Giấc Mộng Thiên Thu


Quang Châu đang nói chuyện với Kim thị thì chợt nghe phía bên ngoài ồn ào một trận, có tiếng người la ó kèm theo tiếng quát tháo. Hắn vội vàng đẩy cửa phòng bước ra nhìn xem, liền thấy trên mảnh sân nhỏ lúc này có mười mấy tên du côn du đãng, tay dao tay búa, thái độ hung hãn đang đứng vây quanh một người đàn ông trung niên có vết sẹo xấu xí chéo ngang khuôn mặt.
Người đàn ông trung niên này hiện tại chiễm chệ ngồi trên một chiếc ghế dài đặt giữa sân, liếc ánh mắt khinh thường nhìn Đầu Trâu tay cầm đại đao, khuôn mặt đỏ bừng đang đứng đối diện, dường như hắn chẳng e sợ gì cả.
Kể từ khi Quang Châu trở thành thành viên chính thức của cái xóm nghèo này thì đã biết nơi đây cũng không phải an lành gì.
Cả xóm chia làm bốn khu thế lực bang hội Đông, Tây, Nam, Bắc không ngừng tranh đấu cướp đoạt địa bàn lẫn nhau. Người đàn ông trung niên trước mặt chính là Đại Hùng, đại ca của bang hội khu phía Nam, cũng chính là nơi mà hiện tại Quang Châu đang sinh sống.
- Ha ha ! Xin hỏi đại gia, ngài đến đây là muốn đến khám bệnh hay sao ?
Hắn vừa cười nói vừa cố ý tiến lại gần thêm một chút, rút ngắn khoảng cách, chăm chú quan sát Đại Hùng. Rất dễ dàng nhận ra, tên này nhìn bề ngoài thì có vẻ ung dung mạnh khỏe nhưng trái lại nước da tái nhợt, môi nhợt, nhịp thở nhỏ không đều có vẻ như là đang gắng sức, chốc chốc lại đưa bàn tay nhấn nhấn xoa xoa vùng thượng vị.
- Ngươi chính là Châu thần y ?
Đại Hùng mở lời, tiếng nói hữu khí vô lực, quãng ngắn.
- Thần y thì không dám nhận, chỉ biết bốc vài bài thuốc cỏn con, chữa vài bệnh đơn giản cho dân chúng, kiếm miếng cơm qua ngày.
Quang Châu khiêm tốn đáp lời.
- Hừ ! Ta hỏi ngươi, vì sao mấy ngày hôm trước đàn em của ta đến thu tiền bảo an, ngươi chẳng những không đóng, lại sai Đầu Trâu đánh đuổi hắn đi ?
Đại Hùng hừ lạnh nói.
Quang Châu nhíu mày :
- “Con bà nó ! Đây gọi là giang hồ trấn lột bảo kê sao ? Hồi nào đó tới giờ, mình chỉ thấy qua trên phim ảnh xã hội đen Hồng Kông, không ngờ bây giờ bản thân mình lại xui xẻo, thật sự gặp phải.”
Bề ngoài vẫn là giả lả tươi cười :
- Xin đại gia bớt nóng, tôi nói cho ngài nghe, có phải dạo gần đây sức khỏe của ngài không được tốt, thường xuyên tức vùng ức, trong bụng thì đau nóng rát, mỗi khi ăn uống thứ gì khó tiêu hoặc uống rượu đều rất đau, đau đến chết đi sống lại có đúng không ?
Đại Hùng ngạc nhiên, sắc mặt run rẩy :

- Đúng vậy, làm sao ngươi biết ?
Quang Châu vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh :
- Ta dám dùng danh nghĩa của sư phụ ta, Thánh Y Diệu Thủ Cái Thế Thiên Hạ Hải Thượng Lãn Ông ra thề, ngươi sẽ không sống được quá mùa xuân năm nay.
- Sư phụ của ngươi là Thánh Y ?
