không để cho lệ quỷ phát giác.
Lúc này, một tên đệ tử nhảy ra đường lớn, dẫn dụ đoàn hắc khí.
Thấy có thức ăn vừa miệng, lệ quỷ rít lên một tiếng, điên cuồng đuổi theo thân ảnh phía trước.
Trong mười lăm đệ tử xuống núi, người nào cũng là đồng tử, lại là người tu tiên, so với mấy thường dân trong trấn có ích hơn rất nhiều.
Thấy người kia đã chạy đi xa, bên góc tường lại tiến ra hai người, đem không gian xung quanh bao kín bởi trận pháp, bùa chú, kết giới.
Đệ tử kia phóng vào một căn nhà trống, ngoài cửa tuy không có phù chú ngăn cách, nhưng bên trong lại có pháp trận kỹ càng.
Đoàn hắc khí lởn vởn vài vòng quanh ngôi nhà, phát hiện không có bùa chú gì, gào lên một tiếng, trực tiếp xông thẳng vào bên trong.
Hai đệ tử trốn trong góc cửa vừa thấy hắc khí xông vào, ngay lập tức chạy ra ngoài đóng cửa lại, đem tứ phía quanh căn nhà dán vào trăm lá phù, lệ quỷ cứ đơn giản như thế bị tóm gọn.
Những tưởng là như thế, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khẳng định mới là khởi đầu thực sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...