Giấc Mộng Thiên Thu


Đường đi xa xôi, quang cảnh hai bên đường toàn là cây rừng một mảng, chỉ có tiếng chim kêu vượn hú thường xuyên vang vọng, điều này quả thật khiến cho con người ta có một cảm giác rất buồn bực ở trong lòng.
Thế Quân từ tâm trạng hưng phấn ban đầu, trải qua một thời gian, bây giờ đây trong lòng hắn lại cảm thấy cực kỳ chán nản, hai ba ngày trời đi đường mà tuyệt nhiên không thấy được một cái thôn xóm nào, đêm đến phải lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, ngủ ngoài nơi hoang dã lạnh lẽo, đã vậy còn phải thường xuyên gặm mấy miếng lương khô khó nuốt, chuyến đi khổ cực như vậy thật khiến cho Thế Quân vô cùng hoài niệm về ngôi nhà ấm áp nơi thành Đại La cùng mấy món ăn tươi ngon của sư cô Phạm Yến.
Ngáp ngắn, ngáp dài mấy cái, Thế Quâm liếc mắt sang nhìn sư phụ, vẫn thấy Quang Châu luôn luôn nhắm mắt đả tọa, thái độ lúc nào cũng điềm tĩnh tự nhiên, dường như không có gì là mệt mỏi, điều này thật làm cho hắn vô cùng bái phục.
Có nhiều khi, Thế Quân trộm nghĩ, chẳng biết vị sư phụ này của hắn có khi nào lại chính là thần tiên trên trời hạ phàm hay không, bởi vì sư phụ thật sự chỉ mới có hai mươi tuổi, xêm xêm tuổi hắn nhưng lại tài giỏi vô cùng, cách cư xử lúc nào cũng trầm ổn lão luyện như một người từng trải, loại người như vậy nếu không thể gọi là thần tiên thì chỉ có thể gọi là yêu nghiệt.
Tất nhiên, sư phụ của hắn chắc chắn không phải là loại yêu nghiệt trong truyền thuyết rồi và cũng chính bởi vì luôn nghĩ rằng sư phụ của hắn chính là người mang thiên mệnh, sẽ có trời luôn luôn phù hộ, cho nên Thế Quân càng thêm củng cố quyết tâm, một lòng một dạ đi theo Quang Châu.
Sở dĩ suốt đoạn đường đi, Quang Châu không hề cảm thấy nhiều chán nản buồn phiền như tên đệ tử là bởi vì hắn có rất nhiều chuyện để làm, khoảng thời gian ngồi trên xe hầu hết được hắn dùng để tu luyện Già Lam Chân Kinh, những lúc đã chán tu luyện thì hắn lại chìm đắm trong những suy nghĩ phân tích thêm về thế cuộc tại kinh đô Hoa Lư, nhằm vạch ra một kế hoạch hành động an toàn cho bản thân sau này.
Phải nói triều đình nhà Đinh hiện thời tồn tại rất nhiều cổ thế lực, cả trong tối lẫn ngoài sáng không ngừng tranh đấu với nhau, mà trong đó có bốn cổ thế lực mạnh mẽ nhất.
Thứ nhất đó là thế lực trung thành với Hoàng Đế Đinh Tiên Hoàng, thứ hai là thế lực của Thập Đạo Tướng Quân Lê Hoàn, thứ ba là thế lực của Nam Việt Vương Đinh Liễn, thứ tư là thế lực của Hoàng Hậu Dương Văn Nga.
Nhắc tới Dương Văn Nga, người đàn bà này chính là một trong những ẩn số bí ẩn nhất của đất nước Đại Cồ Việt, phải nói rằng tài trí của Dương Văn Nga thật sự vốn không hề thua kém bất cứ một người nam nhân tài giỏi nào, bà chính là một người đàn bà rất có dã tâm.
Quang Châu cứ nghĩ tới nghĩ lui về những cổ thế lực tại kinh thành mà đau hết cả đầu, bốn cổ thế lực này thật không có cái nào hắn dám dễ dàng đắc tội, chỉ có thể cố gắng tránh càng xa càng tốt, người ta muốn bóp chết hắn thật dễ dàng chẳng khác nào như bóp chết con sâu con kiến..

Đương lúc suy nghĩ miên man, đoàn xe bỗng dưng bất ngờ đứng khựng lại khiến cho tên Thế Quân đang ngủ gà ngủ gật suýt nữa theo đà bay lộn cổ ra ngoài xe, cũng may còn có Quang Châu phản ứng nhanh, kịp thời vươn tay giữ lại.
