Khi bình minh vừa ló dạng, Khương Thịnh Hi đã tỉnh dậy.
Mí mắt xinh đẹp vừa hé mở, cô liền nhìn thấy một đôi mắt xanh như mặt biển vùng Caribbean chòng chọc nhìn mình.
Cánh tay người đàn ông quấn chặt lấy eo cô.
Đầu Thịnh Hi còn gác lên cánh tay còn lại của hắn.
Cô phát hiện cả hai đang nằm trên giường trong phòng khách sạn của cô.
Là hắn đã bế cô vào đây sao? Cô chỉ mơ màng nhớ được hắn đã tắm rửa cho mình.
Thịnh Hi chưa đến nỗi mất trí nhớ, đêm qua cô cũng chẳng say rượu.
Chính vì vậy mà hiện tại cô không biết phải đối mặt như thế nào.
Ánh mắt kia lại như máy dò rada, dò tìm tâm tư cô.
Đêm qua cô đã phóng túng với chính em trai mình.
Thịnh Hi đã thực sự làm ra loại chuyện đầy tội lỗi đó.
Khương Viễn Tước đã đe doạ cô và cô thì không có quyền lựa chọn.
Khương Viễn Tước đã tỉnh từ rất sớm, hắn muốn nhìn thấy cô thức dậy trong vòng tay mình.
Thật ra cả đêm qua hắn không ngủ được, hắn muốn cả một đêm nhìn ngắm cô.
Nhưng màn đêm lại quá ngắn ngủi không chịu thoả mong ước của đôi mắt hắn.
Cho nên hắn chỉ chớp mắt được một hai tiếng.
Thịnh Hi muốn né tránh ánh mắt hắn liền trở người ngồi dậy nhưng lập tức cả cơ thể cô kháng nghị.
Cả người đều ê ẩm.
Thịnh Hi cắn môi đứng lên, lấy một cái áo choàng ngủ gần đó khoác vào người che đi cơ thể mê người.
"Vẫn còn sớm mà.
Chị hãy ngủ thêm một chút đi."
Khương Viễn Tước thấy cô rời khỏi giường cũng vội bật dậy.
Cô không trả lời hắn mà đi thẳng vào nhà tắm.
Trong nhà tắm, Khương Thịnh Hi đứng trước gương tuột áo choàng ngủ xuống một bên để lộ bờ vai trơn mịn.
Bờ vai vốn trắng trẻo của cô nay lại có mấy dấu ấn ký đỏ ửng.
Bằng chứng để thấy đêm qua mãnh liệt thế nào.
Hình ảnh đêm qua lại ùa về tâm trí Thịnh Hi.
Cơ thể người đàn ông nóng như lửa chiếm lấy cơ thể cô.
Cũng may, hôm qua hắn còn biết đeo đồ bảo hộ.
Nếu không, không chừng...
Thịnh Hi nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cô rốt cuộc phải làm sao mới thoát ra khỏi chuyện này?
"Chị đang nghĩ gì mà thất thần như vậy?"
Khương Viễn Tước bất ngờ xuất hiện trong nhà tắm.
Định ôm lấy cô từ phía sau.
Nhưng Khương Thịnh Hi ngay lập tức tránh né, xoay người trừng mắt với hắn.
"Tại sao cậu vào đây mà không gõ cửa?"
"Em có gõ mà chị không nghe."
Người đàn ông có hơi oan uổng đáp.
Câu trả lời của hắn làm cô im lặng.
Là do Thịnh Hi mãi suy nghĩ mà không để ý gì cả.
Khương Thịnh Hi xoay lưng lại, chống tay vào bồn rửa mặt, mệt mỏi nói.
"Cậu đi ra ngoài đi"
Khương Viễn Tước lo lắng nhìn cô.
"Chị sao vậy?"
Cậu hỏi này của hắn không phải là quá nực cười sao? Hắn làm ra tất cả chuyện này.
Vậy mà giờ lại hỏi cô.
"Cậu còn hỏi sao? Cậu muốn tôi trả lời thế nào với cậu?"
Cô một lần nữa xoay người đối diện với người đàn ông.
