“Công chúa, chúng ta đã chiếm lĩnh được bến đò Thiên Lục, tùy thời có thể xông thẳng tới hoàng cung!” Trên mũi một chiếc thuyền ở bến đò
Thiên Lục, một bạch y nữ tử đeo đai lưng đi ra, thấy vậy rất nhiều nam
tử chung quanh lập tức ngây dại! Thiên hạ dĩ nhiên có bậc tuyệt sắc
dường này, lại thông hiểu đạo nghĩa, ôn nhu chu đáo, binh lính Tập Lan
vì cô công chúa ấy mà kiêu ngạo, khăng khăng một mực theo sát nàng.
Lần này Tập Thái Thanh cùng Dịch Bắc Phi “binh hành hiểm chiêu”, nàng xuất đại hiểm chiêu công tiến chiếm lĩnh bến đò Thiên Lục, do lúc này
bến đò là địa phương thủ binh bạc nhược yếu kém nhất. Mà vì tín nhiệm
của mọi người, Dịch Bắc Phi đã tự mình mạo hiểm đi trước chỉ huy tấn
công thành, nàng biết chuyến này đi tất nhiên lành ít dữ nhiều, nhưng vì quốc gia, nàng không cách nào ngăn cản!
Tập Thái Thanh hít sâu một hơi, thản nhiên hỏi: “Thám tử đã trở về chưa?”
“Công chúa, hắn đã ở dưới thuyền chờ đợi.”
Tập Thái Thanh thân thể run rẩy đi xuống thuyền, thấy một tiểu binh
nằm sấp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, khiếp đảm không thôi. Nàng
cau mày, trong lòng chấn động, ước chừng đã biết chuyện trở nên thế nào.
“Công chúa! Dịch tướng quân chết trận, viện binh của Bắc Thần Thiên đã tới, chúng ta sợ rằng…”
Dù có chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi nghe được câu “chết trận “, Tập Thái Thanh vẫn không nhịn được lảo đảo, Dịch Bắc Phi có thể nói là ân
sư về quân sự lý luận của nàng, nghe tin người chết, nào có thể không bi thương đây?
“Thi thể tướng quân đâu? Có mang về không?”
“Tướng quân bị yêu pháp của Bắc Thần Thiên gây thương tích, đã hóa
thành tro bụi, hài cốt không còn rồi!” Người đang đứng miễn cưỡng đáp.
Tập Thái Thanh lần nữa kinh hãi, vì Dịch Bắc Phi đau thương, cũng vì
“yêu pháp ” của Bắc Thần Thiên, tiểu binh trên mặt đất run run đột nhiên lại nói:
“Công chúa, Bắc Thần Thiên không biết đã luyện được công phu tà môn
nào mà hướng dưới thành ném mấy chục bao tròn tròn lớn nhỏ, sau đó rơi
đến người chúng ta rồi phát bạo, giống như bị nội lực áp lên người, rất
nhiều binh lính không có phòng bị, lập tức bị đánh cho tứ chi phân tán.
Bắc Thần Thiên thật sự có yêu pháp! Công chúa người tuyệt đối không thể
đi chịu chết được!”
“Có thật không ?!”
“Công chúa, là thiên chân vạn xác, đáng tiếc tiểu nhân cũng không ở
gần đó nên không thấy bộ dáng Bắc Thần Thiên thi triển yêu pháp, nhưng
chúng ta đúng là bị yêu pháp của hắn gây thương vong thảm trọng!!!” Tên
đó nói, trong lòng dường như còn sợ hãi, thở hỗn hển hai hơi mới nói
tiếp: “Mặt khác, Nam Cung Xuy Tuyết cũng dẫn người tới, trốn đi được chỉ có một vài huynh đệ chúng ta, công chúa không tin có thể đi hỏi bọn
hắn.”
Xem trên mặt đất binh lính đó cúi đầu lạnh run người, bộ dáng là
khiếp đảm, xem ra đã bị dọa sợ, nhị tướng nói: “Lúc trước đích xác có
vài tên lính đào ngũ, bất quá đã khá xa rồi, tình huống không nói rõ
được.”