- Bẩm quan lớn ! Phía trước bỗng dưng phát hiện có rất nhiều xác chết cùng với mấy cỗ xe ngựa nằm la liệt, dường như đây là một đoàn thương nhân vừa mới bị sơn tặc đánh cướp.
Quang Châu lắng tai, nghe được tiếng nói của một cấm quân phía trước vọng lại.
- Phái vài người lên phía trước xem thử có người còn sống hay không, những người còn lại lập tức bày đội hình, sẵn sàng ứng chiến, đề phòng nghịch tặc dàn cảnh để phục kích.
Giọng nói eo éo của quan Khâm Sứ vang lên, người này không hổ là tâm phúc dưới trướng Hoàng Thượng, tâm tư cẩn mật, suy nghĩ chu toàn.
Quang Châu không kinh không hoảng vén rèm xe bước xuống, Thế Quân cũng nhanh chóng theo sát phía sau, chỉ thấy lúc này đây, hai trăm cấm vệ quân đã lấy mấy cổ xe ngựa làm trung tâm đứng quây thành hai vòng bảo vệ kín mít, người nào người nấy đại đao rút ra khỏi vỏ, tinh thần mười hai phần ngưng trọng.
- Châu thần y, ngươi sao không ngồi trong xe đợi mà lại xuống đây ? Lỡ như ngươi có chuyện gì thì làm sao bản quan có thể ăn nói với Hoàng Thượng ?
Quan Khâm Sứ sau khi thấy Quang Châu có hành động xuống xe lỗ mãng như vậy thì liền cao giọng trách cứ.
- Làm cho quan lớn lo lắng là tội của thảo dân, năm xưa trước khi xuống núi, thảo dân đã từng lập lời thề với sư phụ rằng cả đời này luôn tâm nguyện “lương y như từ mẫu, không thể thấy chết mà không cứu” cho nên lúc hồi nãy khi thảo dân loáng thoáng nghe được phía trước có người gặp nạn liền động tâm y, nhớ lại lời thề khi xưa của mình, vì vậy mới không kiềm lòng được mà bước xuống xe, mong quan lớn tha tội, hơn nữa thiết nghĩ có oai nghiêm của quan lớn ở đây, đám giặc cỏ nhỏ nhoi kia dù có gan to bằng trời cũng không dám càn rỡ.
Quang Châu nặn ra bộ mặt bồ tát, hàm hồ lấy lý do trả lời, tranh thủ vuốt mông ngựa, thật sự cho dù ngay cả cao thủ tứ đạo, ngũ đạo bây giờ đây có đứng trước mặt hắn, hắn cũng còn chưa sợ chứ xá gì mấy tên cướp đường cướp chợ, huống hồ công lực Kim Chung Trạo lúc này đã luyện đến đệ lục quan đỉnh phong, đao kiếm bình thường khó mà có thể tổn thương được da thịt hắn một chút nào.
- Hay cho câu “lương y như từ mẫu”, quả nhiên là có phong phạm của thần y, chả trách tại sao lúc trước Hoài đại nhân ở trước mặt Hoàng Thượng đã hết lời khen ngợi tiến cử ngươi như vậy.

Quan Khâm Sứ gật gù khen ngợi, nhưng trong lòng Quan Châu thì không ngừng chửi rủa hai cha con quan Thái Thú thêm mấy lần, sau đó hai người cũng không nói thêm điều gì nữa, cứ thế đứng im lặng chờ đợi tin tức.
Sau một khoảng thời gian, quân cấm vệ đi trước do thám đã trở về, bọn họ còn khiêng theo một cô gái cùng một ông lão nằm trên hai cái cáng, nhìn cách cô gái ăn mặc giống như là một tiểu thư quyền quý, nhưng quần áo thì rách nát xộc xệch, tay chân trầy trụa, dường như là trước đó đã bị mấy tên cướp đường hãm hiếp, thật sự đáng thương, về phía ông lão thì ăn mặc như một thương nhân phú hộ, trên vai có một vết thương chảy máu giống với vết thương bị kiếm đâm qua, hai người bọn họ lúc này hơi thở yếu ớt thoi thóp, gần như sắp chết đến nơi.
Quang Châu thấy tình cảnh hai người trước mắt thê thảm như vậy, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, muốn tiến lên xem xét, nhưng lúc này quan Khâm Sứ đã phất tay ngăn hắn lại, tự thân tiến lên trước.
Đương lúc quan Khâm Sứ đinh đưa tay bắt mạch cho hai người thì đôi mắt đang nhắm nghiền của ông lão bất ngờ mở bừng ra, một mũi hàn quang chợt lóe lên, hướng thẳng vào cổ họng của quan Khâm Sứ mạnh mẽ bắn đến.
Quan Khâm Sứ đối diện với tình thế nguy hiểm như vậy cũng không có sợ hãi, hình như hắn đã có sự dự tính từ trước, động tác nhanh như thiểm điện, búng người ra sau, tay áo phất lên một cái đã đánh rớt đạo ám khí đó xuống đất, nhìn kỹ lại hóa ra là một cây ngân châm nhỏ xíu đen xì, cây ngân châm vừa rớt xuống trên một đám lá khô. Lập tức khiến cho đám lá nhanh chóng mục nát phân hủy, rõ ràng là nó có tẩm theo trên mình một chất cực độc.
Ông lão thấy thế công thất thủ, không nói hai lời, lập tức tung người đuổi theo, vung chưởng tấn công quan Khâm Sứ, đồng thời cô gái bên cạnh lão chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, nhanh như chớp rút từ đai lưng ra một thanh nhuyễn kiếm, dùng một thức “ám xà xuất động” trong Ám Xà Kiếm Pháp chém hai người cấm vệ bên cạnh ra làm mấy mảnh, sau đó dùng một thân pháp như quỷ mỵ, xuyên qua mấy hàng cấm vệ, hướng về phía hai thầy trò Quang Châu.
Mọi chuyện nói thì chậm lại hầu như diễn ra rất nhanh, cơ hồ chỉ trong một cái nháy mắt, các cấm vệ bị tình huống bất ngờ trước mặt làm cho ngây người không kịp phản ứng.
Quang Châu khi thấy cô gái tiến về phía mình thì âm thầm kêu khổ, chưa đến lúc bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn lộ ra võ công cho người khác biết, nhưng chưa đợi hắn có hành động gì, từ phía sau lưng hắn đã có hai luồng đao ảnh, khí thế mạnh mẽ xông về phía trước chặn đường của cô gái.
Hóa ra là vị đội trưởng và đội phó, hai người chỉ huy của đoàn quân cấm vệ này.
- Các ngươi thật to gan, là sát thủ do ai phái tới ?

Quan Khâm Sứ sau khi phát hiện hai người trước mặt là cao thủ lục đạo thì tức giận quát lên, nội tâm có mấy phần lo sợ, không phải là hắn sợ hai tên sát thủ trước mắt, mà là hắn sợ thế lực đứng phía sau lưng bọn họ, để có thể sai phái đồng thời cả hai cao thủ lục đạo như vậy, ắt hẳn thế lực ấy phải rất khủng bố.
- Hừ ! Không ngờ một tên thái giám cũng là cao thủ lục đạo, ngươi nghĩ ngươi quát lên thì ta có ngu ngốc nói ra chủ tử của mình là ai cho ngươi biết hay không ?
Tên sát thủ trào phúng, nhanh chóng đánh mắt quan sát một vòng, nhận thấy cô gái đi cùng đã bị hai cấm vệ có tu vi ngũ đạo đỉnh phong vây lấy, tạm thời không thể nhanh chóng thoát thân, còn bản thân hai mục tiêu là thầy trò Quang Châu đã được các cấm vệ khác quây kín bảo vệ tầng tầng lớp lớp, các cấm vệ mãi cho đến lúc này mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, ào ào xông về phía hai tên sát thủ.
- “Hừ ! Không ngờ tin tức tình báo bọn họ cung cấp thật sự sai lầm, Hoàng Đế vậy mà đã ám phục trong hàng ngũ bảo vệ một cao thủ lục đạo trung kỳ cùng hai cao thủ ngũ đạo hậu kỳ đỉnh phong, nếu còn dây dưa thì sẽ bất lợi.”
Tên sát thủ âm thầm tính toán trong lòng, sau đó dứt khoát hô lên một tiếng “Rút !” thật to, hai tay đồng thời liên tiếp ném về bốn phương tám hướng mấy viên bi màu đen, mấy viên bi này ngay khi vừa chạm đất thì lập tức phát ra mấy tiếng “bụp ! bụp !”, sau đó là một làn khói trắng xóa mù mịt tỏa ra phủ kín không gian.
- Không tốt ! Là khói độc, tất cả mau mau vận công bế khí, không được hít thở.
Tiếng quan Khâm Sứ the thé vang lên.
Thế Quân phản ứng chậm nhất, lại không có nội công trong người, hắn chỉ mới lỡ hít vào mấy hơi khói liền thấy đầu váng mắt hoa, trong chốc lát đã lảo đảo ngã xuống bất tỉnh.
- Sư phụ ! Đệ tử còn chưa chết sao ?
Thế Quân từ trong mê man hồi tỉnh lại, mở mắt hỏi Quang Châu đang ngổi đả tọa kế bên.
- Hừ ! Có sư phụ ở đây thì ngươi làm sao có thể dễ dàng chết được.
Quang Châu không thèm hé mi mắt chỉ hừ lạnh một cái, thái độ khinh thường, giả bộ như mấy chuyện nhỏ nhặt vừa rồi chẳng thấm vào đâu cả, khiến cho Thế Quân càng thêm kính phục vị sư phụ trẻ tuổi này của mình.

Thật ra trong lòng Quang Châu đang rất là lo lắng cùng sợ hãi, không ngờ hắn còn chưa có bước chân vào kinh thành mà đã có người muốn đối phó hắn, hơn nữa đối phương còn phái đến không những một mà đến tận hai cao thủ lục đạo để lấy mạng hắn, một thầy thuốc nhỏ nhoi, chuyện này thật sự buồn cười, tựa như dùng dao mổ trâu mà cắt tiết gà.
- “Không ngờ đối phương lại thật sự coi trọng một thầy thuốc quê mùa như mình đến vậy.”
Quang Châu nghĩ lại mọi chuyện mà vuốt mũi cười khổ, hú hồn hú vía, cũng may là còn có tên thái giám võ nghệ cao cường, không thì giờ đây hắn chỉ có nước phơi xác ngoài đường, kinh thành phía trước quả nhiên là vạn phần nguy hiểm, hắn bây giờ chỉ còn có cách đi bước nào tính bước đó, binh đến thì tướng đỡ vậy.
Từ thành Đại La đến kinh đô Hoa Lư có khoảng cách hơn bốn trăm dặm đường, bởi vì đường xá khó khăn lại di chuyển bằng xe ngựa tương đối chậm chạp cho nên Quang Châu cùng với hai trăm cấm vệ quân phải đi hết sáu ngày mới tới nơi.
Trong lịch sử dân tộc, Hoa Lư đã được nhiều vị vua chọn làm kinh đô chính của nước Việt trong suốt bốn mươi hai năm, trải qua ba triều Đinh – Lê – Lý, nó là minh chứng cho rất nhiều sự kiện lịch sử to lớn của đất nước ở giai đoạn lịch sử quan trọng khi ấy, từ thuở thống nhất giang sơn cho đến khi đánh Tống bình Chiêm.
Vùng đất này có địa thế hiểm trở, núi non trùng điệp, sông trong núi, núi trong sông, căn cứ thủy bộ rất thuận tiện, sau lưng là rừng, trước mặt là đồng bằng, xa nữa là biển cả. Đinh Bộ Lĩnh quả nhiên đã có suy nghĩ rất sáng suốt khi lựa chọn đóng đô tại Hoa Lư, nơi đây non sông tú lệ, phong thủy hài hòa, hoàn toàn xứng đáng với vai trò là đế đô của một cõi.
Hai thầy trò Quang Châu khi lần đầu tiên nhìn thấy quy mô to lớn cùng phong cách xây dựng hoành tráng của kinh thành Hoa Lư đã ngạc nhiên sững sờ đến ngây ngẩn cả người, đây là một tòa thành thiên tạo hùng vĩ, hoàn toàn dựa vào thế của nhứng dãy núi đá tự nhiên mà xây nên, các đoạn tường thành cao lớn nối liền những dãy núi này lại với nhau tạo nên một bức tường phòng thủ kiên cố bao bọc bảo vệ toàn bộ kinh thành.
Hoa Lư chia làm hai bức tường phòng thủ riêng biệt đó là ngoại thành và nội thành, dân chúng bình thường chỉ được sinh sống ở ngoại thành, còn nội thành là nơi ở và làm việc của vua cùng các quan lại, ngoài ra còn có ba ngàn cấm vệ quân tinh nhuệ túc trực tại đây chịu trách nhiệm bảo vệ Hoàng Tộc.
Phía ngoài thành, mấy con sông rộng lớn đã được tận dụng một cách triệt để, trở thành những hào nước tự nhiên bao quanh, dưới lòng sông cắm đầy các cọc gỗ nhọn đầu bọc sắt, chỉ chừa lại một số đoạn sông vừa phải cho thuyền di chuyển.
Phía trong thành là cả một hệ thống kênh đào chằn chịt, thuận lợi cho giao thông đường thủy đồng thời cũng là nguồn cung cấp nước cho cả thành.
Hai trăm cấm vệ quân hộ tống Quang Châu theo cửa đông mà vào, xuyên qua ngoại thành là đến khu thành nội phía đông, đây là khu làm việc chính của triều đình và cũng là nơi cư trú của các gia đình quan lại quyền quý.
Viên thái giám sau khi dặn dò, an trí cho Quang Châu tạm thời trú ngụ nghỉ ngơi trong một nhà khách nhỏ thì liền trở vào trong cung phục mệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui