“Rút củ cải?” Lôi Nhiên nhướng mày nghi hoặc hỏi: “Cái gì gọi là rút củ cải? Tại sao bổn vương chưa từng nghe qua?”
Binh lính trong phòng cũng ngạc nhiên nhìn nàng, trong mắt đều là nghi vấn.
Lâm Phong đổ mồ hôi, cái chế độ nô lệ quá độ lên phong kiến của thời
đại này, thật đúng là chẳng tiên tiến gì cả, ngay cả hình phạt cũng ít
đến thảm hại, dùng que hàn nung nóng để tra tấn đã là cực hình rồi, thủ
đoạn bức cung cũng quá lạc hậu!
Lâm Phong lạnh lùng cười, ý cười quỷ dị đến nỗi tên Trịnh Phương phía dưới đang bị trói quyết ý thà chết không nhận tội bỗng lạnh cả sống
lưng, trực giác cho hắn biết nữ tử đã một cước phá hỏng nửa dưới của
mình tuyệt không có chủ ý gì tốt đẹp.
“Rút củ cải, chính là cho người đào một cái hố đất to, chôn người vào trong đó rồi lấp lại chỉ chừa đầu, ở trên đỉnh đầu người này khoét một
lỗ hổng, đổ vào bên trong một ít thủy ngân, hắc hắc…” Nụ cười âm hiểm ác độc xuất hiện trên mặt Lâm Phong, dung nhan tuyệt sắc trở nên cực kỳ
kinh khủng: “Thủy ngân một khi tiến vào thân thể sẽ khiến da tay và thân thể từng chút từng chút một cứng rắn như đá, lại cực kỳ ngứa ngáy, đau
đớn làm người ta sống không bằng chết! Đợi đến khi máu chảy đầy đìa,
toàn bộ da người bong tróc ra hết, về phần người ở bên trong, rất thú
vị, còn có thể chạy được nha! Chỉ cần điều dưỡng cho tốt là có thể sống
sót, nhưng mỗi khi gió thổi qua, trên người lập tức giống như bị thiên
đao vạn quả, hắc hắc hắc hắc…”
Ánh mắt không có ý tốt nhìn thẳng vào Trịnh Phương, nghe miêu tả kinh khủng của nàng, lông tóc Trịnh Phương như dựng ngược, sợ hãi rống to:
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”
“Hừ, chút trò vui ấy đã sợ rồi? Ta còn biết nhiều cực hình làm cho
người ta sống không bằng chết, chỉ là ngày thường không có điều kiện
thôi, bất quá tin rằng có Lôi Vương trợ giúp nhất định có thể làm được
toàn bộ.” Ánh mắt Lâm Phong băng lãnh, trên mặt có ý cười thản nhiên,
giống như phi thường đắc ý.
“Ví dụ để xe nặng lăn qua xương cốt tứ chi người ta, đập vụn xương
cho tới khi thối rữa rồi kéo lê trên mặt đất, thống khổ nhưng cũng rất
tuyệt! Còn có, khoét mắt cắt mũi rút lưỡi, chặt bỏ tứ chi đem cho vào
trong bình làm tiêu bản sống, hắc hắc, ngươi không chết được, điều dưỡng cho tốt còn có thể sống ba bốn chục năm không có ý nghĩa, còn có…”
“Đủ rồi! Ngươi đủ rồi! Đừng nói nữa! Ta khai, ta khai…” Trịnh Phương
nghe Lâm Phong từng chút từng chút nói ra, sắc mặt sớm đã tái nhợt một
mảnh, mồ hôi hột không ngừng rơi xuống, lúc này không nhịn được hét to.
Chết cho tới giờ đều là đáng sợ, hắn tưởng rằng mình không sợ chết đã là rất rất giỏi rồi, lại không ngờ rằng Lâm Phong lại có nhiều thủ đoạn đáng sợ có thể làm cho người ta sống không bằng chết như vậy! Mỗi cách
đều làm người ta không rét mà run, nếu như thật sự bị dùng hình như vậy
thì không bằng một đao chết luôn cho rồi.