Đôi mắt Khương Thịnh Hi nổi lên sự chán ghét.
"Rốt cuộc cậu muốn chuyện này xảy ra bao lâu? Bao giờ cậu mới chịu xoá video đó? Đến khi nào cậu mới tha cho tôi?"
Trước sự truy hỏi của cô, đôi mắt màu xanh ngọc lam trầm xuống.
Đến khi nào sao? Hắn cũng tự hỏi chính mình.
Có lẽ đến khi mặt trời không còn mọc lên cao, đến khi những vì sao chẳng còn chiếu sáng.
Nhưng đến khi đó hắn vẫn sẽ tìm cô trong đêm tối như một kẻ hành hương tìm đến vùng đất thánh.
Có thể là chỉ đến khi hắn chết đi.
"Em không biết"
Hắn chậm chạp trả lời.
Hàng lông mày của cô nhíu chặt, bực bội trước thái độ của hắn.
"Cậu đang đùa tôi sao?"
"Cốc...!Cốc..."
Tiếng gõ cửa vang lên làm cô giật mình.
Nếu cô đoán không sai thì chắc chắn là Liễu Nhan đến xác nhận lại lịch trình tuần này cho cô.
Khương Thịnh Hi hoảng hốt ngay lập tức nhìn người đàn ông.
Cô không thể để Liễu Nhan nhìn thấy hắn.
"Cậu ở yên trong đây cho tôi"
Nói rồi Khương Thịnh Hi chỉnh lại áo choàng tắm, lật đật chạy ra phòng khách thu gom mớ quần áo tối qua của hai người quăng hết vào trong giường ngủ.
Cũng may phòng khách sạn này ngăn cách thành hai không gian phòng ngủ và phòng khách riêng biệt.
Cô vuốt lại mái tóc rối rồi mới mở cửa ra.
Đúng thật là Liễu Nhan.
"Giám đốc, em cần xác nhận lại lịch trình.
Em cứ tưởng chị vẫn còn ngủ."
Khương Thịnh Hi nhanh chóng nói.
"Không, chị mới dậy, đang đánh răng thì em gõ cửa nên không chạy ra kịp.
Vào trong đi"
Liễu Nhan theo cô đi vào trong, ngồi xuống ghế sofa.
Thịnh Hi vừa bàn chuyện với thư ký, thỉnh thoảng lại hơi liếc mắt về phía phòng ngủ kiểm tra xem người đàn kia có ló đầu ra không.
Cô cứ nhấp nhổm không yên.
"Giám đốc, chị có muốn em cố gắng hẹn lại với Eric Nolan lần nữa không?"
Liễu Nhan cầm sổ ghi chú, cẩn thận hỏi cô.
"Không cần đâu, thuyết phục không sẽ không có tác dụng gì.
Hơn nữa Eric rất bận, chúng ta khoan làm phiền ông ấy.
Vẫn còn thời gian."
Khương Thịnh Hi khoanh tay trước ngực, suy tư một chút.
Từ đây đến hôn lễ của Khương Vệ Thành vẫn còn 3 tháng, không đến nỗi quá gấp gáp.
Eric rất thích tranh của Nicolas Marceau.
Nhưng bức tranh Nữ hoàng Alizabeth II ngày hôm qua lại quá đắt giá, cô không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy chỉ để mua một bức tranh tặng người khác.
Thịnh Hi nhớ ra bức Giọt Sương ở phòng tranh của Cố Tịnh Miên.
Nhưng mà bạn của cô chỉ vừa mới mua được nó và rất quý bức tranh đó.
Nếu cô đề nghị bán, Tịnh Miên sẽ khó xử.
Cô chỉ còn cách tìm một bức tranh khác của Nicolas Marceau có giá trị thấp hơn một chút, chưa nhiều người biết đến.
"Liễu Nhan, hãy tìm hiểu cho chị về những tác phẩm của hoạ sĩ Nicolas Marceau.
Xem sắp tới tranh của người này có được lên sàn đấu giá nào không?" "Tranh của Nicolas Marceau sao ạ?"
Liễu Nhan vừa lật đật ghi chép, vừa xác nhận lại.
"Đúng vậy.
Eric rất thích tranh của người này.
Chị muốn mua một bức tặng ông ta."
Thịnh Hi đã nhận lời Lưu Duệ Quân, cô cũng muốn làm cho bằng được.
"Dạ, em sẽ tìm hiểu"
Cô nàng nhanh chóng ghi chép hết những điều quan trọng.
Sau đó cẩn thận nói lại với cô.
"Chiều nay show diễn của Monaliac sẽ diễn ra vào 6 giờ chiều.
Xe sẽ đến đón chúng ta vào 4 giờ 45."
"Được, chị biết rồi.
Không còn gì nữa đâu.
Em về phòng chuẩn bị cho chiều nay đi."
Khương Thịnh Hi muốn nhanh tiễn Liễu Nhan ra khỏi phòng để quả bom trong kia không phát nổ bất ngờ.
"Dạ vâng em ra ngoài đây"
Cửa phòng đóng lại, Khương Thịnh Hi mới thở phào một cái.
Cô đi vào trong phòng ngủ nhìn thấy người đàn ông trần trụi kia đang nằm dài trên giường của cô đọc tạp chí.
Hắn chỉ mặc một cái quần tây bên dưới, phía trên để lộ thân hình rắc chắc màu bánh mật.
"Tại sao cậu còn chưa thay đồ?"
Cô không vui mở miệng.
Khương Viễn Tước đặt tạp chí sang một bên, ngẩng đầu nhìn cô, bất chợt hỏi.
"Sao chị lại muốn mua tranh tặng Eric Nolan?"
Thịnh Hi nhìn quanh phòng, tìm áo sơ mi của người đàn ông, nhặt lên.
"Bởi vì tôi muốn nhờ ông ta thiết kế riêng váy cưới cho Lưu Duệ Quân."
Cô vừa trả lời vừa lạnh lùng ném áo sơ mi lên người hắn.
"Cậu mau mặc vào rồi rời khỏi đây đi.
Tôi phải chuẩn bị cho sự kiện buổi chiều."
Cô hằn học nói.
Khương Viễn Tước dường như không để ý đến lời nói của cô, lại tiếp tục hỏi.
"Nhưng sao chị phải làm như vậy? Đó là váy cưới của cô ấy.
Cô ấy nên tự mình thuyết phục ông ta."
Khương Thịnh Hi khoanh tay trước ngực, hít sâu một hơi đáp.
"Thứ nhất tôi quen biết ông ta và Lưu Duệ Quân đã ngỏ lời nhờ tôi giúp.
Thứ hai mẹ cũng muốn tôi giúp cô ấy.
Cha và mẹ đều rất xem trọng mối quan hệ với Lưu gia.
Nếu cậu quan tâm một chút đến chuyện ở Khương gia thì chắc sẽ không hỏi mấy câu vớ vẩn đó rồi."
"Giờ thì mặc đồ vô và ra khỏi phòng tôi"
Cô bắt đầu bực bội muốn đuổi hắn.
Khương Viễn Tước im lặng vài giây nhìn cô.
Sau đó mới lên tiếng.
"Nhưng em muốn ăn sáng cùng chị"
"Nhưng tôi không muốn ăn cùng cậu"
Cô nhướng mày đáp.
Trước giờ đâu thấy hắn ngồi cùng cô ăn sáng riêng ở nhà bao giờ.
"Cốc...!Cốc..."
Một lần nữa tiếng gõ cửa hù doạ đến tâm tình nhạy cảm của Khương Thịnh Hi.
Lần này là ai vậy? Ai có thể đến gõ cửa phòng cô giờ này ngoài Liễu Nhan.
Thịnh Hi lại quay sang cảnh cáo hắn.
"Cậu ngồi yên đó cho tôi, không được ra ngoài."
Cô còn chưa kịp thay đồ nữa là.
Thịnh Hi lại lật đật chạy ra mở cửa.
Nhưng cô không ngờ đến, người đến gõ cửa phòng cô lại là Nhiếp Vân Hạo.
"Vân Hạo...!Sao anh lại đến đây?"
Khương Thịnh Hi chỉ dám hé cánh cửa thò người ra ngoài.
Nhiếp Vân Hạo nhìn bộ dạng xuề xoà của cô, quan tâm hỏi.
"Em mới ngủ dậy sao?"
Thịnh Hi luống cuống kéo lại áo choàng ngủ của mình, gật đầu.
"À, chẳng qua là chiều nay anh về nước rồi.
Anh muốn hỏi em có muốn dùng bữa sáng cùng anh không? Lúc nãy anh có gặp thư ký của em, cô ấy nói sáng nay em không có lịch trình."
Nhiếp Vân Hạo cười nói.
Liễu Nhan thật là...
Dù sao Nhiếp Vân Hạo chiều nay cũng về nước, bây giờ từ chối anh thì thật không hay.
Hơn nữa giờ cô cũng phải đi ăn sáng.
Cô suy nghĩ đôi chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
"Vậy anh xuống sảnh đợi em một lát.
Em thay đồ xong sẽ xuống ngay.
Sẽ không lâu đâu."
Cô không thể để anh nhìn thấy Khương Viễn Tước được.
"Được, anh..."
"Chị hai"
Lời nói của Nhiếp Vân Hạo bị chặn lại bởi một giọng nói phát ra từ trong phòng cô.
Khương Viễn Tước cả người quần áo chỉnh tề, anh tuấn sáng lạn xuất hiện từ sau lưng cô làm Thịnh Hi hoảng hốt.
Sao hắn lại ra đây? Tên đàn ông này sao lại to gan như vậy chứ?
Từ đáy lòng cô, một loại sợ hãi đang mon men bò lên.
Thịnh Hi ngay lập tức nhìn qua Nhiếp Vân Hạo.
"Chuyện này..."
"Cậu là Khương Viễn Tước, em trai của Thịnh Hi phải không?"
Nhiếp Vân Hạo lần trước ở bữa tiệc đính hôn, đã từng nhìn thấy hắn.
Khương Viễn Tước lù lù đứng phía sau cô, to lớn như một vị thần, hắn hai tay, một tay chống lên cửa, một tay chống lên tường, động tác giống như đang đánh dấu chủ quyền của mình.
"Phải, tôi ghé qua thăm chị tôi"
Người đàn ông lạnh lùng đáp.
Nhiếp Vân Hạo thấy vậy liền lịch sự đưa tay ra.
"Tôi là Nhiếp Vân Hạo, là bạn của Thịnh Hi"
Khương Viễn Tước lại lờ đi, không buồn bắt tay với anh ta, chỉ nở nụ cười hư hư thật thật.
"Nghe nói anh mời chị tôi đi ăn sáng?"
Khương Viễn Tước liếc qua hắn rồi lại nhìn xuống cô.
Thịnh Hi thầm nghĩ hắn đang muốn làm gì.
"Phải"
Nhiếp Vân Hạo ngại ngùng rút tay lại, gật đầu.
Hắn nhếch miệng nói tiếp.
"Trùng hợp tôi cũng muốn đi ăn sáng với chị tôi.
Chúng ta đi chung đi.
Chắc anh không phiền chứ?"
Cô kinh ngạc.
Sao hắn lại muốn đi theo chứ? Hắn lại muốn giở trò gì?
Một bên lông mày của Nhiếp Vân Hạo hơi nhướng lên, trên môi vẫn là nụ cười tao nhã.
"Tất nhiên rồi.
Thêm người thì thêm vui mà."
"Vậy anh xuống trước đợi hai người"
Vân Hạo cười nói.
"Vâng"
Cô ngại ngùng đáp.
Khi cửa thang máy của Vân Hạo đóng lại.
Khương Thịnh Hi mới đẩy người đàn ông kia vào phòng đóng cửa lại.
"Cậu định làm gì hả? Tại sao lại đòi đi ăn với Nhiếp Vân Hạo?"
Khương Thịnh Hi bực mình lớn tiếng.
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên sắc nhọn như chim ưng.
"Sao em lại phải để người phụ nữ của mình ăn riêng với người đàn ông khác?"
"Cậu không được nói bậy.
Tôi đã nói tôi không phải người của cậu"
Khương Thịnh Hi sắp không chịu nổi cái tên này rồi.
Người đàn ông ngay lập tức cãi lại.
"Em không nói bậy.
Hay chị muốn đem video ra làm bằng chứng."
"Cậu!"
Thịnh Hi cực kỳ ức chế.
Hắn lại uy hiếp cô!
Khương Viễn Tước nhếch môi, nhấn mạnh giọng nói.
"Chị thay đồ đi.
Chúng ta còn phải đi ăn sáng nữa đấy."
Nói rồi hắn bỏ đi ra ngoài.
Khương Thịnh Hi bực bội muốn chết.
Cô vẻ mặt cau có đi vào bên trong thay đồ.
***************
Nhiếp Vân Hạo ngồi đọc báo trong đại sảnh một lúc khá lâu thì thấy Khương Thịnh Hi bước ra khỏi thang máy, theo sau là em trai cô.
"Xin lỗi, anh đợi em lâu rồi phải không?"
Cô đã để anh đợi tận 30 phút nên cảm thấy hơi có lỗi.
Thịnh Hi đã mất nhiều thời gian dùng đủ loại kem nền, phấn trang điểm để che đi mấy dấu hôn trên cổ.
Thật đáng hận mà.
Vân Hạo rất phóng khoáng nói.
"Không sao"
Nhiếp Vân Hạo định mời cô ra ngoài dùng bữa sáng.
Thịnh Hi liền hỏi.
"Anh đã chọn được nhà hàng nào rồi sao?"
"Phải.
Gần khách sạn này có một nhà hàng rất ngon.
Anh muốn cùng em tới đó.
Vì rất gần nên không cần đi xe, em không ngại chứ?"
Anh cẩn thận hỏi.
Khương Thịnh Hi lắc đầu cười.
"Tất nhiên là không.
Tiện thể đi bộ tập hít khí trời buổi sáng cũng tốt mà."
"Tốt rồi.
Vậy bọn mình đi thôi"
Nhiếp Vân Hạo làm động tác lịch sự mời cô đi trước.
Sau đó anh liền đi theo cô.
Hai người vui vẻ cùng nhau ra khỏi khách sạn.
Xem người phía sau mình như không khí.
Khương Viễn Tước cau chặt lông mày kiếm.
Cả ba người đi vào trong một nhà hàng sang trọng cách đó không xa.
Nhiếp Vân Hạo đã đặt chỗ trước nên vừa vào phục vụ đã dẫn ba người đến bàn.
Nhiếp Vân Hạo chu đáo kéo ghế cho cô.
Rồi đi ra chỗ đối diện ngồi xuống.
Khương Viễn Tước giống như không khí bay qua chỗ bên cạnh cô ngồi.
Trong lúc đọc menu nhân viên phục vụ đến rót nước lọc cho ba người.
"Ở đây có món cá trích hun khói rất ngon, em nên ăn thử"
Nhiếp Vân Hạo gọi món xong, thấy cô chưa biết gọi gì liền gợi ý.
Khương Thịnh Hi chưa kịp trả lời thì người bên cạnh đã lên tiếng.
"Chị ấy bị dị ứng với cá biển"
Nhiếp Vân Hạo ngạc nhiên nhìn cô.
"Vậy sao? Xin lỗi anh không biết"
Khương Thịnh Hi cười trừ.
"Không sao đâu anh."
Khương Viễn Tước đóng quyển menu lại, lấy luôn quyển menu của cô, đưa cho phục vụ.
"Cho chúng tôi hai phần trứng Benedict."
Thịnh Hi trừng mắt nhìn hành động của hắn.
Vì đang có Nhiếp Vân Hạo ở đây nên cô không dám lớn tiếng, chỉ ép giọng mình xuống nói.
"Cậu đang làm gì vậy? Tôi còn chưa chọn mà."
Nhiếp Vân Hạo cũng bất ngờ trước hành động của người trước mặt.
Khương Viễn Tước rất tự nhiên gác tay lên thành ghế của cô.
"Em đã xem hết menu rồi, đây là món chị thích nhất rồi còn gì, còn món nào chị muốn ăn hơn sao?"
Đúng là món cô thích nhất.
Hắn nói không sai.
Nhưng mà sao có thể tùy tiện gọi cho người khác vậy chứ? Thật bất lịch sự.
Thịnh Hi cắn răng thấp giọng không vui.
"Đúng là món tôi thích nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ ăn nó vào hôm nay.
Tôi muốn đổi vị thì sao?"
"Quý khách muốn dùng loại thức uống nào ạ?"
Phục vụ đứng bên cạnh hỏi.
Khương Thịnh Hi muốn lên tiếng nhưng lần này hắn lại nhanh hơn.
"Cho chị ấy ly sữa dâu.
Còn tôi thì nước chanh."
Cô lập tức xoay đầu lại liếc người đàn ông đang rất điềm nhiên làm trò kia.
Khương Viễn Tước nhún vai dửng dưng nhìn cô.
Trước bộ dạng của hai người, Nhiếp Vân Hạo cảm thấy thật thú vị.
"Khương thiếu gia, xem ra cậu rất quan tâm chị gái mình"
"Chị gái của tôi đương nhiên tôi phải quan tâm."
Hắn cố tình nhấn mạnh từ "chị gái của tôi".
"Phải.
Có chị em thật tốt.
Còn có người cãi nhau cùng."
Nhiếp Vân Hạo cười cười nói.
Thịnh Hi biết anh là con một.
Mà con một trong gia đình giàu có thì được hưởng thụ rất nhiều thứ nhưng ngược lại cũng chịu rất nhiều áp lực.
"Thật ra, con một cũng được lợi rất nhiều thứ."
Cô an ủi anh.
"Em không cần an ủi anh đâu.
Làm con một cô đơn lắm.
Có anh có chị cãi nhau một chút mới vui."
Anh nói.
Món ăn nhanh chóng được mang ra.
Mùi đồ ăn thơm phức quyến rũ những chiếc mũi khó tính nhất.
"Viễn Tước, nghe nói cậu đang làm phó tổng giám đốc của Khương thị phải không?"
Nhiếp Vân Hạo dò hỏi hắn.
Khương Viễn Tước liếc nhìn anh ta, chắc nịch nói.
"Tôi bị cho thôi việc rồi"
Đột nhiên người bên cạnh ho sặc sụa vài cái.
Thịnh Hi che miệng lại ho do bị nghẹn thức ăn.
"Em không sao chứ?"
Vân Hạo lo lắng hỏi cô.
Khương Thịnh Hi vội xua tay.
Cầm ly nước lọc uống một hơi.
Sao hắn có thể dùng một giọng tự tin như vậy nói về chuyện mình bị đuổi việc chứ? Bộ tự hào lắm sao?
Bất ngờ có một bàn tay từ đằng sau vuốt lưng cho cô.
Thịnh Hi bị mất tự nhiên, xấu hổ né bàn tay hắn.
"Được rồi.
Tôi không sao."
Nhiếp Vân Hạo nhìn động tác của Khương Viễn Tước cảm thấy có hơi kỳ lạ.
"Sao lại như vậy?"
Anh vẫn hiếu kỳ hỏi.
Khương Viễn Tước cười nhạt.
"Tại vì tôi không thích làm việc ở công ty.
Chỉ thích đi theo chị của tôi."
Thịnh Hi lại bị nghẹn.
Bây giờ hắn đang lấy cô làm bia đỡ đạn cho tính biếng nhác của mình hay sao? Làm việc không lo làm việc, suốt ngày ăn chơi lêu lỏng.
Lại không biết tự xấu hổ còn tự hào nói ra những điều đó.
Thịnh Hi rất sợ Nhiếp Vân Hạo hiểu lầm, nhanh trí nói vào.
"Cậu ấy cũng giống em, khá thích thời trang."
Nghe vậy, Nhiếp Vân Hạo mới à một tiếng.
Cô vừa cười với anh vừa liếc xéo qua người bên cạnh nhưng cư nhiên mặt hắn rất vô tội như thể không có chuyện gì.
Sau một hồi, bữa ăn đầy vất vả của Khương Thịnh Hi cũng kết thúc.
Cô phải vừa ăn vừa trông chừng tên đàn ông bên cạnh để hắn không nói bừa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...