Đại Hùng mừng như bắt được vàng, bấy lâu nay chứng bệnh trong người chính là tâm bệnh của hắn, hắn đã đi rất nhiều thầy thuốc nhưng không một ai chữa khỏi, càng không có ai mới nhìn sơ đã nói trúng triệu chứng căn nguyên như Quang Châu, cho nên khi Quang Châu phịa ra sư phụ của mình có biệt danh là Thánh Y, hắn cũng tin sái cổ.
- Ngươi..à không…Châu thần y, ngài nói bệnh của tôi có chữa trị được không ?
Đại Hùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn vị lương y trước mặt, vốn là trước đó hắn đã tuyệt vọng, quẫn trí lắm rồi.
- Bệnh của ngươi chẳng có gì là khó đối với ta, có điều ngươi mang người đến phá nhà ta, bắt ta nộp tiền lại muốn ta dễ dàng chữa bệnh hay sao ?
Quang Châu lạnh lùng cười khẩy.
- To gan ! Dám ăn nói với đại ca của chúng tao như thế ?
Một tên đệ tử trẻ tuổi của Đại Hùng quát lớn, nôn nóng muốn lập công, bước vài bước, định xông lên bắt lấy Quang Châu.
Ngay lập tức, Quang Châu đưa hai tay ra sau lưng, móc ra hai cái nỏ nhỏ chừng hai mươi centimet, mỗi cái nỏ đều đã lên lẫy, lắp sẵn một mũi tên bằng thép đen nhánh.
Hắn sau khi lấy nỏ ra, liền nhắm tên đệ tử đang xông tới bắn một phát.
“Phập” một mũi tên cắm ngập vào vai khiến cho tên này đau đớn khuỵu xuống, bột của cây anh túc tẩm trên đầu mũi tên nhanh chóng thấm vào mạch máu, chạy vào tim, rồi được bơm đi khắp cơ thể làm cho tên đệ tử mau chóng ủ rũ vô lực, máu từ vết thương trào ra, chưa đầy ba giây đã bất tỉnh.
Một cái nỏ còn lại liền hướng vào tên Đại Hùng, sự việc nói thì lâu nhưng diễn ra rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt.
Đầu Trâu cầm cây đại đao, lao đến đứng bên cạnh, bảo vệ cho Quang Châu.
- Con bà nó, tao không ra tay thì chúng bay tưởng tao là quả hồng mềm dễ ăn hiếp, thằng nào dám tiến tới tao bắn nát óc thủ lĩnh chúng mày, trên mũi tên này có tẩm độc chỉ cần xước da là mất mạng ngay.
Quang Châu trợn mắt chửi to lên.

Đại Hùng cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho ngây người, không kịp phản ứng, hắn không ngờ tới vị thầy thuốc nhìn bề ngoài có vẻ thư sinh yếu ớt như thế kia mà lại có đảm lược quyết đoán như vậy, sau khi định thần vội vã hô lên :
- Tất cả các ngươi lui xuống, có gì từ từ nói.
Đám đàn em thấy đại ca bị uy hiếp, lại nhìn Đầu Trâu có tiếng chai lỳ, hung hãn không sợ chết, cầm đao to đứng gầm gè trước mặt bèn chột dạ lui lại.
Đại cuộc đã định, trong lòng Quang Châu âm thầm thở phào một cái, trái tim đập nhanh như ngựa chạy nãy giờ vì lo lắng cũng dịu hẳn đi. Sự việc diễn ra hồi nãy thật chẳng khác nào như trong phim hành động, ở cái thời đại mạnh được yếu thua này, không thủ chút hàng nóng trong người, có ngày sẽ chết rất thảm.
Đầu óc xoay chuyển, hắn quay sang tên đại ca nói :
- Hôm nay cùng lắm thì ngọc đá cùng tan, chúng tao giết một huề vốn, giết hai có lời, nhưng còn ngươi cho dù thoát được mũi tên của ta, nữa năm sau cũng sẽ chết, khi đó địa bàn của ngươi sẽ bị người ta chiếm, vợ con, tiểu thiếp của ngươi sẽ bị người ta chèn ép, nữ thì sẽ bị kẻ thù bán vào lầu xanh, nam thì bán làm nô lệ.
Đại Hùng mặc dù bị mũi tên uy hiếp, khống chế, nhưng vẫn không tỏ ra sợ hãi, chỉ có điều khi nghe Quang Châu nói đến chuyện mấu chốt thì biểu cảm trên nét mặt đã tố cáo hắn.
Bản thân Đại Hùng là người biết rõ nhất tình trạng của mình, hắn đã qua thời trai trẻ, sức khỏe trong khoảng thời gian này đúng là càng ngày càng suy yếu, hơn nữa ngẫm lại trong quá khứ, hắn từ mười hai tuổi bước chân ra giang hồ, đôi tay này đã nhuốm đầy máu tươi, kẻ thù nhiều vô số kể.
Đúng như Quang Châu nói, lúc hắn còn sống thì không sao, nhưng lúc hắn chết đi, vợ con của hắn chính là đối tượng thích hợp để những kẻ kia báo thù.
- Xin lỗi thầy là tôi sai, mong thầy bỏ quá cho, nếu thầy có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, Đại Hùng tôi xin bảo đảm, chỉ cần tôi còn sống, ở cái xóm nghèo này không ai dám đụng đến thầy một cái cọng lông, hơn nữa sẽ đảm bảo cuộc sống gia đình thầy khá giả sung túc.
Đại Hùng chắp tay, cúi người xin lỗi, hay ột kẻ kiêu hùng chốn giang hồ, co được, duỗi được, chẳng trách hắn có thể trở thành đại ca đứng đầu ở khu phía Nam này.
Quang Châu thấy hắn đã lùi bước cũng không ép thêm nữa :
- Tốt ! Tôi tin tưởng lời anh nói, chúng ta giảng hòa, bệnh của anh tôi sẽ tận tâm chữa trị, có điều những thứ anh phá hỏng hôm nay phải đền bù thỏa đáng, mời vào nhà nói chuyện.
Thu hồi hai cây nỏ, Quang Châu làm ra tư thế mời, do dự một chút lại chỉ vào đám đàn em của Đại Hùng mà nói :
- Khiêng cậu ta vào trong nhà, đặt lên giường cho tôi.
Đám đàn em do dự, không hiểu mô tê ất giáp gì sất, ban nãy còn đang trong tình trạng chiến tranh căng thẳng mà bây giờ chẳng biết tại sao đại ca của mình lại phải xuống nước như thế này, trong lòng của bọn chúng, vị đại ca hung tàn ác độc này chưa từng sợ hãi một ai nhưng trước cái trừng mắt của Đại Hùng, bọn chúng liền mau chóng quăng mã tấu xuống, lật đật khiêng tên bị thương vô nhà.
Sau khi khám thực thể, bắt mạch, hỏi triệu chứng, Quang Châu chẩn đoán bệnh của tên Đại Hùng này trăm phần trăm chính là "viêm loét dạ dày tá tràng” hay còn gọi là chứng “vị quản thống” theo đông y, nguyên do cũng bởi vì cái tính uống rượu vô tội vạ của hắn, cũng còn may bệnh mới phát không lâu, thuộc chứng cấp cho nên còn có thể trị được.

- Bệnh này tuyệt đối không được uống nhiều rượu nữa, kiêng ăn các thứ có vị cay nóng, các thứ có vị chua, sáng mai anh hãy cho người lại đây lấy thuốc hoàn về mà uống.
Quang Châu đưa sang mấy thang thuốc sắc bồi bổ thể trạng trước, đợi chiều nay, khi hắn chế hoàn “mật ong nghệ” xong thì mới đưa cho Đại Hùng uống trường kỳ.
