Nhà lớn Phong gia.
- Thần, con về một mình à? Vợ con cô ấy không đi cùng sao? Dì buồn thật đấy!
Paula nét mặt buồn bã ra đón Phong Bác Thần.
Hắn cũng muốn Tạ Vô Song về nhà một chuyến.
Bởi vì hắn định giới thiệu cô với ba mẹ hắn.
Hai người kết hôn lén lút, đám cưới không tổ chức chỉ chụp ảnh cưới.
Hắn biết đây chỉ là hình thức đối với Tạ Vô Song nhưng với hắn nó là một hạnh phúc.
Phong Bác Thần ngắm nhìn chiếc nhẫn cưới, có mỗi mình hắn đeo nó thôi.
- Cô ấy bận việc.
Paula Vega nghe vậy, nở nụ cười lạnh đầy châm biếm, ánh mắt cực kỳ cao ngạo.
Phong Bác Thần cùng bà vào trong nhà dùng cơm tối.
Trên bàn, quả thật là những món ăn mà hắn thích nhất.
Hắn nhớ tới Tạ Vô Song, cô nấu ăn nhưng là món hắn vô cùng ghét.
Tâm trạng hắn có chút bồn chồn nên dù thức ăn do Paula làm ngon đến mấy hắn ăn vẫn không thấy ngon.
Paula nhìn ra sự thất thường của cháu trai mình.
Bà nhẹ giọng hỏi thử.
- Con sao thế Thần? Buồn vì không có vợ về nhà cùng phải không? Con đừng buồn nữa, lần sau dẫn cô ấy về ăn cơm nhé!
Phong Bác Thần đặt đũa xuống nhìn bà.
- Không phải.
Con không có buồn cô ta.
Hắn biết, hắn biết rõ Tạ Vô Song không muốn cùng hắn về nhà.
Hắn cũng không cưỡng ép cô nên mới đồng ý để cô tham gia buổi tiệc đó.
Phong Bác Thần ngay lúc này muốn gọi điện hỏi thăm tình hình Tạ Vô Song như thế nào nhưng hắn chợt nhớ ra, điện thoại của cô hắn đã đập nát.
Thấy Phong Bác Thần đứng dậy rời bàn sớm, Paula có vẻ không được vui cho lắm.
Bà nhìn mấy món ăn còn nguyên vẹn trước mặt, tay đang cầm dao siết chặt lại.
Paula vứt con dao xuống sàn.
- Quản gia Lâm!
Bà gọi lớn.
- Thưa bà Vega, tôi nghe.
Quản gia Lâm cung kính khom người đợi mệnh lệnh.
Vừa rồi, ông nhìn thấy nhị thiếu gia bỏ lên lầu khi chỉ mới dùng bữa được 20 phút.
Thừa đoán được, bà Vega tức giận.
Paula nâng tách trà hoa uống.
Phong Bác Thần vào phòng ba mẹ mình, hắn lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh mẹ trước tiên.
Phong Bác Thần nắm lấy bàn tay bà.
Người phụ nữ nằm trên giường thở oxy bằng gọng kính, gương mặt chẳng còn nhận dạng được nữa vì tai nạn nghiêm trọng.
Hắn đau lòng ngắm bà ngủ say rất lâu.
Sau đó, Phong Bác Thần quay sang nhìn ba mình.
Ông bị thương nặng nhưng còn may mắn hơn mẹ hắn.
- Ba mẹ, con nhất định sẽ không tha cho kẻ hãm hại hai người.
Con sẽ bắt kẻ gây ra chuyện này, phải trả giá thật đắt.
Vụ tai nạn năm xưa, Phong Bác Thần nghi ngờ có người đứng sau sắp xếp tất cả.
Tại thời điểm đó hắn không tìm thấy bằng chứng nên cảnh sát kết án chỉ là tai nạn bình thường.
Hắn không tin, không tin ba mẹ hắn lại tự cắt phanh xe tự tử.
Bên cạnh khác, tại buổi tiệc rượu.
Tạ Vô Song tựa như đóa hồng cao quý, thu hút mọi sự chú ý khiến người ta khao khát nhưng không cách nào có được.
Bọn họ chỉ có thể ngắm nhìn cô từ xa, không thể không thừa nhận Tạ Vô Song đích thực có đầy đủ mị lực để hấp dẫn đàn ông.
Trong phòng vệ sinh, Tạ Vô Song tranh thủ dặm lại phấn, bỏ hộp phấn vào trong túi xách rồi xoay người bước ra ngoài.
- Xin lỗi!
Phía trước vừa hay có người đi tới, chặn đứng lối đi.
Tạ Vô Song nhẹ nhàng nói câu xin lỗi xong định hướng sang lối bên cạnh để đi nhưng không ngờ người kia cũng thuận theo hướng của cô mà bước lên một bước.
Lần này, cô ta chủ động chắn đường Tạ Vô Song.
Cô ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt kiêu ngạo.
- Thật ngại quá, xin nhường đường.
Tạ Vô Song lần nữa lên tiếng.
- Cô chính là Tạ Vô Song?
Cô gái kia lên tiếng, thứ tiếng Pháp vốn tao nhã nhưng thốt ra từ miệng cô ta lại toát lên vẻ quý phái lạ thường.
Tạ Vô Song có thể cảm nhận rõ ràng vẻ thù địch từ gương mặt xinh đẹp của cô ta.
- Phải.
Có việc gì không?
Cô bình tĩnh hỏi lại một câu.
- Chẳng có việc gì to tát, chỉ là muốn nhắc nhở cô một câu.
Cô gái chớp chớp mắt, cô ta ăn mặc vô cùng gợi cảm.
