Giấc Mộng Hoa Tư
Nhàm chán trong phòng 2 ngày thân thể ta tốt lên k ít.Mà k tốt k đc nha đầu thực sự rất biết chăm chủ đi,ở với nàng một thời gian khẳng định là thành heo mập.Quên đi,ta đi dạo ngoài hoa viên,đến 1 gốc mai cổ thụ ở sau vườn có 1 chiếc đu nhỏ đủ 2 người ngồi.Ta k do dự leo lên đu quay sang tiểu Đào:
_Tiểu Đào nhanh đu cho ta.
Tiểu Đào nhanh chóng đu ta lên cao,cao hứng ta cười k khép miệng cảm giác k tệ đi.Như thế này k hát quả thực rất phí đi.
Đặt ngươi trong lòng tay, thành khẩn thắp nén hương
Chỉ một ngọn nến cũng đủ thắp sáng kinh luân
Không cần da diết não lòng, chỉ mong được yêu một lần
Yêu đến phút cuối lại bị tổn thương, khóc trong tuyệt vọng
Ta nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng ngươi
Chỉ cần ánh mắt đang xoay chuyển của người dừng lại
Xin hãy cho ta sức mạnh vô hạn của yêu và được yêu
Để ta dưới gốc Bồ Đề có thể vững tâm suy nghĩ
Để người ngự trong tim ta, cùng nhau nắm tay
Nguyện cầu trời xanh hãy chỉ đường cho ta
Chẳng mong thiên trường địa cửu, chỉ mong được nương thân
Lúc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say, khe khẽ ngân nga.
Ta nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng ngươi
Chỉ cần ánh mắt đang xoay chuyển của người dừng lại
Xin hãy tiếp thêm cho ta sức mạnh vô hạn của yêu và được yêu
Để ta dưới gốc Bồ Đề có thể vững tâm suy nghĩ
Ta nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng ngươi
Người trong thế gian có quá nhiều phiền não phải quên
Giữa bể khổ thấp thoáng bóng hình xưa của chàng
Quay đầu lại chợt thấy hồng trần vạn trượng đã qua từ lâu.(Cung Dưỡng Ái Tình)
Ta hát rất hăng hoàn toàn k biết có người đang nhìn ta.bỗng có tiếng nói truyền tới:
_Hay cho câu:'Quay đầu lại thấy hồng trần vạn trượng đã qua từ lâu".
Tiểu Đào hoảng hốt qùy xuống còn ta vì giật mình mà ngã xuống đất,bàn tọa hung hăng nện xuống đất,ê lên tận não đi.
_tham kiến vương gia.-tiểu Đào kính cẩn nói.
_miễn lễ.
Ta khó khăn đứng dậy,sắc mặt tối đi vài phần,ta chu mỏ lên,rốt cuộc có thiên lí k vậy,ôi cái mông nhỏ của ta.Ta cố gắng nhịn đau tham kiến tên vương gia tảng băng kia.Tham kiến xong ta nhìn hắn,thoáng chốc ngây người toàn tập,hung hăng chửi mắng trong lòng,chết tiệt ăn cái gì tuấn mĩ như vậy,hòm nay hắn mặc bộ bào trắng,khí ôn hoà,khuôn mặt tuấn mĩ đến mức vô pháp vô thiên.Ta hận k thể nuốt hắn vào bụng,ta vô thanh vô thức nói:
_sắc dụ ta sao,vương gia?
P.s:trưa ta đăng chương nữa nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...