- Thưa thầy, như bệnh của tôi thì phải chữa bao lâu mới khỏi ?
Đại Hùng run run xúc động, con người từ trong cái chết sống lại thường có biểu cảm vô cùng phong phú, nhìn đến một nhành cây ngọn cỏ tầm thường cũng cảm thấy nó vô cùng đẹp đẽ, huống chi việc làm của Quang Châu chẳng khác nào đã tái sinh cho hắn lần thứ hai, cho nên trong lòng Đại Hùng, vị thầy thuốc này giống như là cha mẹ của hắn vậy, vô cùng tôn kính.
- Nếu anh làm đúng như lời tôi dặn, ba tháng bệnh ổn, một năm tiêu trừ.
Quang Châu sau một lúc trầm ngâm liền nói.
- Đại ân đại đức của thầy kẻ hèn này khó báo, tôi thật có mắt mà như mù không thấy thái sơn, nếu sau này thầy có gì phân phó, Đại Hùng tôi nhất quyết không từ.
Đại Hùng lại đứng lên thi lễ.
Quang Châu mỉm cười khách sáo vài lời, có vị đại ca này chống lưng, cuộc sống ở khu Nam sau này lại càng dễ dàng thoải mái hơn rồi.
- Tuy nhiên bệnh của anh đã bị đám đàn em biết được, rất nhanh đám đại ca kia cũng sẽ biết, anh nên phái hai người ở lại đây làm bảo vệ cho tôi.
Quang Châu bất ngờ nói ra, chẳng qua hắn muốn có thêm hai tên sai vặt miễn phí.
- Thầy nói rất đúng !
Đại Hùng gật đầu đáp ứng, lập tức gọi hai tên đàn em lại phân phó :
- Bằng ! Quân ! Hai người các ngươi ở lại đây nghe theo lời thầy phân phó, nếu có gì sơ xuất thì cẩn thận tính mạng các ngươi.
Hai tên đàn em nhìn vẻ mặt hung ác của đại ca mà gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Một hồi can qua cứ đơn giản như vậy mà kết thúc.
Tiễn Đại Hùng về, Quang Châu lại quay vào nhà xem xét vết thương cho cái tên choai choai bị mình bắn tên hồi nãy kia, tác dụng của bột anh túc đã hết, thằng nhóc giờ đã tỉnh lại, đang đau đớn khóc lóc, kêu cha gọi mẹ.
- Khóc cái gì mà khóc ? Cái thằng ngu này không ở nhà giúp cha phụ mẹ, lại bày đặt đi làm du côn du đãng.
Quang Châu bực mình chửi mắng, tát cho nó thêm hai cái rõ đau, dù sao làm nghề y thì phải có y đức, mặc dù nó có ác ý với hắn nhưng nếu hắn bỏ mặc không lo thì đã làm trái lời thề Hippocrates lúc mới ra trường.
Hai tên Bằng và Quân đứng bên cạnh đổ mồ hôi hột, trong lòng thầm nghĩ vị thầy thuốc này quả là cường nhân cường thế, ngay cả đại ca cũng bị dọa cho chạy mất dép, tốt nhất là mình nên thành thật không cần đắc tội người này thì hơn.

- Anh với anh cả không sao chứ, nãy giờ em sợ quá ?
Phạm Yến từ phía trong chạy ra, vành mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc, hướng về phía Quang Châu với Đầu Trâu lo lắng hỏi.
- Bọn anh không sao, có Đầu Trâu ta ở đây thì bất luận kẻ nào cũng không dám dây vào nhà chúng ta.
Đầu Trâu nhoẻn miệng cười tự tin, vỗ vai an ủi người em gái của mình.
Quang Châu lắc đầu, nếu không phải tình cảnh xảo hợp, có khi mấy người mình bị chém cho ra bã rồi thì có, còn đâu yên lành đứng ở đây mà khoác lác, thật đúng là ông trời phù hộ.
