...
Anh không có quyền, giống như tội phạm
Để công khai với em giữa đám đông
Em cũng thế, em cũng không dám nhận
Để khỏi làm nhơ danh dự của em.
Không quan trọng, bởi vì anh yêu em
Danh dự của em là danh dự của mình.
William Shakespeare
*******
Chiếc xe Rolls Royce màu đen dừng trước cổng của ngôi biệt thự Nhật Quang.
Đêm nay bầu trời thật mờ mịt, ánh trăng cũng bị mây đen che mất.
Người ngồi phía trong xe, bóng lưng cô đơn tịch mịch ẩn mình trong bóng tối.
Ly rượu trong tay hắn đã cạn.
Ánh mắt xanh ngọc lam vẫn nhìn về phía ngôi biệt thự xa xa cho đến khi đèn bên trong đã tắt hết.
Khương Viễn Tước cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số.
"Tôi muốn gặp cô."
***************
"Ting..."
Lưu Duệ Quân bước ra khỏi thang máy đi đến trước cánh cửa phòng tổng thống, căn phòng cao cấp nhất của khách sạn.
Cô nhanh chóng quẹt thở mở cửa bước vào.
Vừa vào phòng, Lưu Duệ Quân đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế sofa.
Thân hình cao lớn khoác lên bộ vest đắt tiền được đặt may riêng.
Dưới ánh đèn vàng sang trọng, gương mặt anh tuấn sắc nét như tượng tạc, đôi mắt màu xanh ngọc lam sâu thẳm như vùng biển Caribbean.
Hắn ngồi đó nhấm nháp ly rượu tây, từng cái nhấc tay cũng vương giả mê hoặc người nhìn.
"Viễn Tước..."
Cô ta khẽ gọi một tiếng.
Lưu Duệ Quân không biết vì sao hắn gọi cô đến đây giờ này nhưng cô ta rất vui.
Hai hôm nay tin tức ngập tràn trên các trang mạng khiến cô ta rất hả dạ.
Khi chứng kiến hắn hôn Khương Thịnh Hi cô ta đã rất tức giận.
Cô ta không ngờ người mà hắn si mê lại chính là chị gái hắn.
Cơn ghen nổi lên khiến cô ta đã quyết định chụp lại hình ảnh đó và gửi cho nhà báo.
Nếu như hắn đã từ chối Duệ Quân, cô ta cũng sẽ không để kẻ khác có được hắn.
Khương Viễn Tước ngẩng mặt nhìn cô ta, đôi mắt xanh ngọc lam như mặt biển sâu không thấy đáy.
"Hình ảnh đó là do cô gửi cho phóng viên?"
Hắn nhanh chóng vào vấn đề chính.
Lưu Duệ Quân giật mình không hiểu vì sao hắn lại biết.
Nhưng cô ta cũng không ngại ngùng thừa nhận.
"Đúng vậy, là mình đã gửi cho phóng viên."
"Khương Viễn Tước, cậu đã dám từ chối tình cảm của mình vì người phụ nữ khác.
Người đó còn là chị gái của cậu.
Hỏi làm sao mình có thể chấp nhận được đây.
Mối quan hệ này là trái luân thường đạo lý, là loạn luân, cậu không biết hay sao?"
Lưu Duệ Quân cao giọng hỏi hắn.
"Mối quan hệ này dù có là gì cũng không liên quan đến cô."
Hắn lạnh lùng lên tiếng.
Giọng điệu lạnh lùng của hắn càng khiến cô ta tức giận.
"Tại sao lại không liên quan đến mình? Mình đã yêu cậu lâu như thế tại sao cậu lại không chấp nhận mình?! Cậu lại đi tâm niệm cái thứ tình cảm loạn luân đó chứ?!"
"Cô là chị dâu của tôi đấy."
Khương Viễn Tước cuộn chặt tay kiềm chế cơn giận trong lòng mình.
Lưu Duệ Quân cười lạnh nói.
"Bây giờ cậu đang lớn tiếng nhắc nhở vai vế với mình sao? Vậy thì mình cũng nhắc cho cậu biết Khương Thịnh Hi là chị gái của cậu đó!"
"Khương Viễn Tước, bây giờ cậu chẳng còn gì cả mà muốn lớn tiếng với mình? Mình cho cậu cơ hội lần cuối, nếu cậu chấp nhận tình cảm của mình, chúng ta qua lại với nhau, cậu sẽ có lại tất cả.