Lôi Vương bị coi là tàn bạo bất nhân, nhiều lắm chỉ là đem trảm cả
nhà bêu đầu thị chúng thôi, nhưng nói về ác độc chân chính, Trịnh Phương tuyệt đối không tin Lôi Vương ác độc hơn nàng!
“Ồ, mới một chiêu như vậy, thật vô nghĩa, còn tưởng rằng sẽ mất một
phen thủ đoạn hành hạ chứ, hắc hắc, tên phó tướng kia, ngươi sợ sao? Còn không mau cầm bút lại đây? Ghi chép cung từ Trịnh Phương đại nhân khai
nhận?” Vẻ mặt Lâm Phong như toan tính gì đó, bất đắc dĩ lắc đầu, liếc
mắt nhìn mọi người trong phòng một chút, phát hiện ra sắc mặt tất cả họ
đều trắng bệch, vẻ mặt muốn nôn mửa.
Từ tên binh lính giơ cây đuốc đến Trầm Khắc Chi, ngay cả sắc mặt Lôi Nhiên cũng có chút kinh hoàng.
Trầm Khắc Chi thừ người ra một hồi lâu, giờ mới như ở trong mộng tỉnh lại, lớn tiếng nhận lệnh: “Vâng!” Vội vàng cho người áp giải Trịnh
Phương rời khỏi phòng đi thẩm vấn, ra tới bên ngoài mới phát hiện ra áo
sau lưng đã hoàn toàn ướt đẫm!
Trời ạ! Trên thế gian tại sao có nữ tử đáng sợ như vậy! Phượng Phi này ở bên ngoài rốt cục đã học được gì chứ!
Thủ đoạn tàn nhẫn như thế nàng nói ra mà mặt không đổi sắc, còn nói đến say sưa, căn bản nàng chính là một ác ma!
Trong lòng Trầm Khắc Chi âm thầm quyết định, sau này dù có phát sinh
chuyện gì thì cũng không thể có xung đột với Phượng Phi, nếu không, kết
quả so với chết còn thê thảm hơn nhiều.
Náo loạn hơn nửa đêm, Lâm Phong ngáp một cái, túm lấy Lôi Nhiên nói:
“Lôi Vương, mọi chuyện đã giải quyết rồi, không phải lo lắng nữa, chút
việc nhỏ, đừng làm quan trọng như vậy?”
“Một chút việc nhỏ? Bổn vương bị người ám sát ngay dưới chân vương đô mà gọi là việc nhỏ! Kẻ chủ mưu việc này có liên quan đến yên ổn của
giang sơn Thiên Thành ta, ngươi thật tâm muốn ta diệt quốc tử thân?” Lôi Nhiên ngồi trở lại giường, tức giận trừng mắt, thân thể to lớn cường
tráng từ trên cao nhìn chằm chằm mặt Lâm Phong.
“Ngươi diệt quốc ta mới có thể đào tẩu nha, ta hy vọng ngươi thân tử
quốc diệt có gì không được.” Lâm Phong hừ một tiếng, nhìn hắn thản nhiên nói: “Hơn nữa, chuyện đã biết kết quả trước thì quá trình cũng mất đi
sự hấp dẫn, muốn ám sát ngươi thì đơn giản chỉ là phi tử và bên ngoại
của hài tử ngươi, chỉ có bọn họ mong ngươi chết để có chỗ đứng tốt, phải không? Lôi Vương ngay cả điểm ấy cũng không nghĩ ra thì ta nghĩ, thật
sự ngươi đã cách cái chết rất gần rồi.”
Từ trong sâu thẳm đôi mắt hiện lên sự u ám sắc nhọn, nữ tử này thông
minh đến nỗi chính hắn cũng thấy đáng sợ! Lôi Nhiên nằm lại trên giường, đột nhiên hỏi: “Ngươi rốt cục là ai?”
