Ba ngày trôi qua, Quang Châu mỗi ngày đều thành thật ở trong ngôi nhà mà vị thái giám kia bố trí, cuộc sống kể từ lúc vào kinh đến nay cũng không đến nỗi nào, hắn gần như không phải đụng tay làm bất cứ chuyện gì, mọi nhu cầu của bản thân đều có người hầu đáp ứng, cung phụng đầy đủ, nói chung cuộc sống hết ăn rồi ngủ thật là thoải mái chỉ là việc phải tốn thời gian chờ đợi một cách vô vị như vậy khiến cho trong lòng hắn đôi khi cũng có chút cảm giác không được tốt lắm.
Quang Châu cũng không cần chờ đợi lâu, sáng sớm ngày thứ tư, khi màn sương mờ mịt vừa tan hết, vào lúc những tia nắng đầu tiên rọi xuống mặt đất, liền có một chiếc xe ngựa cắm cờ của phủ tam hoàng tử đến rước hắn đi, xe đi về phía tây, men theo những con đường lát đá bằng phẳng, hai bên xe có quân cấm vệ hộ tống đi theo.
Gió thu lồng lộng ngang trời, Quang Châu vén rèm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tò mò muốn quan sát cảnh sắc kinh thành tìm hiểu cuộc sống kinh đô xưa của dân Việt ta, chỉ thấy gió sông mát rượi phả vào mặt, trải rộng trước mắt hắn là một khung cảnh tấp nập nhộn nhịp vô cùng.
Trên bến dưới thuyền, nơi mấy con kênh đào rộng lớn, nước xanh trong vắt một màu ngọc bích, thuyền bè qua lại như thoi đưa, luân chuyển hàng hóa đến những phiên chợ sớm, dọc theo hai bên bờ, là vô số cây liễu rủ tóc đung đưa, nên thơ như tranh vẽ.
Ánh nắng từ trên cao buông xuống, phản chiếu lên mặt nước, khiến ọi cảnh vật như càng trở nên lung linh rực rỡ, quang cảnh này bất giác khiến cho Quang Châu thầm liên tưởng tới một thành phố cổ nổi trên sông vô cùng nổi tiếng của thế giới nằm ở trung tâm Châu Âu, kể ra văn minh đất Việt ta thuở bấy giờ nào có thua kém gì ai.
Quang Châu cứ thế say sưa, thích thú ngắm nhìn mọi cảnh vật dọc theo đường đi, quên mất thời gian trôi qua, cho đến khi có tiếng người bên ngoài xe gọi vọng vào thì mới giật mình thanh tỉnh.
Cỗ xe lúc này đã dừng hẳn lại, đậu trước cánh cổng lớn của một phủ đệ nguy nga có lính cấm vệ đứng gác sâm nghiêm, Quang Châu được người hầu trong phủ dẫn vào chờ trong một căn phòng khách rất là trang nhã.
Lần đầu tiên được tiếp xúc với Hoàng Tộc – tầng lớp thống trị cao nhất của xã hội, hắn cũng không tránh khỏi có chút hồi hộp trong lòng nhưng đợi một thời gian rất lâu cũng không thấy tam hoàng tử đâu, tâm trạng ban đầu theo thời gian cũng dần phai nhạt, một mình ở mãi trong phòng cũng sinh buồn chán, Quang Châu bèn đánh liều bước ra ngoài sân, ban đầu chỉ tính rảo vài bước chân cho thư thả tâm tình nhưng đột nhiên sau đó lại nhìn thấy một hoa viên nho nhỏ bên cạnh, lúc này liền không chủ tâm mà tiến vào.
Hoa viên này bất quá chỉ rộng hơn tầm chục mét vuông nhưng cảnh sắc bố cục thì vô cùng hài hòa, khuôn viên nhỏ bé được những người thợ thi công thiết kế, sắp đặt và tận dụng một cách rất khéo léo.
Trên mấy khoảnh đất dọc theo hai bên con đường đá dẫn vào khu vườn được phủ kín những đóa hoa mẫu đơn nở rộ rất đẹp, bông hoa mở bung ra, to lớn một cách lạ kỳ, thuần một sắc vàng quý phái, đây hiển nhiên là những giống hoa mẫu đơn cực kỳ quý hiếm khó mà có thể tìm thấy, là cực phẩm trong nhân gian.
