4 ngày trôi qua như một cái chớp mắt,hắn đã bình phục k ít.Tâm tình cũng tạm ổn,chỉ có cái hài tử quậy phá trong bụng ta,làm ta mệt muốn
chết,mang tiểu hài tử chính là như vậy a.Tiểu tử thúi,ta mang ngươi cực
khổ,ngươi mà giống cha ngươi ta đánh người xưng mông a.Hắn bình phục thì ta đi lấy hưu thư thôi,nhưng mà cự nhiên hắn đã cho người đưa hưu thư
tới,ta cầm hưu thư trên tay bất giác đau lòng a,hắn chính là nóng vội
như vậy sao?Ta kêu gọi hắc ưng tới,gửi một bức thư cho Ngân Phong Các kêu lão bà đến đón.Ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc,sáng sớm hôm sau sẽ
rời đi.Hôm sau ta dậy thật sớm,làm bánh quế hoa và viết phong thư cho ĐC Lãnh Hàn,từng nét chữ xuống giấy,tim ta đau đến nghẹn lại,có vài giọt
nước mắt rơi trên phong thư,ta gấp phong thư đặt trong rỏ tre cùng với
bánh quế hoa,phủ một tâm khăn lụa lên trên rồi mang đến Uyển Các nơi
Hoàng Ngọc Dung đang ở,gõ cửa phòng thì thấy nàn ra mở,ta cười nhẹ bước
vào:
_Ta sắp phải đi.Nhờ cô một cách 1 canh giờ nữa mang cái này đến thư phòng Lãnh Hàn cho ta.Coi như việc ta nhờ sau cùng.
Ta đưa chiếc rỏ tre cho nàng,nàng nhìn ta đau lòng:
_Cô nhất định phải vậy sao?
Ta lãnh đạm gật đầu:
_Nhất định.
Ta bước đi thật nhanh,ra gần đến cổng đã thấy tiểu Đào đứng đợi ở đó.Tiểu
Đào khoác cho ta một bộ áo choàng lông vũ,rồi cùng ta đi ra phủ,ta ngoáy đầu lại nhìn,lẩm bẩm nói:
_Nam nhân,tạm biệt ngươi.
Ta bước đi thật nhanh,đi đến được một dặm thì thấy một chiếc kiệu gỗ
lớn,có rèm che bằng lông cừu,có 4 nam hắc y nhân to lớn,hông đeo ngọc
bội của Ngân Phong Các,đầu đội nón rèm che nửa mặ.Ta đến gần,đưa ngọc
bội mà lão bà cho ta,chúng cả kinh tính tham kiến nhưng ta ra hiệu k cần rồi ta và tiểu Đào lên kiệu,trong kiệu lót lông hồ ly nên rất ấm và
mền.Kiệu khởi hành,nhanh chóng đưa ta đến một thuyền lớn bước vào khoang thuyền,thấy lão bà Vân Lượng đang ngồi trong khoang,bà hiền từ mở
miệng:
_Nha đầu đến đây.
Ta đi tới,an ổn ngồi vào bàn,vui vẻ hỏi:
_Sư phụ thân thể tốt.
Lão bà gật đầu,hào hứng nói:
_Lôi,Âm,Phong,Vũ các ngươi ra đây.
Bốn hắc y nhân ban nãy bước vào,lần lượt bỏ nón xuống,cả 4 người đều là
dung mạo có thể được gọi là mỹ a.Lôi trắng trẻo khả ái,dễ thương,có biệt tài sử dụng ám khí.Âm vạm vỡ và thẳng thắn,hơn ngăm đen,biệt tài là
dùng độc.Phong lạnh như tiền,lúc nào cũng bày bộ mặt người khác thiếu nợ mình,biệt tài là kiếm khí.Vũ hoa hoa công tử,hào hoa phong nhã,biệt tài là dịch dung.Sau khi nắm được hết dung mạo và tính cách của 4 người,họ
là hậu duệ của tứ đại hộ pháp Ngân Phong Các sẽ bảo vệ tân môn chủ cho
tới lúc chết,ta đối với điều này rất hứng thú,liền lôi chiếc phù huyết
có được từ k gian giới chỉ của lão ông thời không cho ta,trên đó có bản
hướng dẫn nên dễ dàng biết được,cái gọi là 'Phù huyết chủ tớ' chỉ cần
nhỏ máu lên mặt trước của phù huyết bằng máu của mình thì mình là
chủ,mặt sau nhỏ máu của thuộc hạ thì người thuộc hạ đó sẽ tuyệt đối
chung thành,nếu dám phản bội thì sẽ bị giày vò thống khổ vô cùng,chủ
chết thì thuộc hạ chết theo,thuộc hạ chết chủ cũng k sao.Sau khi giải
thích,4 hộ pháp k do dự cắt máu nhỏ vào huyết phù.Ta gật đầu hài
lòng,tán thưởng nói:
_Hảo,Ta ban họ cho các ngươi cùng họ với ta,ta là Các Hồ Điệp và bây giờ các ngươi cũng họ Các.
4 hộ pháp chắp quyền cúi đầu,đồng loạt nói:
_Tạ tân môn chủ,thuộc hạ sống là người của môn chủ,chết là ma của môn chủ.
Ta phất tay,bảo họ ra ngoài,ta quay đầu nhìn lão:
_Chúng ta đi đâu,sư phụ?
Lão bà điềm đạm nói:
_Cẩm Tiên đảo.
*********-
Ở một ngôi nhà mang phong cách trung cổ,
1 lão ông tóc hoa râm,mặt phúc hậu,cốt cách tiên nhần nhưng là hiện tại ông đang túa mồ hôi lục lọi,lẩm bẩm nói:
_Cái 'Huyết phù chủ tớ' đâu rồi.
Vâng,đây là Thượng Lão Thời Không,bật chợt ông nhảy dựng lên,lão hét lên:
_Thôi chết,ở trong cái nhẫn k gian giới chỉ đưa cho nha đầu kia rồi.
Lão phụng phịu giậm chân,gương mặt đượm vẻ mất của:
_Nha đầu coi như ngươi may mắn.Ta đi đòi thêm tiền của Diêm Lão mới được.
(Tg:nga.người trẻ con quá;lão ông:trẻ con mới giữ được sắc đẹp lâu;tg:vãi....)
....Quay đầu lại hồng trận vạn trượng đã qua từ lâu....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...