“Nếu như ngươi hỏi tên, vậy… Ta gọi là Lâm Phong.” Lâm Phong nhàn hạ
nhắm mắt lại, Lôi Nhiên lại không thể ngủ được, thỉnh thoảng quay đầu
nhìn nữ nhân bên cạnh đang ngủ, nhất định là ngươi chẳng hề đi ngủ.
Ngày thứ hai, kết quả thẩm vấn được trình lên, từ khẩu cung của Trịnh Phương, chủ mưu ám sát lần này là nhà mẹ của Dung Quý phi chủ mưu, Lâm
Phong vừa nghe đã nhớ ra cái cô Dung Phi này chính là nữ tử áo lục từng
thấy ở Trường Bàn Cung lúc đầu, giờ Lôi Nhiên đăng cơ, nàng cũng là Quý
phi rồi.
Lôi Nhiên trầm ngâm một lát, trong con mắt lộ ra hàn quang, gật đầu
ra hiệu, cho người trói Trịnh Phương lại tiếp tục đi về hoàng thành.
Thủ đoạn xử lý của hắn Lâm Phong không hỏi đến nhưng cũng biết là
không hề giống Bắc Thần Thiên. Lôi Nhiên trước khi đăng vị cũng không có nhiều thành tích, vì củng cố thế lực của mình trong triều hắn cưới vài
nữ tử có danh phận địa vị cao. Giờ hắn đăng vị còn chưa lâu, hậu cung đã nổi lên âm mưu quỷ kế, tranh đấu hãm hại, muốn giải quyết hết những nữ
này lại không hề dễ, chi bằng để quân cờ phía sau diệt tận gốc đi! Ồn ã
đến ám sát Lôi Nhiên, đây không còn là vấn đề nhỏ nữa.
Nhưng lời Trịnh Phương nói cũng chưa chắc có thể tin, hắn cũng có thể cố ý nói dối, năm đó Đát Kỷ hãm hại Khương hoàng hậu cũng không phải
dùng chiêu vu oan giá họa sao?
Bất quá Lâm Phong không có hứng thú với chuyện nữ nhân tranh đấu,
nàng chỉ cần sống tự tại thoải mái là tốt, mấy nữ nhân đó không đụng đến thì nàng cũng không có hứng thú động đến cả nhà họ.
Con đường rộng mở nối thẳng đến cửa thành, không bao lâu đại môn kinh đô Thiên Thành đã gần ngay trước mắt.
Đội xe ngựa trang trí vô cùng hoa lệ lại có phần trang nghiêm, ở cửa
thành trăm quan nghênh đón, ngoài ra còn cả vạn dân, bọn lính đứng thẳng thắn cung nghênh “Lôi Vương vạn tuế!” Thanh thế rất quảng đại, Lâm
Phong dù đi theo Bắc Thần Thiên khá nhiều nhưng tận trong xương tủy hắn
có sự thoải mái phóng khoáng, cũng không quá chú trọng nghi lễ nghi
thức, cho tới tận hôm nay Lâm Phong mới cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là
oai hùng đế vương!
Long xa rộng rãi, Lôi Nhiên trang nghiêm ngồi trong, một bộ mãng bào
màu tím, tóc đen bó cao, anh tuấn hơn người, đúng là hình tượng đế
vương, còn Lâm Phong mặc hắc y lười biếng ngồi bên cạnh hắn, ngáp liên
tục, quả thực là hai người hoàn toàn đối lập nhau.
Mặc dù nhiều ngày qua, Lôi Nhiên không còn tức giận với nàng, lúc này hắn lại buồn bực muốn chết, nữ nhân này cố ý phá hỏng không khí, phá
hỏng hình tượng của hắn! Hai người ngồi chung đúng là chẳng ra thể thống gì.
“Các khanh bình thân!” Lôi Nhiên cắn răng, trừng mắt nhìn Lâm Phong, thuận miệng quát.