Tập Thái Thanh nghe vậy trầm mặc trong chốc lát nói: “Ngươi trước lui xuống đi.” Vừa đối với binh lính bên cạnh nói: “Ngươi chiếu cố hắn, để
hắn nhớ lại chút ít chuyện tình liên quan đến yêu pháp của Bắc Thần
Thiên.” Một binh lính lên tiếng đỡ lấy tên kia kéo đi, lúc này phía sau
Tập Thái Thanh đột nhiên xuất hiện hai nam tử trẻ tuổi, đều là gương mặt đao thước một bực, anh tuấn bất phàm nhưng lại lộ ra sát khí.
Tập Thái Thanh cười khổ: “Tả hữu nhị tướng, các ngươi nói cho ta
biết, trận này chúng ta còn đánh tiếp sao?” Nếu như Bắc Thần chiếm được
thần binh, hơn nữa còn có “yêu pháp “, vậy bọn họ như nào đấu nổi?
Một người mặt không chút thay đổi, lạnh lùng thốt: “Hết thảy nghe theo công chúa phân phó.”
Người kia nói: “Tóm lại hai thuộc hạ đã y lệnh tướng quân phải bảo vệ công chúa, nhất định vẫn đi theo công chúa!”
Tập Thái Thanh cũng biết tử chiến vốn là chiến đến cùng, hỏi thì sao
mà không hỏi thì sao? Dưới tình thế này, không thể không đánh! Lúc này,
nàng ra lệnh cho người hạ thuyền cập bờ, lần này xuất hành đại bộ phận
binh lực cũng là trên tay nàng, cuối cùng đứng lên còn lại không ít.
Thiên Lục nơi ngã tư đường đã không còn ai, người người đều ở trong
nhà cầu khẩn ngàn vạn lần không bị đánh vào nhà mình, Tập Thái Thanh
đứng ở trước mặt binh lính phát lệnh, nên biết năm vạn đại quân không
phải số lượng nhỏ, nếu như có thể thuận lợi tiến công, đám người Bắc
Thần Thiên dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng!
Tập Thái Thanh cũng không phải lần đầu dẫn binh, từ lúc theo Dịch Bắc Phi ra chinh chiến nàng đã mang binh thi hành mấy nhiệm vụ, người trong quân cũng quen thuộc nàng – chủ tử thông minh, đương nhiên chính thức
biết thân phận nàng cũng không nhiều. Sau, mọi người tấm tắc nói Tập
Thái Thanh là nữ tướng đệ nhất Ân Tang, cho dù nàng chưa bao giờ vang
danh.
Tập Thái Thanh vốn là một nữ tử ưu quốc ưu dân, cùng Lâm Phong tiểu nhân của chúng ta vốn là hai loại người hoàn toàn bất đồng.
Nàng điều binh thành thục, chỉ huy phân công ba đạo nhân mã đi trước
đoạn đường ngoài thành, phân tán đều từ đường nhỏ đi trước đến cửa thành để ngừa bị diệt, chính mình dẫn người tại bến đò chờ đợi báo tin, do
nhị tướng không đồng ý cho nàng mạo hiểm. Tập Thái Thanh cũng biết tầm
trọng yếu của chính mình, nàng là hi vọng cuối cùng của Tập Lan! Vốn là
thế, nàng không đành lòng thương tổn dân chúng nên ra lệnh cho thủ hạ
tướng sĩ không được kinh động người trong thành, cứ theo đoạn đường
thẳng hướng cửa thành mà đi, chỉ cần trong ứng ngoài hợp, không sợ Bắc
Thần Thiên không thúc thủ chịu trói!
Đợi Tập Thái Thanh lên thuyền rồi, tên tiểu binh ban nãy xụi lơ phát
run trên mặt đất đột nhiên đứng lên, khóe miệng câu khởi nụ cười lạnh có chút tà mị.
“Thật đúng là một công chúa cao cao tại thượng, cũng có chút suy nghĩ.”
“Ngươi chẳng lẽ đồng tình nàng?” Bên cạnh là tên binh lính khác cũng đè thấp âm thanh cười nói.
Người nọ hừ lạnh một tiếng: “Chê cười, trong từ điển của Lâm Phong ta chưa từng có hai chữ đồng tình, rơi vào tình huống nào cũng là do năng
lực chính mình, nếu sinh nhầm thời loạn thế thì chỉ có thể “thắng làm
vua thua làm giặc” thôi, muốn làm thánh nữ sao? Cũng không khỏi đánh giá mình quá cao đi.”