Không những thế, trong khu vườn còn trồng xen kẻ nhiều bụi thủy trúc cao lớn để lấy bóng mát, lá trúc xanh tươi mơn mởn một màu, nhìn thật mát mắt, mỗi khi có cơn gió thổi qua, vô số cành lá lại đu đưa, đua nhau xào xạc, phát ra tiếng rì rào như sóng vỗ nghe thật êm tai.
Quang Châu cứ thế say mê cảnh đẹp trong khu vườn, bao nhiêu lo lắng buồn phiền cũng theo đó mà vơi đi, nhưng đương lúc tâm hồn hắn phiêu lãng nhất thì bất chợt giật cả người khi tình cờ trông thấy ở phía trước không xa, có một người thanh niên đang đứng thẩn thờ, lặng mình quan sát những chú cá chép đỏ đang bơi lội trong một cái hồ nhỏ.
Người này chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng sủa khôi ngô, bận trên người một bộ y phục màu trắng thanh nhã, hai tay chắp sau lưng, đôi mày kiếm nhíu lại tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cảm thấy có người lại gần, người thanh niên bất chợt quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn rõ người trước mắt mình chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, ăn vận theo lối thư sinh giản dị, thì thở phào ra một hơi, nhưng cũng không giấu vẻ ngạc nhiên, sau đó dùng một thái độ uy nghiêm mà hỏi :
- Ngươi là ai ?
Quang Châu trong lòng cũng hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười chắp tay trả lời :
- Tôi là thầy thuốc được Hoàng Thượng triệu đến để chữa trị bệnh cho tam Hoàng Tử, bởi vì chờ đợi có chút buồn chán nên đi dạo tới nơi đây, còn anh là ...?
Người thanh niên nghe hắn nói như vậy, đôi mắt lấp lánh nghĩ ngợi, sau một lúc, đôi lông mày giãn ra, tựa như đã nhớ lại được điều gì đó, đoạn nói ra một câu khiến cho hắn phải sững người :
- Thì ra ngươi chính là vị Châu thần y mà dạo gần đây mọi người thường hay đồn đoán.
- Làm sao … làm sao anh biết được ?
Quang Châu kinh ngạc thốt lên.
Người thanh niên cũng không có trả lời câu hỏi mà chỉ nhìn hắn một cái, rồi nhẹ lắc đầu, sau đó ánh mắt một lần nữa hướng lên trên bầu trời xa xăm, cất giọng buồn bã hỏi Quang Châu mà cũng dường như là tự hỏi chính mình vậy:
- Thần y ư ? Cho dù có là thần y thì thế nào, dù sao trên đời này cũng có những thứ mà thần y không thể chữa trị được.
Quang Châu nghe ra, trong giọng nói của người thanh niên này hình như ủ chút gì đó ưu tư, buồn bã.
Đúng lúc hắn định nói thêm gì đó thì từ phía đằng xa bỗng dưng có mấy thái giám cùng thị nữ chạy đến, sau khi nhìn thấy người thanh niên trước mặt thì cuống quit quỳ cả xuống :
- Tham kiến vương gia, chúng nô tài không biết ngài đến đây thật là có tội.
Một vị thái giám mập mạp, tuổi quá bốn mươi, dường như là đại tổng quản của cả phủ Tam Hoàng Tử, cung kính lên tiếng, sau đó hắn hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Quang Châu mà quát hỏi :
- Ngươi là ai ? Sao dám to gan đứng ngang hàng với vương gia?
Quang Châu sau khi nghe thấy mấy người này nói chuyện, trong lòng cũng cảm thấy hoảng hốt, hắn không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống :
- Thảo dân Quang Châu tham kiến vương gia, thảo dân quê mùa vừa mới nhập kinh, quả thật không biết ngài chính là vương gia cho nên hồi nãy nếu có gì vô lễ mong điện hạ bỏ quá cho.
Người thanh niên mỉm cười sảng khoái:
- Ha ha ! Chuyện chẳng có gì, người không biết, không có tội, huống chi bệnh tình đứa em út của bổn vương còn cần phải nhờ tới cái tài của thần y để chữa trị đó.
Đoạn quay sang mấy người còn lại :
- Đây chính là vị Châu thần y được Hoàng Thượng truyền đến kinh thành, các ngươi còn không mau dẫn thần y đến khám cho em của bổn vương.
Nói đến đây, Quang Châu âm thầm lau mồ hôi lạnh, thì ra người thanh niên nói chuyện với hắn chính là Nam Việt Vương - Đinh Liễn, hắn chính là kẻ mà ngay đến cả em trai mình cũng có thể giết không chớp mắt, nhưng dù sao đó là chuyện sẽ diễn ra sau hai năm nữa, cũng còn may là từ lúc gặp nhau đến giờ Quang Châu cũng không có gây ra điều gì làm phật ý người này.
Đám người hầu sau khi nghe Đinh Liễn sai bảo, lập tức dạ dạ vâng vâng, cung kính dẫn hai người đến một căn phòng hoa lệ, là nơi ở của tam hoàng tử Đinh Hạng Lang.
- Thế nào ? Bệnh của em ta có thể chữa được không ?
Đinh Liễn sau khi thấy Quang Châu lấy ra một cái ống nghe cổ quái đặt lên ngực và sau lưng Hạng Lang nghe ngóng thì lấy làm kỳ lạ và lo lắng hỏi.
- Có phải tam hoàng tử thường xuyên có triệu chứng khò khè khó thở, đặc biệt là lúc thở ra, gặp lúc khí trời thay đổi thì trở nặng ?
Quang Châu không vội đáp lời mà quay sang hỏi bà vú, người được phân công luôn cận kề chăm sóc cho Hạng Lang.
- Dạ phải, biểu hiện của tam điện hạ thường xuyên đúng là như vậy.
Bà vú cung kính đáp lời.
Quang Châu nghe xong thì khẽ gật đầu, hắn đã khẳng định được suy đoán của mình, sau đó liền hướng Đinh Liễn chắp tay mà nói :
- Hồi bẩm vương gia, như thảo dân nhận thấy, tam điện hạ đã mắc chứng bệnh này ít nhất đã trên hai năm, bệnh đã vào tạng phủ, ngài xem, làn da tái nhợt lạnh lẽo, khí lạnh tán phát ra ngoài, điều này chứng tỏ hàn khí xâm nhập kinh mạch, mỗi khi ho lên sẽ cảm thấy rùng mình, có cảm giác tê tái, mười phần đau đớn.
Đinh Liễn nghe vậy liền nhìn Hạng Lang bằng ánh mắt thương cảm, gật đầu tán thưởng Quang Châu :
- Quả nhiên là thần y do Hoàng Thượng tìm đến, bản lĩnh không tầm thường, nếu như là tiên sinh ra tay chữa trị thì liệu có thể chữa khỏi được không ?
Bệnh này ở vào thời hiện đại thì hắn còn lạ gì, chính là bệnh Hen Suyễn mãn tính mà thôi, bệnh của cậu bé này tuy thuộc chứng Tâm Phế Mãn nhưng cũng không khó trị, sở dĩ chứng bệnh biểu hiện ra triệu chứng nặng như vậy là do từ khi mắc bệnh lúc còn nhỏ không được dùng đúng thuốc.
Quang Châu nghe Đinh Liễn truy hỏi, trong đầu thoáng qua nhiều suy nghĩ, hắn không dám nói là mình nắm chắc trăm phần trăm chữa dứt điểm mà chỉ liên tục lắc đầu thở dài, nói rằng chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi, việc còn lại phải xem ý trời thế nào.
Đinh Liễn thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa, thở dài rồi rời đi, để Quang Châu lại tự mình chữa bệnh cho Hạng Lang.
………………………
Cùng thời gian Quang Châu ở trong phủ Tam Hoàng Tử - Đinh Hạng Lang thì tại một gian mật thất âm u của thành Hoa Lư, có ba người mặc áo đen cũng đang tiến hành bí mật gặp gỡ.
Lúc này, ngồi uy nghiêm trên chiếc ghế thái sư là một người mặc áo bào đen, trên mặt đeo lên một chiếc mặt nạ trắng che mất ngũ quan, hắn chỉ ngồi đó nhắm mắt, im lặng, trầm mặc nhưng khí thế từ trên thân mình tỏa ra lại vô cùng lạnh lùng đáng sợ.
Phía dưới là hai người khác đang run rẫy quỳ bái, ánh đuốc bập bùng, bóng của người đeo mặt nạ đổ dài theo ánh lửa, nhảy múa cuồng loạn trên tường, phảng phất như ác ma địa ngục chốn u minh, không khí lạnh giá dường như cũng quay cuồng theo điệu múa ấy.
Hai người quỳ trên mặt đất, một già một trẻ, nếu như Quang Châu có mặt tại đây thì sẽ có thể lập tức nhận biết được hai người này, bọn họ chính là hai sát thủ đã tiến hành phục kích ám sát hắn trên đường tiến kinh.
Mặc dù người mặc áo đen, mang mặt nạ chưa nói lời nào nhưng trong lòng hai người hiện tại đang không ngừng sợ hãi bất an, nhiệm vụ lần này thất bại, hai người bọn họ không biết sẽ phải nhận lấy hình phạt như thế nào đây, lo lắng sợ hãi là bởi vì bọn họ biết rất rõ vị chủ tử này của mình có bao nhiêu thủ đoạn, tàn nhẫn vô tình.
Đúng lúc này, hai mắt của người đeo mặt nạ chợt mở bừng, trong giây phút đó, làn không khí lạnh giá dường như cũng đồng thời thôi quay cuồng, trở nên tĩnh lặng lạ thường, từ trong chiếc mặt nạ đó bắn ra hai tia tinh quang, lạnh lùng quét về phía hai người bọn họ.
- Độc Xà Phu Phụ ! Các ngươi biết tội chưa ?
Một tiếng nói âm lãnh cất lên.
- Bẩm giáo chủ, chúng thuộc hạ biết tội, nhưng việc thất bại lần này cũng là do bất đắc dĩ, ai mà ngờ Đinh Hoàng Đế lại xảo trá như thế, vậy mà ám phục trong hàng ngũ hộ tống một cao thủ lục đạo trung kỳ cùng hai cao thủ ngũ đạo đỉnh phong.
Độc Xà Phu Phụ vội vã dập đầu thanh minh, giọng nói run rẩy.
- Hừ ! Thất bại là thất bại, các ngươi còn dám xảo biện ?
Giọng nói của người đeo mặt nạ trầm xuống.
- Thuộc hạ không dám ! Giáo chủ tha tội !
Độc Xà Phu Phụ vội vã dập đầu như tế sao, thật không ngờ, hai cao thủ lục đạo nếu là đặt trên giang hồ sẽ là địa vị tôn sùng tới cỡ nào, vậy mà giờ đây, trước mặt người này lại hạ mình nhục nhã như vậy, chứng tỏ tu vi và thủ đoạn của tên giáo chủ này cao thâm tới dường nào.
- Hồ Cơ !
Tên giáo chủ khẽ hô lên một tiếng, lập tức có một bóng người xuất hiện, là một người con gái đeo mặt nạ hồ ly, nàng mặc một bộ lụa mỏng màu hồng phấn, kiều diễm thướt tha, thân hình nóng bỏng, tuyệt nhiên là vưu vật trên thế gian.
Hồ Cơ sau khi hiện thân, cười lên một tiếng quyến rủ, không nói hai lời, thân hình uyển chuyển mang theo một cái khay đặt tới trước mặt Độc Xà Phu Phụ, trong khay có hai viên thuốc màu trắng sữa, to bằng quả nho.
Độc Xã Phu Phụ sau khi nhìn thấy hai viên thuốc ấy, sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không dám tiếp tục cầu xin cái gì, hai tay run rẩy cầm thuốc lên, mỗi người một viên, cắn răng uống vào.
Trong thoáng chốc, bên trong gian mật thất tràn ngập tiếng la thảm thiết, nghe giống như là có người đang chịu cực hình đau đớn.
Hồ Cơ lúc này đã đi đến bên cạnh tên giáo chủ, thân hình nóng bỏng dựa lên mình hắn, để tùy ý hắn vuốt ve, ánh mắt nhìn hai tên Độc Xà Phu Phụ đang lăn lộn gào thét trên mặt đất thế nhưng lại có chút sợ hãi.
- “Vốn là muốn giá họa cho hắn, không ngờ Hoàng Đế lại có thể tính trước một bước như vậy, xem ra là ta đã quá tự mãn về bản thân rồi.”
Tên giáo chủ thầm nghĩ trong lòng, dưới mặt nạ che phủ, không ai có thể nhìn ra được biểu cảm của hắn, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, sắc bén mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...