Mình sẽ để yên cho Khương Thịnh Hi, nếu không cậu cứ chờ xem mình hủy hoại sự nghiệp thời trang của cô ta thế nào!"
Duệ Quân đã nghe nói hắn bị đuổi khỏi Khương gia, Khương Thịnh Hi cũng đang đứng bên bờ vực thẳm của sự nghiệp.
Tai tiếng và thị phi là một thứ cực kỳ đáng sợ.
Bàn tay người đàn ông siết chặt rồi lại buông ra, Khương Viễn Tước cong miệng nói.
"Được thôi.
Nhưng tôi muốn xem cô "yêu" tôi đến mức nào."
Lưu Duệ Quân bị ngạc nhiên trước sự thay đổi của hắn.
Cô ta mừng thầm trong bụng.
"Cậu muốn thế nào?"
Khương Viễn Tước im lặng chỉ lắc lắc ly rượu trong tay mình.
Lưu Duệ Quân đột nhiên nghĩ đến, cô ta liền chậm rãi bỏ túi xách xuống.
Cởi từng cúc áo trên ngực rồi tụt váy xuống.
Sau đó chậm rãi cởi bỏ luôn áo lót và quần lót của mình.
Dù rất xấu hổ nhưng vì người đàn ông phía trước, cô phải có được tình cảm của hắn.
Thân hình trưởng thành đẫy đà của người phụ nữ loã thể trước mặt người đàn ông.
Lưu Duệ Quân nũng nịu tiến đến gần hắn.
"Viễn Tước..."
Thấy người đàn ông nhìn chằm chằm cơ thể mình không rời làm cô ta đắc ý.
Đàn ông thế nào thì vẫn là đàn ông thôi, bọn họ chỉ là sinh vật nghĩ bằng thân dưới.
Vốn dĩ trời sinh bộ phận nam tính của người đàn ông nhạy cảm hơn, dễ dàng bị khiêu khích hơn.
Bất chợt người đàn ông mở miệng.
"Cô biết không, cô giống như một tác phẩm hội hoạ tệ hại và thô thiển được vẽ một cách sơ sài, bố cục không cân xứng.
Thật là xúc phạm mắt nhìn của tôi."
Lưu Duệ Quân không tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Cô ta đã luôn tự tin về cơ thể luôn được chăm sóc kỹ lưỡng của mình nhưng người đàn ông này không mảy may động tình trước cơ thể cô ta.
Mà còn chê bai cơ thể Duệ Quân như một bức tranh tệ hại.
"Khương Viễn Tước, cậu thật quá đáng! Mình cũng là phụ nữ cơ mà!"
Đây giống như là một sự xúc phạm với cô ta.
Khoả thân trước mặt một người đàn ông nhưng hắn lại chẳng có cảm giác gì.
Khương Viễn Tước lại uống ly rượu của mình khẽ lên tiếng.
"Tôi chỉ muốn cô biết.
Dù cô có cởi đồ đứng trước mặt tôi thì đối với tôi cô chỉ giống như một khúc gỗ không hơn không kém."
"Cậu! Khương Viễn Tước, tôi hận cậu!"
Lưu Duệ Quân vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ lớn tiếng.
Cô ta cầm lấy quần áo của mình vội mặc vào.
"Cậu cứ chờ đó!"
Cô ta mặc quần áo xong ngay lập tức rời khỏi phòng.
Đóng sập cửa căn phòng lại rầm một tiếng.
***************
Thịnh Hi đêm qua đã mơ một cơn ác mộng.
Cô bị mọi người chửi rủa đánh đập.
Cô còn mơ thấy mình chính thức bị đuổi việc, vĩnh viễn cũng không thể quay lại ngành thời trang.
Có lẽ là do ngày hôm qua xuất hiện rất nhiều bài báo về cô và Siren.
Về việc Thịnh Hi có thể bị Siren hất cẳng vì tai tiếng của mình.
Ngày hôm qua, cha của Thịnh Hi đã lôi tất cả người hầu trong nhà ra điều tra xem ai là người chụp bức hình kia nhưng không có chút dấu vết nào cả.
Ông chỉ có thể sa thải hết bọn họ và thuê một loạt người hầu mới.
