Độc trùng là một loài bò sát nhuyễn thể.
Độc ở đây, không phải trong độc dược hay độc tố, mà là trong độc nhất vô nhị.
Chỉ có một, tuyệt đối không có hai.
Độc trùng sau khi được người dùng nuốt vào, không trực tiếp đi xuống dạ dày, mà nó ký sinh ở động mạch cổ hoặc là sau gáy.
Chờ khi hút đủ máu của vật ký sinh, nó mới bắt đầu luồn lách dưới lớp da thịt, phát động thao túng ký chủ.
Người sử dụng Độc trùng, cho dù có bị thương nặng như thế nào, dưới sự khống chế của nó, đều sẽ giống như không biết đau, thực lực cũng tăng lên trong thời gian nhất định.
Thậm chí, nếu ký sinh trên một người đã chết, người đó vẫn có thể hoạt động bình thường như con người, dù chỉ là một cái xác rỗng.
Đổi một loại thuyết pháp, Độc trùng giống như là nguồn căn của sự bất tử!
Nhưng dùng loại biện pháp này cũng có mặt bất lợi.
Để lâu, máu sẽ dần dần bị hút khô, máu khô thì ăn thịt, cuối cùng người bị ký sinh sẽ chết không toàn thây, tử trạng vô cùng thê thảm.
Nếu Thiên Minh đã lựa chọn con đường này, hắn ta nhất định đã suy xét kỹ lưỡng mọi chuyện.
Quyết định ở kiếp này đồng quy vu tận với hắn.
Nếu không, loại biện pháp nguy hiểm như vậy, Thiên Minh tuyệt đối không làm.
"Ngươi biết không? Cổ nhân có câu, điểu vị thực vong, nhân vị lợi vong.
Độc trùng đang ăn thịt uống máu của ngươi, với tốc độ này, ta đoán không đến sáu canh giờ nữa ngươi sẽ chết thôi." Mắt lạnh nhìn thẳng, Vân Ngạo Phong liền pha chút ý cười, cố tình khích tướng đối phương.
Bầu không khí trở nên trầm trọng, tiếng binh khí va chạm hỗn loạn vẫn còn vọng lại bên tai.
"Cũng là vì không còn nhiều thời gian.
Cho nên, ngươi cũng đừng mong có thể sống sót!" Híp mắt nguy hiểm, giọng nói hàm chứa cay độc.
Dứt lời, Thiên Minh đã không chút chậm trễ, phóng thẳng người về phía Vân Ngạo Phong.
Mái tóc buông xoã phiêu du theo gió, hắn chỉ cười như không cười.
Thần tình bình chân như vại, ma khí luẩn quẩn quanh thân.
Tiếu dung khẽ biến, 'keng' một tiếng nâng kiếm chặn ngang đòn công kích của Thiên Minh.
Vẫn như cũ, Vân Ngạo Phong nhất nhất nhắm vào điểm yếu của Thiên Minh.
Hắn ta trầm mặt, không ngừng tránh né.
Song, vẫn là cương nhu giao thoa.
Mặc dù né tránh, nhưng Thiên Minh cũng không quên phản công.
Cả hai vật lộn trên hiên nhà, đánh đến kinh thiên động địa.
Chỉ là, cứ như vậy tranh phong không phải là cách tốt.
Đã mấy lần Vân Ngạo Phong nhắm đến nhược điểm của Thiên Minh.
Nhưng lần nào hắn ta cũng tránh khỏi, thậm chí, tốc độ ra tay giống như nhanh hơn lúc đầu gấp mười lần.
Bất quá, vẫn là không tranh ra thắng bại!
Khẽ đảo nhãn cầu, Thiên Minh liền dời dư quang đến một thân ảnh màu trắng.
Người nọ đang giáp chiến triền miên, chính là nhược điểm của Vân Ngạo Phong.
Ngay tức khắc, hắn ta chuyển hướng mục tiêu công kích.
Từ trên mái hiên nhẹ nhàng bật người, phiêu nhiên lướt đến phía sau Vân Tuân Vũ.
Nhìn đến hành động của Thiên Minh, Vân Ngạo Phong nhíu chặt mi tâm, không chút tiếng động đuổi theo.
Chiến trường hỗn loạn, đầu rơi máu chảy, đao kiếm giao tranh.
Giữa đám người, thân ảnh màu trắng chắc khỏe không ngừng luật động.
Đao quang kiếm ảnh vừa lóe, một mạng người liền đồng thời ngã xuống.
Cận lực chiến đấu, Vân Tuân Vũ lại không chú ý tới phía sau nguy hiểm đang rình rập.
Ngay khi Thiên Minh sắp hạ thủ, một thanh trường kiếm liền lập tức ngăn lại.
"Hừ.
Quả nhiên, y chính là nhược điểm của ngươi!" Hừ lạnh, hắn ta cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp xuất đòn.
Vân Ngạo Phong đặt ngang thân kiếm mỏng bạc trước mắt, hàn khí chợt lóe, ánh mắt hiện lên tia hung ác: "Ngươi nên biết, trên đời này có một số người có thể đụng.
Nhưng, có một người đến tóc ngươi cũng đừng hòng chạm!"
Ở bên này giao chiến quyết liệt, bên kia, Đoàn Lễ đang cùng Tịch Quý Vu phân tranh, bầu không khí cũng sôi sục không kém.
Động tác nhanh nhẹn, vận linh lực tránh đi ma chưởng.
Vừa vặn, thuật thế vòng ra phía sau lưng đối phương, Đoàn Lễ rất nhanh liền đã chiếm được lợi thế.
Thân là Đại Quân Tôn của Ma giới, mặc dù có chút chật vật, nhưng Tịch Quý Vu vẫn là chống chịu được.
Nhất là bên cạnh còn có một cánh tay đắc lực, thời thời khắc khắc bảo hộ cho gã.
Chiếm được thế thượng phong, song, đối diện với Tôn Kỵ, Đoàn Lễ suy cho cùng vẫn có chút gánh vác không nổi!
Nhưng cũng không cần lo lắng quá nhiều, Tô Thanh cùng Tô Ngọc liền ở một bên hỗ trợ đối phó với Tôn Kỵ.
Tần Lạc lúc này giống như một đầu dã thú, điên cuồng lao đến vây bắt con mồi.
Thiên Minh phòng bị liếc nhìn, từ trong ánh mắt đó, có thể nhìn ra một tia đau đớn khó phát hiện.
Một đấu hai, chật vật là không tránh khỏi.
Nhưng hắn ta dường như mạnh hơn rất nhiều, cũng là do bị Độc trùng thao túng, làm tê dại cơn đau.
Nếu không, Thiên Minh có lẽ đã chết hơn hàng ngàn, hàng vạn lần rồi.
Thích Nhu Nhi hai mắt đỏ ngầu tràn đầy tức giận, nàng ta phát điên rồi.
Hễ gặp tên ma tộc nào, nàng cũng đều một đao giết chết, nàng muốn báo thù giúp ca ca.
Nhưng sức lực cũng sắp cạn kiệt rồi.
Đúng lúc này, không khí lưu động mạnh mẽ, gã trung niên kia vừa hay tái kiến.
Vừa nhìn thấy Tần Lạc, gã ngay tức khắc liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đồng thời, tiện tay bóp chết một đệ tử.
"Hừ! Ngươi dám làm phản?" Híp mắt nguy hiểm, gã liền dịch chuyển đến bên cạnh Tần Lạc, tức giận hô to: "Khi ở Vẫn Mạng, ngươi phụng tùng ta hóa ra chỉ để dò la tin tức.
Ngươi cũng to gan lắm, nếu đã nghịch ta, vậy thì đừng mong có thể sống tiếp!"
Tần Lạc giận đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt đáp trả: "Vậy thì sao chứ?! Một tên Oán Lê tộc ngu ngốc như ngươi, ta đi theo phụng tùng ngươi bao nhiêu năm, chỉ tổn làm dơ mắt của ta!"
**Đầu óc rối như tơ vò...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...