Đúng là máu tươi dàn dụa, nhưng máu này lại không phải của Vân Ngạo Phong, mà là của Tiểu Cửu.
Ngay lúc năm đầu móng tay sắc bén sắp chạm vào hắn, tưởng chừng như sẽ cướp đi sinh mạng của người khác bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, Tiểu Cửu lại xông đến, che chắn trước mặt Vân Ngạo Phong.
Cũng là cùng lúc này, không gian lưu động, bốn bóng người xuất hiện.
Vừa tới liền lao vào chém giết.
Bốn người nọ hai nam hai nữ, bộ dạng đều đẹp đẽ đến lưu loát.
Còn có một người tu vi rất cao, không ai khác chính là thành chủ Hoa Ngạn thành - Tô Thanh.
Ba người còn lại, một là Tô Ngọc.
Hai nữ tử kia là Lý Hồng Ngạn cùng Hạ Diêu Nhi.
Vốn là đã vi phạm quy định, bị loại bỏ tư cách ứng tuyển, chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn.
Nhưng hai nàng lại song song chọn cùng một con đường.
Lúc đó như nước với lửa, hiện tại dính như keo như sơn.
Thấy ý định không thành, Thiên Minh liền muốn nhân lúc này ra đòn tấn công Vân Ngạo Phong.
Nhưng lại bị một thanh trường kiếm ngăn lại, càng đánh càng hăng, càng đánh càng thâm sâu.
"Chủ nhân..." Nằm trong tay hắn, Tiểu Cửu liền thì thào gọi lên một tiếng.
Trên người y, khắp nơi đều là vết thương loang lổ, máu đỏ thẫm, huyết nhục mơ hồ.
Trên miệng vết thương còn tỏa ra vài sợi hắc khí, hiển nhiên còn bị trúng độc.
Vân Ngạo Phong chỉ khẽ ừ một tiếng, nhẹ nhàng đáp lại: "Ta ở đây."
Cảm nhận bản thân không còn chống đỡ được bao lâu, không còn nhiều thời gian.
Tiểu Cửu liền hít sâu mấy hơi, cố gắng bình ổn hơi thở, đè nén thì thào: "Chủ nhân,...!ta có một chuyện vẫn luôn giấu ngươi."
"Ngươi nói đi." Vân Ngạo Phong có chút kinh nghi, Tiểu Cửu trước kia chưa từng giấu diếm hắn bất luận chuyện gì.
Hắn đem tay phải run run che trên miệng vết thương trước ngực y, điều đó đã bán đứng biểu tình bình thản cùng với giọng nói không chút lẫn lạc của hắn.
Nhưng cho dù có che đi, máu vẫn cứ tuôn ra không ngừng.
Bởi vì, trước ngực y đã bị Thiên Minh đánh ra một cái lỗ hổng.
Che phía trước, thì máu từ phía sau chảy ra.
Tiểu Cửu bắt đầu thở gấp, ánh mắt không còn tiêu cự, yếu ớt nói: "Chủ nhân, hôm đó...!ngươi nói muốn gặp y một lần.
Cái đó chỉ là...!là ảo cảnh do...!ta tạo ra.
Y...!không có đối xử với ngươi như thế."
"Là ta sợ ngươi sẽ đau khổ.
Ta sợ...!y...!sẽ phụ bạc tình cảm của ngươi, nên...!ta mới làm như vậy."
Tiểu Cửu hơi cười rộ, nhíu chặt mày đau đớn, mắt từ từ khép lại: "Chủ nhân.
Xin lỗi ngươi...!ta thật ích kỷ..."
Vân Ngạo Phong không trả lời, tiểu hồ ly ngày nào cũng bám lấy hắn...!cũng lại chết rồi.
Sau khi tắt thở, Tiểu Cửu liền trở về nguyên hình của bản thân.
Trở về thân xác một con Cửu Vĩ Yêu Hồ có bộ lông trắng muốt, dính vài phần tiên huyết.
Nhìn không khác nào những đóa hoa đỏ chót, nở trơ trọi trên nền tuyết trắng xóa.
Vân Ngạo Phong nhắm mắt một hồi lâu, mới đem tiểu hồ ly trên tay ôm vào lòng.
Bật người nhảy thoát đi, để lại Vân Tú Vô Ảnh, hắn mang Tiểu Cửu đến rừng Cảnh Mộc, nơi hắn lần đầu tiên tao ngộ y.
Ở một góc nào đó trong rừng Cảnh Mộc, có một ngôi miếu hoang.
Hắn đi đến đây, lập nên một huyệt mộ ở trong miếu.
Đặt xuống tấm bài vị bằng gỗ, trên đó chỉ viết đơn độc một dòng chữ: Nhất sinh nhất thế, thảo sinh nhất xuân.
(Con người sinh sống một đời, cỏ cây nảy nở một thời tiết xuân).
Cái tên 'Tiểu Cửu', sở dĩ chỉ là nhất thời gọi ra miệng.
Nhưng hắn lại vô tình kéo y vào thị phi nhân quả của bản thân, làm liên lụy đến y.
Vân Ngạo Phong không ghi tên người lập mộ.
Mà hắn ghi một dòng chữ kia, là hy vọng Tiểu Cửu ở kiếp sau sẽ sống vô tư vô lự, không phải lo lắng bất cứ chuyện gì, không lãng phí niên thời.
Đơn giản mà làm một người bình thường, vui vui vẻ vẻ sống đến hết đời.
Quên hết những chuyện ở kiếp này.
Quỳ xuống trước bài vị, cúi người bái lạy ba cái.
Sau khi tất cả hoàn thành, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Chỉ bằng một ý niệm, Vân Ngạo Phong liền đã quay trở lại chiến trường.
Tâm trạng nặng nề tột cùng, hắn vừa nhìn thấy Thiên Minh, ngay lập tức dấy lên một cỗ hận ý.
Triệu ra Oán kiếm, hắn liền hướng về phía Thiên Minh mà công kích, không một chút lưu tình.
"Ngươi đủ rồi đấy.
Những chuyện ngươi đã gây ra thiên lý nan dung, ngươi còn định ngu muội đến bao giờ nữa." Phảng phất tức đến nghẹt thở, Vân Ngạo Phong liền quát lớn.
Đồng thời, kiếm trên tay cũng vung lên.
Hận ý càng lớn lao, quyết liệt, thì lưỡi kiếm lại càng trở nên sắc bén, lóe lên hàn khí lạnh lẽo.
"Ngươi nói xem, tất cả là vì ai!? Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, y là vì cái gì mới chết? Yên Vân chết như thế nào? Y là chết dưới tay ngươi!!" Vừa nói, trên tay vừa không ngừng tiến đánh.
Vân Ngạo Phong hơi khựng lại, liền bị Thiên Minh cào trúng bả vai.
Ánh mắt khẽ động, mặc cho thanh y vấy máu, hắn vẫn giống như không biết đau đớn là gì, tiếp tục cùng Thiên Minh giao tranh.
"Ngươi vốn biết rất rõ thân phận của y, vì sao cứ mê muội không quay đầu chứ!" Vân Ngạo Phong bắt đầu không khống chế được cảm xúc, gầm lên: "Ngươi vì y mà đại khai sát giới, khi sư diệt tổ.
Đến cả phụ mẫu nuôi nấng ngươi từ nhỏ cũng xuống tay.
Nguyên nhân đều là do y mà ra, ta giết y có gì là sai!?"
Càng nói, hắn lại đánh càng thêm hăng.
Bởi vì tức giận, nộ khí xông lên mặt đỏ bừng một mảnh: "Ta không chỉ giết y.
Hôm nay, ngay tại nơi này, ta cũng sẽ kết liễu ngươi, trả thù cho phụ mẫu, trả thù cho những sinh mạng vô tội bị ngươi sát hại!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...