Giấc Mộng Giang Sơn

Bên hồ có mấy nam nhân nhìn thấy tình huống như thế rối rít nhảy
xuống nước, hồ nước vốn rất thanh tĩnh lập tức diễn ra màn trình diễn
anh hùng cứu mỹ nhân, hết thuyền này đến thuyền khác kéo đến địa điểm
vụ án phát sinh, mấy nam nhân kia theo hướng thiếu nữ rơi xuống nước
mà bơi tới, Lâm Phong không khỏi nhướng mày, thở dài một tiếng.

Đột nhiên nghe thấy bên cạnh cũng có người thở dài, quay đầu lại nàng nhìn thấy Bắc Thần Thiên, run run một hồi thiếu chút nữa cười thành
tiếng, đồng loại chính là đồng loại, ngay cả thời điểm than thở cũng
giống nhau.

Lúc này Bắc Thần Thiên cũng như nàng tâm tình thoải mái, biết Lâm
Phong không thích nói nhiều, lông mày tuấn lãng nhảy lên, hướng phía Nam Cung Xuy Tuyết và người lái thuyền nói: “Còn chờ cái gì? Cứu người lên
thuyền mau!”

Thật ra Bắc Thần Thiên đâu có thương tiếc một mạng, nữ nhân này sống
hay chết vốn không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ muốn mau chóng rời
thuyền đi, nhưng hôm nay chuyện hắn đi du ngoạn phải giữ bí mật, nếu
thân phận bị truyền ra ngoài, đối với danh tiếng hoàng đế về sau sẽ cực
kỳ không tốt.

Mặc dù đáp ứng cứu nàng ta lên thuyền, nhưng thời điểm những nam nhân kia ba chân bốn cẳng đưa mấy cô nương lên thuyền an toàn, hai người bọn họ vẫn như cũ lạnh lùng yên lặng ở đầu thuyền, dường như đang ngắm
phong cảnh, ngay cả Nam Cung Xuy Tuyết cũng nhướng mày đứng ở đầu thuyền bên kia, một chút ý tứ hỗ trợ cũng không có.

Người lái thuyền đã hành nghề được mười mấy năm rồi, việc xử lý cấp
cứu người bị rơi xuống nước rất tinh tường, nhấn vào bụng cô nương này,
sau khi ho ra nước thì người sẽ không còn đáng ngại nữa. Mấy thị nữ cũng trước sau tỉnh táo lại, vẻ mặt mịt mờ.

“Cô nương tỉnh, may là thời gian rơi xuống nước không lâu, nên không
nghiêm trọng.” Mấy người vừa nói vừa có chút trách cứ nhìn về phía ba
người Lâm Phong ở bên kia, tựa hồ nói ba người hắn thật sự máu lạnh,
nhìn một cô nương xinh đẹp như thế nhưng không có chút lòng thương hương tiếc ngọc nào.

Thuyền trở về bên bờ, để cho vị tiểu thư kia cùng mấy thị nữ xuống
thuyền, trên bờ có một phụ nhân mặc hoa y vừa thấy nàng tiến vào, lập
tức ôm nàng khóc rống lên, “Con của ta a! Số mệnh con thật khổ!!!” Nói
như vậy không biết là người này có biết sự việc rơi xuống nước không,
hay là đang nói đến ẩn tình khác. Các thị nữ đứng một vòng chung quanh
lại khóc lóc thở dài, Lâm Phong nhìn trang phục đoán chắc họ không phải
là tiểu gia đình cùng đi bơi hồ, chỉ tính số nha đầu theo hầu cũng làm

cho người khác sợ đến chết!

“Tiểu thư mới rơi xuống nước!!!” Tiểu thư đó để mặc cho phụ nhân ôm
nàng khóc lóc hồi lâu, hai nam tử trẻ tuổi vội vàng tiến lại gần, thấy
người thiếu nữ bình an vô sự lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư
chớ để lão gia lo lắng nữa, ngài mới biết tiểu thư một mình đi ra ngoài
bơi hồ đã mắng bọn nha đầu rất lâu, tiểu thư xin hãy mau mau theo chúng
ta trở về.”