Trăm quan đứng dậy, vừa nhấc mắt, lập tức đều hai tròng mắt đều lồi
ra, vốn là xe ở phía xa căn bản không nhìn rõ tình huống, giờ đến gần
mới phát hiện ra bên cạnh Lôi Vương còn có một hắc y nam tử biếng nhác,
mặc dù tư thái biếng nhác nhưng lại lộ ra một cỗ mị lực kỳ dị, đẹp mắt
làm cho người ta đui mù, mọi người không nhịn được nhìn hắn nhiều lần,
Lôi Nhiên chau mày, trong lòng không hài lòng.
“Hồi cung!” Vung tay lên, rèm xe buông xuống, ngăn lại những ánh mắt nóng bỏng bên ngoài.
Lâm Phong híp mắt ngáp, nhàn nhã như dù trời có sập cũng cùng không
quan hệ tới mình, Lôi Nhiên trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, trong lòng cuối cùng cũng thừa nhận thất bại.
“Này, mấy phi tử của ngươi còn nhận ra ta không?” Lâm Phong đột nhiên hỏi, nói đến việc hồi cung, nàng có một dự cảm rất không tốt, đột nhiên nhớ tới vị thái tử phi lúc đầu muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn, đôi mày dài nhăn lại.
Lôi Nhiên nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng, nhiu đôi lông mày anh
tuấn, cười hắc hắc nói: ” Khuôn mặt ngươi và Lam Phượng giống nhau như
đúc, lại cùng bổn vương hồi cung, ngươi nói các nàng có thể nhận ra
ngươi hay không?”
Lâm Phong “Ồ” một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp hàn quang chợt lóe, khóe môi giương lên.
“Lôi Vương, mời khách ăn cơm là ngươi, ngươi cũng đừng làm cho khách nhân như ta bị nữ nhân của ngươi ăn tươi nuốt sống.”
“Các nàng có thể nuốt ngươi? Lâm Phong, ngươi lại nói giỡn với bổn
vương đi.” Lôi Nhiên hừ một tiếng, hiển nhiên là đã hiểu rõ Lâm Phong
tới một trình độ nào đó, nàng không ăn tươi nuốt sống người khác thì
thôi, nàng mà bị người nuốt? Nếu thế, hắn nhất định sẽ chọn đại lễ cúng
bái người kia!
Lâm Phong cũng cười hắc hắc: “Lôi Vương, ngươi chớ quên, lúc đầu bổn
vương cam đoan không ai động đến ta thì ta sẽ an phận, nhưng nếu có
người tới chọc giận ta, lỡ xảy ra việc gì thì ngươi cũng chớ trách.”
Lôi Nhiên chỉ cảm thấy da đầu dường như hơi tê dại, từ đêm qua nghe
Lâm Phong chậm rãi nói ra hình phạt tàn khốc này, hắn đã biết thủ đoạn
Lâm Phong tàn nhẫn đến thế nào rồi, tuy nói hắn không tận mắt thấy nàng
động thủ nhưng hỏa đạn của nàng khi bùng nổ cũng chết đến ngàn người! Nữ nhân này lại mày không nhăn, mặt không đổi sắc chút nào!
Hắc ám, máu lạnh dường như là danh từ để ám chỉ nữ nhân này rồi.
Nhưng nữ nhân của đế vương, nếu như thủ đoạn không tàn nhẫn thì làm
sao có thể đứng ngang hàng cùng bậc quân vương? So với nàng thì mấy nữ
nhân ngực to mà ngu ngốc ở trong cung có là gì? Trong ánh mắt Lôi Nhiên
nhìn Lâm Phong lộ ra tia sáng khác thường, đôi môi hé mở, khẩu khí rất
ôn hòa.
“Ngươi yên tâm, có bổn vương, ai cũng không thể động đến ngươi!”
“Lôi Vương, ngươi không thể yên tâm, cho dù có ngươi, cũng không ai
có thể ngăn cản ta muốn giết người!” Lâm Phong cười rất tà ác, nhưng
đáng chết là không biết sao Lôi Nhiên lại thấy thuận mắt cực kỳ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...