Tên nam nhân trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, rốt cục thở dài: “Thiên đến tột cùng sao lại tìm được loại nữ tử như ngươi, bội phục bội phục, nếu
như ngươi là một nam nhân, ta sợ Thiên từ đầu mới gặp đã giết ngươi để
miễn trừ hậu hoạ.”
Lâm Phong nhún nhún vai bàng quan nói: “Đây là phương pháp ổn thỏa
nhất không lưu lại hậu hoạ, nếu đổi lại là ta thì ta cũng phải làm như
vậy.”
Nam nhân đó lại một lần nữa trừng mắt to nhìn nàng, ngay cả than thở
cũng không nổi rồi: “Ngươi cùng Thiên thật đúng là trời sinh một đôi,
sinh tử của bản thân mình mà cư nhiên coi như trò chơi vậy.”
“Sợ cái gì, dù sao cũng không phải là thật, mà nếu là sự thật ta sớm
đã trốn được mười vạn tám ngàn dặm ở ngoài rồi. Ví như chuyện ngươi với
ta lúc này mà bại lộ, ta một cước đem ngươi đá văng lên thuyền bọn họ,
rồi thừa dịp hỗn loạn khi bọn họ vây bắt ngươi mà chính mình chạy trốn.” Lâm Phong vốn là tên tiểu nhân điển hình, nàng luôn không oai phong lẫm liệt, hơn nữa còn rất sợ chết, nàng chỉ hành sự trong tình huống chính
mình nắm chắc, nếu không nắm chắc, việc trốn chạy giữ mạng nhỏ thì nàng
chắc chắn là người đầu tiên làm.
“Ngươi… Ngươi quả thực là…” Vô sỉ đến cực điểm! Hắn đã không tìm nổi
từ ngữ nào để hình dung nữ nhân này nữa, bất quá nữ nhân này có thể đoán được ý nghĩ của Thiên, hơn nữa nàng lại cùng Thiên phối hợp rất ăn ý.
Lúc mới gặp nữ nhân này còn tưởng rằng nàng rất đứng đắn, cao khiết,
hiểu rõ bản chất của nàng mới thấy cực độ kinh ngạc!
Lâm Phong biết hắn muốn nói gì, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
“…” Không có cách nào, hắn nghĩ nếu dân chúng Bắc Thần mà biết được
vẻ mặt của vị thánh nữ cao khiết mỗi ngày như xuân phong mỉm cười, thi
xá ân đức cho mọi người, phân phát bánh bao,… lại là người như thế,
không biết có thể không… tập thể bạo phát ??!!
Thấy Lâm Phong sắc mặt âm trầm mà trừng mắt nhìn hắn, nam nhân vội
vàng cười ha ha nói sang chuyện khác: “Ngươi sao biết ý định của Thiên?” Nữ nhân này hai tròng mắt giống như lão ưng vậy, như tùy thời cũng có
thể nuốt sống hắn, mỗi ngày Thiên đều phải đối mặt với ánh mắt này sao?
Mặc niệm ba giây trước…
Lâm Phong trầm ngâm một chút, cười lạnh nói: “Bởi vì chủ ý này vốn là của ta, Thần Thiên chỉ phối hợp mà thôi.” Gặp hắn dùng ánh mắt tò mò
nhìn nàng, Lâm Phong giải thích: “Đêm qua ta ở ngoài thành thí thuốc nổ, kết quả ta phương binh lính kích động, đối phương lại không có động
tĩnh gì nên ta cảm giác kỳ quái.”
“Tập Lan lần này binh lực tổng số sáu vạn, nhìn thấy sự nổ tung mạnh
mẽ của bom, cho dù trong quân doanh có trấn tĩnh như nào thì cũng sẽ có
náo loạn một trận, đáng tiếc là một chút phân tranh cũng không có! Nếu
không phải binh lính toàn bộ được ôn dịch, đó là không có nhiều như vậy
người, hơn nữa đại tướng nhất định ở nơi nào, trấn áp thôi số ít bạo di
chuyển người.”
“Nếu nhân số không đủ thì cũng chỉ có một cách giải thích là bọn họ
đã chia binh làm hai hướng giương đông kích tây. Tập Lan trừ Dịch Bắc
Phi có thể cầm binh đánh trận còn có cửu công chúa Tập Thái Thanh, không phải nàng thì là ai? Hơn nữa Thiên Lục ba mặt đều là núi, tiến công
đường núi tương đối khó khăn, không thể một hai ngày là chạy tới được,
chỉ có đường thủy là bọn họ có thể lên bờ.”
Nói tới đây, Lâm Phong lạnh lùng cười: “Nàng không phải muốn giương
đông kích tây sao? Chúng ta cũng bồi nàng chơi đùa một chút! Dịch Bắc
Phi chết trận, bọn họ nhất định biết Thần Thiên ở bên kia, hơn nữa viện
binh của Xuy Tuyết cũng đã ở bên kia, vừa lúc xáo trộn chúng ta hoàn lại có một đạo của ngươi viện binh chuyện tình, cảm giác của con người khá
là kỳ quái, thấy rằng bên kia người đã chết thì nhất định bố trận đó mới là cường đại nhất, đây là cảm giác mà bất cứ người thông minh nào cũng
đều không thể tránh được.”
Có cảm giác cũng không quá lo, nhưng nếu y thảy theo cảm giác để di chuyển mà không dùng lý trí, như vậy thật đáng sợ!
Tập Thái Thanh dù có lợi hại cũng chỉ là một nữ tử của thời đại cũ
từng đọc qua rất nhiều binh thư. Có lẽ trước chiến trường giao phong,
nàng ta có thể thắng được Lâm Phong, nhưng luận về phương diện tâm lý
chiến tranh nàng ta tuyệt đối không bằng, hơn nữa còn vô thanh vô thức
mà bước vào bẫy rập tâm lý của Lâm Phong.
“Sau, ta tới chỗ này chờ ngươi cùng hội hợp, bất quá cũng là Thần
Thiên an bài tốt, nếu không có viện binh của các ngươi, không biết chúng ta phải cùng Dịch Bắc Phi và Tập Thái Thanh đánh qua đánh lại bao nhiêu ngày nữa!”
“Ngươi sao biết ta mang binh tới đây?”
“Lúc bắt đầu ta không có cảm giác, bất quá về sau lại nghĩ, Thần
Thiên đã tính trước thì nhất định sẽ có nắm chắc, giết chết Dịch Bắc Phi mà không có phục binh thì như thế nào có thể đây?” Lâm Phong nói không
nhịn được rồi, thấp giọng lạnh lùng nói: “Đừng hỏi nữa, Tập Thái Thanh
ra rồi!”
Đột nhiên nghe thám tử báo lại: “Công chúa, Bắc Thần Thiên lại lấy
yêu pháp đả thương người, uy lực yêu pháp quả thực rất cường đại! Bên ta tổn thất thảm trọng!”
Tập Thái Thanh nhất thời không có chủ ý, suy nghĩ một chút quay đầu
đi xem phía dưới thuyền, tên lính còn đang quỳ trên mặt đất lạnh run.
Nàng thầm nghĩ hắn cũng thật đáng thương, nhưng là chiến tranh, cũng chỉ có thể đi hỏi hắn tình huống yêu pháp như thế nào.
“Ngươi nói rõ ràng xem yêu pháp của Bắc Thần Thiên vốn là thế nào?”
Tên tiểu binh trên mặt đất, tựa hồ sợ hãi khi nàng tới gần nên càng
thối lui về sau, trong miệng tựa hồ lầm bầm nhớ lại nói cái này cái kia… Tập Thái Thanh nghe không rõ ràng lắm, liền cúi đầu.
“Ngươi nói cái gì, từ từ nói, nói rõ ràng xem.”
“Ta muốn nói… ngươi thật sự là một nữ nhân ngu ngốc!” Âm thanh lãnh
khốc không mang theo độ ấm, cùng ý cười châm chọc vang lên, Tập Thái
Thanh cảm thấy trước mặt thanh quang chợt lóe, một bóng ảnh đã hướng
nàng xông tới! Nàng bị tiếng gió xẹt qua làm kinh sợ, nhất thời không
phản ứng được gì, khóe miệng Lâm Phong câu khởi một tia cười tàn khốc,
đó chỉ trong một cái chớp mắt! Giết người trong nháy mắt, vậy là đủ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...