Tất cả mọi chuyện đều qua đi, Ma Đế bị diệt, tu chân giới trở về yên bình.
Tịch Lam bị bắt sống, quy thuận Nhân giới, thành tâm hối lỗi.
Nàng cũng không còn làm chuyện ác như xưa, mà ngược lại, cứu trợ thiên tai, bố trí dân nghèo.
Dần dần, Tịch Lam trở thành một vị hiền lương trong mắt thiên hạ, được người người kính trọng.
Mạnh Nhĩ Đường lại là tự bạo thể mà chết, cũng không có ai ngăn cản, gã làm nhiều việc gian ác, trái với lương tâm.
Không biết đã có bao nhiêu người dân vô tội thiệt mạng trong tay gã, đáng lẽ ra, một cái chết không thể đền bù được tội lỗi đó, nhưng chết cũng đã chết, không thể vãn hồi.
Còn Tần Lạc, hắn tuy rằng trước đó tiếp chân cho Ma giới.
Nhưng cũng chưa từng lạm sát vô tội, sau khi bị bắt, hắn đã xin ban chết.
Các vị trưởng lão nghe xong đề nghị của hắn, hai mặt nhìn nhau đầy khó xử, cuối cùng đành phải mang người nhốt vào địa lao.
Chỉ là, nhốt chưa được bao lâu, người đã biến mất không tung tích.
Cũng không phải riêng Tần Lạc biến mất, mà còn có một người nữa, trước khi đi còn để lại một phong thư, đề tên Ý Hiên.
Từ đó, các vị trưởng lão mới ngộ ra được một sự thật.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, hóa ra Ý Hiên xưa nay đoan đoan chính chính, vậy mà lại lén lút cướp ngục.
Hướng Linh Sơn bị tàn phá hơn phân nửa, phải trang hoàng, xây dựng lại từ đầu.
Vì vậy, có rất nhiều đệ tử xuống núi lịch luyện, cũng có rất nhiều ở lại phụ trợ việc sơn sửa.
Yêu tộc tôn Lục Doãn lên làm Vương, năm đó trong lúc loạn lạc, Lục Uyển Nhi liền tìm thấy mẫu thân ruột thịt của nàng.
Còn Lục Doãn, không ai khác chính là ca ca của nàng.
Lúc đầu, Lục Uyển Nhi hận hai người họ bỏ rơi phụ thân và nàng, lừa gạt gia sản rồi bỏ trốn.
Nhưng về sau, nàng mới biết được sự thật, hóa ra người sai là phụ thân.
Nói mẫu thân nàng lừa gạt gia sản, chi bằng nói, bà là đang lấy lại những gì thuộc về Tinh gia.
Năm xưa, chính là Lục Thần đã giết sạch gia tộc của bà, ép bà phải cưới gả cho mình.
Lục Uyển Nhi vốn dĩ không biết phụ thân là loại người như vậy.
Nàng biết mẫu thân rất khổ sở, khi đó một thân nữ nhi mang theo ca ca nàng chạy trốn, nàng không trách bà.
Về sau, một nhà ba người được đoàn tụ với nhau, cùng nhau cười cười nói nói, vui vẻ cùng cực.
Yêu tộc cũng dần dần hòa hợp hơn với con người, Linh Sơn đã không còn bày kết giới ngăn cách, có thể tuỳ ý ra ra vào vào.
Đặc biệt, Phượng Tử cùng Bạch Yên đã không còn gặp là chém không nghi ngờ như trước đây nữa.
Mà ngược lại, rất nhiệt tình phân phát cơm chó.
Bất kỳ ai ở gần Bạch Yên, cũng đều có thể ngửi được mùi giấm nồng nặc tỏa ra đâu đây.
Nói nói, Yên Dã sau khi lớn lên cũng chính là đồng loại với Phượng Tử.
Suốt ngày làm nũng với Nhạc Thanh Lan, ôm khư khư người ta không buông.
Nhạc Thanh Lan cũng thấy khổ lắm, nhưng y không nói thôi a.
Còn có Dạ Minh với ca ca, sau cuộc chiến, Dạ Tuyết Linh đổi thành mặc nam trang.
Hai người sóng vai phiêu bạt khắp giang hồ tứ hải, bởi vì là một đôi song bào thai, người khác nhìn vào khó phân biệt, chỉ có chiều cao là có chút chênh lệnh.
Tính cách lại là điểm duy nhất để phân biệt hai người.
Lạc Nhạn cuối cùng thoát khỏi hình dạng trẻ con, lớn lên tuấn tú mê nhân, một bộ phong lưu hào sảng.
Nhưng chỉ nhìn bề ngoài lại không ai biết được, người này si tình bao nhiêu.
Bởi vì...Trần Dương trên người toàn là độc, mẫu thân mất sớm, đệ đệ Trần Tuệ Vũ sớm đã thành lập gia thất.
Lại mang một bộ chán ghét đối với ca ca, y cũng không muốn mặt dày mày dạn mà trở về Trần gia, nhưng rốt cuộc, vẫn là có một người không ghét bỏ y...Lạc Nhạn.
Không những không ghét bỏ, ngược lại còn giúp y tìm dược giải ách độc trong cơ thể.
Lộ Dao, Tạ Tinh ở lại trong phái, tính tình táo bạo như vậy, cũng không ai biết, họ làm thế nào để trở thành Ngọc Dung trưởng lão và Ngọc Nhan trưởng lão.
Còn Lý Hồng Ngạn cùng Hạ Diêu Nhi, hai người trở về Lý gia, một người là gia chủ, một người khác là gia chủ phu nhân.
Mỗi ngày đều ân ân ái ái, ở gần họ không cần ăn cơm cũng no.
Trắc Từ hồi sinh, đó là trái với luân thường đạo lý.
Kết quả, chịu phạt 100 roi, cấm túc hai năm.
Cuối cùng, lại bị phân qua Ma giới cai quản, tuy nhiên, Quân Diễn Chi vẫn là không thể rời khỏi y.
Nhắc tới một tên xuyên không, Đàm Quân Thư kế thừa chức vụ của sư phụ, trở thành phong chủ Thanh Nguyệt phong.
Còn Mạc Thủy và Phương Dược Nghi, khỏi nói cũng biết sủng vợ lên trời.
Kế thừa Thanh Nguyệt phong, từ đó thu nhận đệ tử mới, dốc lòng dạy dỗ.
Còn Khai Tri thì sao?
Nàng sớm đã lập gia thất, sống ẩn dật với ái nhân rồi.
Còn ái nhân là ai?
Chính là...Lục Anh Anh!
Nếu nói những người này sau chiến tranh mới vui vui vẻ vẻ như vậy.
Thì có hai người, trước sau như một, dính như keo sơn, không làm thành chủ nữa.
Tô Thanh cùng Tô Ngọc, yên yên bình bình cai quản Minh Dương lâu.
Mỗi ngày đều rất được khách, cho đến cuối cùng, Tô Ngọc còn sinh ra một tiểu bánh bao trắng trắng mềm mềm, ăn cẩu lương để lớn lên.
Cuộc sống hạnh phúc viên mãn như vậy.
Duy chỉ có một người, vẫn mãi mãi chờ đợi một linh hồn.
Thành Lĩnh Lạc đổ nát hoang tàn, nhưng Vân Tuân Vũ lại đem nó trang hoàng hoa lệ trở lại.
Chờ sau khi Tiểu Phong tỉnh lại, cùng nhau an ổn dạo chơi khắp một toà thành...không một bóng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...