Nhìn vẻ thật thà chất phác của hai anh em trước mặt, trong lòng hắn bỗng đâu dâng lên một tư vị hết sức khó tả, thật ra trên đời này vẫn còn có người tốt, Quang Châu âm thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ đem hết sức mình bảo hộ cho hai anh em Đầu Trâu có được một cuộc sống thật tươi đẹp, nói thật ngày đó mà không có hai anh em nhà này cứu giúp có lẽ hắn đã chết, nằm phơi thây nơi đầu đường xó chợ rồi cũng nên.
Tri ân tất báo, đó là tính cách của Quang Châu, người nào tốt với hắn một, hắn sẽ tốt lại gấp mười lần.
Đang suy nghĩ miên mang thì tiếng rên đau đớn của thằng oắt con chợt vang lên cắt đứt luồng tư tưởng, bị hai cái tát nổ đom đóm hắn quả nhiên không dám khóc nữa, trong lòng giờ đâythật sự rất hoảng sợ cùng hối hận, đúng là thằng cương gặp phải bác sĩ cường.
- Hai người tiến lên giữ chặt nó, Yến mang dụng cụ lại cho anh, anh Đầu Trâu kiếm khúc gỗ đưa cho nó cắn đi.
Quang Châu thở dài phân phó mọi người.
Sau khi Bằng, Quân đè chặt tên nhóc, Quang Châu tiến hành thủ pháp châm tê, sau đó lấy một con dao nhỏ sắc bén rạch vết thương rộng ra, rồi mới từ từ rút mũi tên một cách chậm rãi, thằng nhóc dãy dụa đau đớn, sau một lát gồng mình, hai mắt trợn tròn liền bất tỉnh hẳn, khúc gỗ ngậm lấy cũng bị nó cắn ngập cả răng.
Mũi tên được rút ra, nhưng máu cũng theo đó mà trào ra không ngừng, Quang Châu nhanh chóng xử lý vết thương, đầu tiên là đắp cỏ mực giã nhuyễn để cầm máu, sau đó dùng rượu cao độ sát trùng qua một lần rồi mới khâu lại.
Cả quá trình, hai tên Bằng, Quân đều nhắm mắt lại không dám nhìn, tựa như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng xông lên não.
- Xong rồi, hai ngươi khiêng hắn về nhà đi.
Quang Châu đi rửa tay, vốc miếng nước lên mặt cho tỉnh táo.
Một ngày trôi qua với biết bao nhiêu chuyện phát sinh khiến hắn kiệt sức, đêm đến liền quăng mình lên giường ngủ một giấc no say.
Sáng sớm hôm sau, Đại Hùng tự mình đến lấy thuốc, mang theo hai mươi lượng bạc bồi thường cho những tổn thất gây ra, thể hiện thành ý. Mấy thang thuốc sắc quả nhiên hiệu nghiệm, vừa mới uống vào ngày hôm trước, hôm sau đã tỉnh táo khỏe ra hẳn.
Đầu Trâu với Phạm Yến thấy bạc sáng lóa thì cười tít hai mắt, ngày hôm qua phát sinh cái gì cũng quên mất, đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ được thấy nhiều tiền như thế này.
Quang Châu thì không thèm liếc lấy một cái, chỉ chuyên tâm dặn dò Đại Hùng cách dùng thuốc.
Đại Hùng thấy vậy càng thêm kính nể, nói rằng đã bày tiệc tạ lỗi tại quán rượu Hai Hổ trong thành, nhất định lôi kéo Quang Châu đi cho bằng được, từ chối mãi cũng không xong, rốt cuộc hắn đành phải đáp ứng, tranh thủ giải quyết bệnh nhân nhanh chóng, buổi chiều nghỉ sớm chạy đến quán rượu ăn nhậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui