Vân Ngạo Phong cười thật tươi, thay cho lời chúc mừng, Vân Tuân Vũ cũng cười đáp lại.
Y hơi liếc mắt, cảm giác như có người đang nhìn mình.
Khi y quay đầu liền bắt gặp ánh nhìn vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị của những người khác, đặc biệt là Thanh Bạch Liên.
Vân Tuân Vũ vẫn không ghi lòng, đối với hắn ta gật nhẹ đầu.
Thanh Bạch Liên liền di rời tầm mắt, tỏ vẻ không quan tâm!
Kế tiếp, Vương Thu lại đứng nghiêm chỉnh hô lớn: "Số 7 và số 121 lên đấu trường!"
Bởi vì Vô Ly bị loại bỏ tư cách thi, sẽ có người khác thế chỗ.
Mà lần này trùng hợp lại thừa ra một người, cho nên, cứ như vậy mà ghép vào, không cần tính toán lo lắng loạn.
Các đệ tử đều biết quy tắc và số lượng tân đệ tử, cũng không có ai thắc mắc.
Chỉ có người âm thầm tiếc nuối thay người bị thế chỗ.
Vân Ngạo Phong tuy đã biết là nhị ca không thể thi đấu, nhưng là nghe Vương Thu nói như vậy, hắn trên cơ bản đã biết đối thủ nguyên tắc của mình là ai.
Chỉ là, nhị ca hắn bị loại rồi, lần này đối thủ cạnh tranh của hắn lại là người khác.
Vô số ánh mắt đều đang theo dõi từng bước chân của Vân Ngạo Phong, cho đến khi hắn bước vào gần trung tâm đấu trường, đối thủ của hắn vẫn còn chưa xuất đầu lộ diện.
Mọi người ráo riết nhìn xung quanh, ý định tìm kiếm người mang số danh 121.
Nhưng kết quả là 0!
Vân Ngạo Phong có chút căng thẳng cùng khẩn trương, một mình đứng giữa đấu trường, đối thủ không thấy đâu, làm hắn càng nhịn không được thở gấp.
Vân Ngạo Phong đợi hồi lâu cũng không thấy có người lên, hắn đứng đến nỗi chân đã muốn nhũn ra, không kìm được run rẩy nhẹ nhàng.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó hé mở hai cánh môi mỏng căng mọng, chậm rãi thở ra từng ngụm khí.
Lúc này hắn mới cảm thấy tỉnh táo hơn, cảm giác đứng trước đám đông, ở dưới mí mắt nhiều người như vậy thực sự không tốt chút nào!
Loại tư vị này, Vân Ngạo Phong hắn tuyệt đối không muốn nếm thử lại lần thứ hai a.
Vương Thu sẽ không cho rằng mình nói gì sai, và cũng sẽ không bao giờ sai.
Vì vậy, hắn ta lại kiên nhẫn nói to: "Số 121 lên sân đấu!"
Lại qua thêm một chút, Vương Thu liền tính nói qua một lần nữa.
Nhưng là lúc này đột nhiên có bóng người bước vào đấu trường, lời sắp thoát ra khỏi miệng đã được nuốt xuống.
Chỉ thấy người kia là một nữ tử có vẻ đẹp băng lãnh, trên người vận một bộ trung y cũ nát, nhưng nhìn tuổi tác giống như vừa mới là một cái mười bốn, mười lăm nữ tử.
Nhìn thân hình gầy guộc, mảnh mai của nàng, khóe miệng và khoé mắt Vân Ngạo Phong đồng loạt giật mạnh mấy cái.
Nàng ta...tu vi thế mà cao hơn Vân Ngạo Phong hẳn một bậc, tư chất và khí thế đều có chút áp bách bức người.
Nữ tử này danh tự là Lý Lam, nàng bất động thanh sắc hướng Vân Ngạo Phong gật nhẹ đầu, hắn cũng đáp lại coi như là chào hỏi!
Trên tay Lý Lam là một thanh gậy gỗ gần như sắp mục nát!
Nhìn xuống hai bàn tay mình, Vân Ngạo Phong mới phát hiện ra một sự thật, không thể thật hơn!
Vũ khí chiến đấu của hắn đâu?!
Ờ, cái thanh kiếm vừa xinh đẹp lại còn vô dụng kia dùng cũng như không!
Quy tắc thi cũng không có nói là không được sử dụng phù chú, vậy thì hắn liền sử dụng cái đó đi.
Vừa dứt suy nghĩ, Vân Ngạo Phong mới yên tâm nhìn thẳng hướng Lý Lam, nhưng là đáy mắt vẫn có chút lờ mờ.
Vân Ngạo Phong không rõ, mình tại sao liền rút trúng tiểu cô nương? Tu vi lại còn cao hơn hắn?!
Vô vàn suy nghĩ vớ vẩn hiện ra trong đầu, dưới chân bất tri bất giác run nhẹ, chỉ là cường độ quá thấp, không có người nào phát hiện.
Nhìn nhìn nhẫn trữ vật bằng vàng trên tay, Vân Ngạo Phong bỗng nhiên có chút không biết ứng đối như thế nào.
Đây là liền tiến lên đánh? Hay là trước nhượng hai chiêu thử một chút?! Dù sao thì cũng không thể chỉ đứng yên một chỗ.
Lý Lam vô cảm nhìn một màn suy đi nghĩ lại vẫn như cũ của Vân Ngạo Phong, dường như chưa có ý định động thủ trước!
Cuối cùng, thời gian đã sắp hết hơn phân nửa, các đệ tử ở xung quanh mặt cau mày nhíu, sốt ruột không thôi, rốt cuộc Vân Ngạo Phong cũng làm ra một cái quyết định.
Núi không đến tìm ta thì ta đi tìm núi!
Vân Ngạo Phong vận linh lực hướng Lý Lam xông qua!
Phía đối diện, đáy mắt Lý Lam như ẩn như hiện lóe ra một vệt sáng.
Cây gậy gỗ trên tay nàng 'rắc' một tiếng khá nhỏ, nhưng nó không gãy đôi, mà là tiếng thứ gì đó được nàng rắc xuống đất.
Mấy thứ này tròn vo, lạch cạch rơi trên mặt đất, thực không đáng chú ý, nhưng không cẩn thận sẽ đạp lên, kết quả thì thảm.
Vân Ngạo Phong chỉ là khoé mắt liếc qua nhìn thấy có chút không đúng.
Ngay khi sắp sửa đạp lên những hạt châu trên mặt đất, dưới chân bộ pháp cấp tốc biến hóa.
Cả người hắn so với con diều cũng muốn giống vài phần, nhẹ nhàng phiêu phiêu nâng lên, dùng tốc độ nhanh nhất có thể bay vụt ra đằng sau Lý Lam.
Lý Lam thấy Vân Ngạo Phong đột nhiên biến mất, đáy mắt bình thường tuy vô cảm, nhưng lúc này lại đang hàm chứa vài tia cảm xúc, có kinh ngạc, có không thể tin.
Vân Ngạo Phong lúc này đã đến bên cạnh Lý Lam, trong lòng cũng tỉnh táo lại.
Một tay vận quyết pháp, một tay rút ra hai tấm Trấn Linh phù và Dẫn Lôi phù.
Đem cả hai lá phù đồng loạt đập về phía Lý Lam, nhưng Vân Ngạo Phong thế mà không sử dụng hết uy lực, vì hắn e ngại người khác sẽ nghĩ hắn ăn hiếp một tiểu cô nương, tuy là tu vi của nàng ta còn cao hơn hắn một bậc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...