Chỉ giữ lại duy nhất quản gia Ngô của gia đình.
Cha của cô đã dùng quen biết của mình để áp chế tin tức nhưng những lời truyền miệng trên mạng còn đáng sợ hơn.
Anh trai của cô, Khương Vệ Thành đã nói mấy lời khá khó nghe về Khương Viễn Tước trước mặt cô.
Lần đầu tiên Thịnh Hi không muốn nói chuyện cùng anh trai mình.
Cô chỉ tự nhốt mình trong phòng không gặp mặt ai.
Cũng chẳng dám lên mạng xem tin tức.
Đến hôm nay đã là ngày thứ hai.
Hôm qua, Tịnh Miên vẫn đến thăm cô vì lo sợ cô nghĩ quẫn.
Sáng hôm nay, Thịnh Hi nhận được cuộc gọi của Tạ Vân Đình, cô đã rất bất ngờ.
"Giám đốc Khương, việc xác nhận cuộc hẹn với Eric Nolan đến đâu rồi?"
Giọng người phụ nữ thanh lạnh trong điện thoại.
Vì bài báo nổ ra làm cô quên mất nói với tổng biên vụ xác nhận ngày phỏng vấn với Eric Nolan cho kỳ báo sắp tới.
Cô đã hẹn được ông ta vào cuối tuần này.
"Em đã xác nhận rồi.
Eric hẹn chúng ta vào thứ 6 tuần này.
Ông ta cho chúng ta thời gian 3 tiếng."
"Nếu vậy thì nhiếp ảnh Jack và biên tập Hứa Kim Ngọc sẽ đi với cô đến Luân Đôn để phỏng vấn."
Tạ Vân Đình nói.
Thịnh Hi ngạc nhiên nắm chặt điện thoại.
"Nhưng em tưởng giám đốc đã nói..."
Cô tưởng mình bị đình chỉ tạm thời.
"Giám đốc Khương, tôi kêu cô ở nhà không phải kêu cô nghỉ việc.
Bây giờ toà soạn đang phải gấp rút làm việc để ra số báo đặc biệt thật hoàn hảo.
Cô đâu thể ngồi không."
Giọng của tổng biên tập vô cùng nghiêm túc.
Thịnh Hi rất ngạc nhiên vì tổng biên tập vẫn muốn cô làm việc.
Cô biết Tạ Vân Đình bên ngoài lạnh lùng khó tính nhưng thực chất là một phụ nữ rất tốt, tại vì chị ấy muốn che giấu thôi.
"Vâng em biết rồi.
Em thật sự cám ơn chị rất nhiều."
Thịnh Hi dõng dạc nói.
Tạ Vân Đình không trả lời chỉ lạnh lùng gác máy.
Sau đó, Thịnh Hi lật đật gọi điện cho Hoàn Nhã để hỏi về việc đặt vé đi Luân Đôn.
.....
....
Lúc Thịnh Hi đi xuống nhà, cả nhà đều đã đi làm hết chỉ còn mình cô.
Quản gia Ngô thấy cô chịu ra khỏi phòng, liền quan tâm nói.
"Tiểu thư, để tôi nói đầu bếp Cao làm gì đó cho người ăn."
"Được, cám ơn bà."
Cô gật đầu ngồi xuống bàn ăn.
Sau khi nấu xong Cao Khải đã đích thân mang đồ ăn lên bàn cho cô nhìn cô ăn.
Đồ ăn của Cao Khải vẫn luôn ngon như vậy, Thịnh Hi ăn vào cũng cảm thấy tốt hơn.
Tuy rằng tâm tình cô đã khá hơn một chút nhưng cô biết sóng gió này sẽ chưa qua đi.
"Tiểu thư, tôi biết mình không nên nhiều lời nhưng mà dù mọi chuyện tồi tệ đến thế nào, rồi cũng sẽ nhanh chóng qua đi.
Mọi chuyện rồi sẽ lại tốt đẹp thôi."
Cao Khải an ủi cô.
Thịnh Hi mỉm cười, đầu bếp Cao vẫn luôn hiền từ như vậy.
"Cám ơn ông, tôi không sao."
Buổi chiều Liễu Nhan đến gặp cô, đưa cho cô xét duyệt một số hình ảnh mới của tạp chí.
"Những bức hình chụp nữ lính nhảy dù này nhìn thiếu sức sống quá.
Nói với bên đó chị muốn người mẫu đầy sức sống hơn."
Khi vào công việc, Khương Thịnh Hi vẫn cực kỳ nghiêm túc.
Liễu Nhan ghi chép lại những lời dặn dò của cô.
"Vâng, em biết rồi."
Sau khi giải quyết xong, Liễu Nhan lo lắng cho tâm trạng của cô hỏi.
"Giám đốc, chị vẫn ổn chứ?"
Thịnh Hi mỉm cười gật đầu.
"Chỉ cần vẫn làm thời trang thì chị vẫn ổn."
****************
Khương Vệ Thành bước đi trên dãy hành lang sang trọng của nhà hàng cao cấp trong thành phố.
Người phục vụ đi phía trước dẫn đường cho anh đến phòng ăn VIP.
Phía trước cửa phòng còn có hai vệ sĩ.
Hai người vừa thấy Khương Vệ Thành liền cúi đầu chào.
Anh ta bước vào phòng, trên bàn ăn hình tròn lớn, Khương Dao Quang đang dùng bữa một mình.
"Đến rồi sao?"
"Vâng, thưa cha.
Con vừa ra khỏi công ty."
Khương Vệ Thành cẩn thận đáp rồi kéo ghế ngồi xuống chỗ đối diện cha mình.
Hôm nay, anh có hẹn cùng cha ăn trưa.
"Tình hình nghiên cứu sản phẩm mới đến đâu rồi?"
Khương Dao Quang vừa cắt miếng thịt bò tái hồng vừa hỏi.
"Dạ, vẫn đang tiến triển rất tốt.
Lúc nãy con đã đi xuống phòng nghiên cứu, mọi thứ đã gần như hoàn thành 95%."
Vệ Thành thấp giọng nói.
Đột nhiên, hai âm thanh vang lên cùng lúc.
Khương Vệ Thành cảm thấy điện thoại trong túi mình rung nên vội rút điện thoại ra.
Anh lại nhìn qua Khương Dao Quang cũng đang lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra.
Có người gửi tin nhắn cho anh ta, Khương Vệ Thành bấm vào kiểm tra liền hiện ra một cái video.
Anh ta tò mò thử nhấn nút play.
"Hình ảnh đó là do cô gửi cho phóng viên?"
"Đúng vậy, là mình đã gửi cho phóng viên."
"Khương Viễn Tước, cậu đã dám từ chối tình cảm của mình vì người phụ nữ khác.
Người đó còn là chị gái của cậu.
Hỏi làm sao mình có thể chấp nhận được đây.
Mối quan hệ này là trái luân thường đạo lý, là loạn luân, cậu không biết hay sao?"
"Mối quan hệ này dù có là gì cũng không liên quan đến cô."
"Tại sao lại không liên quan đến mình? Mình đã yêu cậu lâu như thế tại sao cậu lại không chấp nhận mình?! Cậu lại đi tâm niệm cái thứ tình cảm loạn luân đó chứ?!"
"Cô là chị dâu của tôi đấy."
"Khương Viễn Tước, bây giờ cậu chẳng còn gì cả còn muốn lớn tiếng với mình? Mình cho cậu cơ hội lần cuối, nếu cậu chấp nhận tình cảm của mình, chúng ta qua lại cậu sẽ có lại tất cả.
Mình sẽ để yên cho Khương Thịnh Hi nếu không cậu cứ chờ xem mình hủy hoại sự nghiệp thời trang của cô ta thế nào!"
Đôi mắt Khương Vệ Thành dần trở nên u ám.
Trên video hiện ra hình ảnh Lưu Duệ Quân nói chuyện với Khương Viễn Tước trong một căn phòng.
Khương Vệ Thành siết chặt điện thoại trong tay.
Lưu Duệ Quân dám đối xử với anh như vậy sao?
Video đã kết thúc.
"Chuyện này là thế nào?!"
Gương mặt nhăn nheo của Khương Dao Quang nổi cơn thịnh nộ, đập tay xuống bàn.
Điện thoại trên tay ông rơi xuống đất, Khương Dao Quang cảm thấy máu trong người đang dâng lên.
Ông lấy tay giữ chặt tim mình.
Khương Vệ Thành hốt hoảng chạy sang đỡ cha mình.
"Cha, cha phải bình tĩnh."
Khương Dao Quang kiềm chế sự phẫn nộ của chính mình.
"Đúng là không ra thể thống gì.
Ngay lâp tức...!Ngay lập tức từ hôn! Ta không muốn loại phụ nữ này bước vào Khương gia của ta!"
Tuy trước giờ ông và Lưu Tường luôn có mối quan hệ giao hảo.
Bản thân gia đình ông cũng luôn nể trọng Lưu gia vì đây là gia đình tài phiệt lâu đời.
Nhưng điều đó không có nghĩa Khương gia sẽ chịu đựng sự sỉ nhục và gây rối bởi một đứa con gái của Lưu gia.
Cô ta còn dám tơ tưởng đến con trai út trong khi đã đính hôn với con trai trưởng của ông.
Còn âm mưu hại con gái ông.
Loại phụ nữ hạ lưu đê tiện thế này, ông tuyệt đối không chấp nhận là con dâu ông.
*****************
"Vệ Thành, anh đến đón em sao?"
Lưu Duệ Quân vừa tan làm đã thấy Vệ Thành đến đón mình.
Cô ta như thường lệ vui mừng chạy đến ôm anh.
Nhưng hôm nay Vệ Thành đặc biệt lạnh lùng.
Anh gỡ tay người phụ nữ ra khỏi cần cổ mình.
"Anh làm sao vậy?"
Duệ Quân phát giác ra điều kỳ lạ liền hỏi.
Khương Vệ Thành không trả lời cô ta nhích người ra mở cửa xe.
"Vào đi, tôi chở cô về nhà.
Lưu chủ tịch đang đợi cô ở nhà đấy."
Bình thường anh vẫn gọi Lưu Tường là cha nhưng hôm nay lại đặc biệt gọi Lưu chủ tịch.
"Ở nhà có chuyện gì sao anh?"
Vốn thường ngày, Vệ Thành sẽ đưa cô ta đi ăn nhưng hôm nay thái độ của anh thật kỳ lạ.
Người đàn ông nhướng mày nói.
"Về nhà là biết thôi."
Lưu Duệ Quân có linh cảm không tốt liền ngồi vào xe.
Suốt cả quãng đường, Vệ Thành không nói không rằng chỉ chăm chăm lái xe.
....
...
Lưu Duệ Quân vừa bước vào phòng khách nhà mình đã nhìn thấy Khương Dao Quang và cha mình.
"Thưa cha con mới về."
Lưu Duệ Quân chào cha mình rồi lại cúi chào Khương Dao Quang.
Cô không ngờ cha của Vệ Thành cũng ở đây.
Lưu Tường nhìn con gái và Khương Vệ Thành lại quay sang nhìn người ngồi đối diện mình.
"Khương chủ tịch, con gái tôi đã về rồi, anh có gì muốn nói thì hãy nói đi."
Ông ta cảm thấy rất tò mò, đột nhiên Khương Dao Quang đến đây nói muốn thông báo một chuyện với ông ta.
Khương Dao Quang từ tốn uống tách trà rồi mới lên tiếng.
"Lưu chủ tịch, tôi và anh vốn là bạn bè cũng đã nhiều năm.
Anh cũng biết tôi rất quý nể anh.
Sự việc tai tiếng vừa qua của con gái và con trai út của tôi khiến cho gia đình tôi rất xấu hổ.
Cho nên hôm nay tôi nghĩ mình phải thông báo với anh.
Tôi muốn từ hôn."
Lưu Tường và Lưu Duệ Quân đều kinh ngạc nhìn ông.
"Khương chủ tịch, tôi cũng đã đọc qua tin tức nhưng một chút thị phi đó sao lại ảnh hưởng đến hôn nhân của Vệ Thành và Duệ Quân được chứ.
Mối giao hảo của cả hai bên công ty sao có thể vì một bài báo, một tấm ảnh mà phá hủy được.
Khương chủ tịch, phải chăng ông đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Tôi không hề bận tâm đến chuyện đó đâu."
Lưu Tường bình tĩnh nói.
"Chuyện tin tức là chuyện nhỏ, cái tôi bận tâm chính là chuyện này."
Khương Dao Quang đem chiếc điện thoại đặt trước mặt Lưu Tường.
"Anh hãy xem thứ này đi."
Ông nghiêm túc nói.
Lưu Tường nhíu mày cầm điện thoại lên bấm nút play.
Trên màn hình hiện ra hình ảnh con gái ông đang nói chuyện cùng một người nữa là Khương Viễn Tước.
"Hình ảnh đó là do cô gửi cho phóng viên?"
Ngay từ những âm thanh đầu tiên phát lên Duệ Quân đã bất ngờ kinh hãi.
"Cái đó..."
"..."
"Khương Viễn Tước, bây giờ cậu chẳng còn gì cả còn muốn lớn tiếng với mình? Mình cho cậu cơ hội lần cuối, nếu cậu chấp nhận tình cảm của mình, chúng ta qua lại, cậu sẽ có lại tất cả.
Mình sẽ để yên cho Khương Thịnh Hi nếu không cậu cứ chờ xem mình hủy hoại sự nghiệp thời trang của cô ta thế nào!"
Tay cầm điện thoại của Lưu Tường có chút run run, ông liền nhìn qua con gái mình, tức giận hỏi.
"Duệ Quân chuyện này có phải là thật không?!"
Lưu Duệ Quân hoảng sợ vội quỳ xuống.
"Cha con xin lỗi."
"Người con cần xin lỗi không phải là ta mà là Khương chủ tịch, Khương Vệ Thành kia kìa!"
Ông ta lớn tiếng nói.
Cô sợ hãi nhìn qua Khương Dao Quang.
"Khương chủ tịch, là hiểu lầm thôi.
Con thật sự không có ý như vậy đâu...Không phải con làm..."
"Hiểu lầm? Vậy ai có thể bắt ép cô nói những điều này sao? Khương gia chúng tôi không chấp nhận loại con dâu một chân đạp hai thuyền, vừa muốn lấy con trai cả vừa muốn qua lại với con trai út.
Tham lam cả hai người đàn ông, làm loạn Khương gia.
Còn muốn hại con gái tôi.
Khương gia chúng tôi có lòng tự trọng của mình, tôi không tài nào chấp nhận nổi loại người này."
Ông đã cố gắng nói giảm nói tránh trước mặt Lưu Tường, không muốn nói đến là con gái ông ta quá mức hạ lưu đê tiện.
"Con có biết việc làm này của con làm ta thất vọng đến mức nào không?! Ta không ngờ đứa con gái ngoan ngoãn của ta bấy lâu nay lại trở nên thế này.
Ta còn mặt mũi nào mà ăn nói với mẹ con?!"
Vì vợ ông mất sớm nên ông luôn yêu thương con gái mình hết mực.
Làm theo mong muốn của vợ mình là nuôi lớn con gái để nó trở thành một người mà vợ ông có thể tự hào.
Lưu Duệ Quân giờ đây đã sợ hãi, cô ta bắt đầu khóc lóc.
"Cha con xin lỗi.
Khương chủ tịch, con xin lỗi...!Không phải như vậy đâu.
Con là thật lòng yêu Vệ Thành mà."
Cô ta lại đứng lên ôm lấy tay Khương Vệ Thành.
"Vệ Thành, mọi chuyện không phải như thế đâu.
Em yêu anh, anh biết mà..."
Khương Vệ Thành lạnh lùng gỡ tay cô ta ra.
"Tôi chỉ biết, tôi không phải món đồ chơi của cô.
Cũng không phải thằng ngốc để cô đâm sau lưng.
Cô yêu Viễn Tước? Vậy bây giờ để tôi tác thành cho cô.
Tôi sẽ từ chối mối hôn sự này."
Đây là một sự sỉ nhục với Lưu gia khi bị người khác từ hôn.
Lưu Duệ Quân biết rõ giờ đây Khương Viễn Tước đã chính thức bị đá khỏi Khương gia, đã không còn gì cả.
Cha cô không bao giờ để cô cưới hắn.
Hiện tại ngay cả Khương gia cũng muốn tống khứ cô.
Lưu Duệ Quân đau khổ đuổi theo Khương Vệ Thành nhưng anh đã bỏ đi ra ngoài.
"Lưu Duệ Quân! Từ bây giờ con sẽ bị cấm túc cho đến khi con hiểu mình đã phạm lỗi nghiêm trọng thế nào! Thật là xấu hổ!"
Lưu Tường nghiêm khắc lớn tiếng nói.
Lưu Duệ Quân quỳ xuống khóc nức nở.
"Không, không, cha, con xin lỗi...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...