Bộ lễ phục trễ cổ khiến vóc dáng khiêu gợi của cô ta hoàn toàn phô diễn ra.
Tạ Vô Song cười nhẹ nhàng.
- Cứ nói.
Cô ta khẽ hắng giọng, rồi trực tiếp nói.
- Rất đơn giản, tôi muốn cô rời khỏi buổi tiệc ngay bây giờ.
Tạ Vô Song nghe xong, khẽ cười đáp.
- Sao vậy? Đêm nay, bị tôi chiếm spotlight nên ghen tức à?
Cô nói lại bằng tiếng Đức, cô ta nghe mà không hiểu.
Nói xong, Tạ Vô Song liền hất tóc xoay người bước đi.
Cô gái kia thấy vậy, theo bước Tạ Vô Song đi ra khỏi phòng vệ sinh, vượt lên phía trước mấy bước, giật mạnh cánh tay cô.
Tạ Vô Song chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, vô thức hất mạnh tay thoát khỏi sự kìm giữ của cô ta.
Cô nhìn đến chỗ đau nhức trên cổ tay, quả nhiên đã lấm tấm vệt máu hồng.
Đáng chết, Tạ Vô Song nhíu mày.
Có trời mới biết, cô ghét nhất những người phụ nữ để móng tay dài.
Cô gái kia thấy cổ tay Tạ Vô Song rớm máu, lại nhìn đến ngón tay mình.
Môi cười châm biếm.
- Tôi chưa nói xong, bỏ đi không lịch sự.
- Màu mè.
Bản thân chỉ biết vài chữ tiếng Pháp, mà bày đặt thể hiện làm gì.
Tôi cứ tưởng cô tài giỏi lắm cơ nên mới dùng tiếng Đức thử xem.
Nào ngờ, thấp kém.
- Cô...
Trong ánh mắt cô ta ngập tràn lửa giận.
Tạ Vô Song không buồn tranh luận cùng cô ta, cầm lấy khăn lau tay, lau chùi cẩn thận vết thương.
Cô chán nhìn cô ta.
- Cô muốn dụ dỗ đàn ông lên giường thì nên tìm đến chỗ khác.
Nhìn sơ qua là biết cô là hạng người phụ nữ gì rồi.
Gái bán dâm, không thích hợp ở đây.
Mau biến đi!
Cô ta khinh thường nói.
Tạ Vô Song đột nhiên cười lạnh.
Cô bước tới phía trước, ánh mắt sắc bén dường như biến thành thanh đao kiếm sắc lạnh.
- Tôi, có thể kiện cô tội phỉ báng.
- Cô dám.
- Không tin?
Cô ta không khỏi run lên.
- Xem ra, cô đến dự tiệc là muốn tìm kiếm đàn ông để ký sinh đúng không nhỉ.
Tặng cô một lời khuyên, muốn nắm giữ được trái tim đàn ông thì đừng nên chỉ biết lấy thân thể ra dụ dỗ, mà phải dùng đến đầu óc đấy.
Hy vọng cô nhớ được điều này!
Nói tới đây, Tạ Vô Song đánh giá một chút từ trên xuống dưới cô gái đang đứng trước mặt mình, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
- Phụ nữ thích ghen tị người khác như cô, liệu đầu óc có được bao nhiêu?
Tạ Vô Song thở dài.
- Con mẹ nó! Cô thử nói lại lần nữa cho tôi xem.
Cô ta hoàn toàn bị Tạ Vô Song chọc nổi cơn điên, lập tức giơ cánh tay về phía gương mặt cô mà dùng sức vung lên.
Cổ tay cô ta bị Tạ Vô Song nhanh trí giữ lấy, dùng sức siết chặt.
Ánh nhìn sắc bén toát ra từ đôi mắt thông minh của cô giống như mạch nước ngầm lạnh thấu xương tủy khiến cô ta bất giác toàn thân toát mồ hôi.
- Cô muốn đánh tôi?
Giọng nói Tạ Vô Song trở nên băng lãnh.
- Hành vi của cô thật quá ngu xuẩn, chỉ cần là người phụ nữ thông minh một chút sẽ không điên rồ mà hành động như cô bây giờ.
Bêu xấu tôi rồi thì cô đạt được thứ gì?
Dứt câu, Tạ Vô Song hất mạnh tay làm cho cô ta loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.
Mặt mũi cô ta sắp bị chọc giận đến mức sưng sỉa lên, cô ta vốn là người kiêu căng ngạo mạn.
Chưa từng phải nghe những lời nói sỉ nhục như thế này bao giờ.
Đương nhiên, cô ta không nuốt nổi cục giận vẫn còn muốn tiến lên phía trước đánh bằng được Tạ Vô Song.
- Ồn ào đủ chưa?
Một giọng nói trầm thấp quyền uy vang lên.
Chỉ mấy từ đơn giản đó thôi cũng có thể khiến người ta cảm nhận ra khí thế cao cao tại thượng.
Cô ta bị dọa cho rùng mình ngây ngốc, quay đầu lại liền thấy người đàn ông đi đến phía trước mặt.
Tạ Vô Song ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Thật xui xẻo khi gặp phải kẻ điên!
Người đàn ông chứng kiến một màn như vậy, lông mày khẽ chau lại.
Hắn không thèm đếm xỉa gì tới cô ta đi thẳng tới chỗ Tạ Vô Song, cầm cổ tay cô nâng lên.
Sau khi thấy vết máu trên đó, sắc mặt vô cùng không vui.
- Em không sao chứ?
Tạ Vô Song ban đầu không nhận ra hắn là ai.
Nhưng lúc sau, cô không khỏi ngạc nhiên mà rút lại tay.
- Giang Hạo Hiên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...