Vị tiểu thư thở dài một tiếng, trên gương mặt tái nhợt sinh ra mấy
phần bất đắc dĩ: “Tam ca đã qua đời, tất cả bọn họ đều hướng vào ta, ta
tại sao lại sinh ra trên cõi đời này, không bằng chết đi coi như xong…”

Mấy thị nữ dường như là cùng nàng lớn lên từ thủa nhỏ, rối rít ôm lấy nàng khóc lóc.

Vị tiểu thư thấy phụ nhân cùng các nha đầu đã ngừng khóc, đi tới
thuyền bên này, đối với những nam nhân cứu mạng mình làm lễ: “Thái
Thanh tạ ơn các vị công tử đã cứu mạng.” Rồi hướng về phía mũi thuyền
Lâm Phong ba người nhẹ nhàng xá lạy: “Tạ ơn ba vị công tử cứu giúp.”
Ngôn ngữ trong khi nói quả nhiên là làm rung động lòng người, người này
nhiều lần nhìn lén Lâm Phong, làm như phát hiện ra cái gì, trong lòng
Lâm Phong không khỏi chấn động, thầm nghĩ nữ nhân này sợ rằng không đơn
giản như vậy.

Nhìn thấy mấy nam nhân đã cứu nàng ‘hồn bất thủ xá’, mãi mới phục hồi tinh thần vội vàng đáp lễ.

Phụ nhân kín đáo đưa cho những nam tử đã cứu người một chút bạc,
những người đó từ chối không nhận, thấy đôi mắt đẹp của vị tiểu thư Thái Thanh mỉm cười nhìn bọn hắn mới vội vàng nhận bạc, bước nhanh đi.

Không nghĩ tới hiệu ứng mỹ nhân lại có hiệu quả như vậy, ngày nào
nàng cũng phải đi giả trang một phen, không biết tác dụng như nào, Lâm
Phong buồn cười nghĩ, nhưng Thái Thanh này có bộ dáng băng thanh ngọc
khiết thực để cho Lâm Phong ghét mà, Bắc Thần Thiên đối với nàng ta
cũng không có hảo cảm, nàng ta nói cám ơn rồi trở về trả lễ trực tiếp
cho người lái thuyền.

Ai ngờ bọn họ vừa mới ra xa bờ, đột nhiên có một trận đại loạn, từ
trong đám người nhô ra mười mấy võ sĩ áo đen, xông thẳng hướng vị tiểu
thư mà đến.


Thanh y nam tử thần sắc không thay đổi, hét lớn: “Bảo vệ tiểu thư!”
Trước sau rút đao ra xông lên, song phương cùng đấu, nhất thời đao quang kiếm ảnh lóe không ngừng, đây rõ ràng là ám sát!

Mấy nam nhân kia thuần thục hộ vệ cho Thái Thanh tiểu thư, Lâm Phong
thấy miệng nàng giật giật, thần sắc lóe ra vẻ thản nhiên, gặp loại sự
tình này lại không sợ hãi! Nhìn lại những thích khách kia, vốn đang
chiếm thế thượng phong, lúc này lại bị bọn nam tử phía sau bố trí thế
trận đánh tan, rơi xuống thế hạ phong, ý muốn ám sát đã không thực hiện
được.

Bắc Thần Thiên cùng Lâm Phong vào khoang thuyền, đột nhiên cảm thấy
thân thuyền truyền đến một trận chấn động, trên mặt hai người đồng thời
xuất hiện vẻ ngoan lệ.

Có người đục thuyền! Mới vừa rồi thuyền của tiểu thư bị kia lật hiển nhiên cũng là do có người đục!

Những người này nếu không động đến họ, bọn họ sẽ mặc kệ trận ám sát
này, thần sắc Lâm Phong bỗng dưng lãnh khốc cực điểm, nhấc tay lên, cán
chèo của người lái đã ở trong tay nàng. Lâm Phong hung hăng đâm xuống
phía dưới, cán chèo giống như mũi tên bén nhọn ghim phập xuống! Dưới
thuyền nổi lên một cái phao, chung quanh mặt nước là một mảnh đỏ lòm.

Lúc này từ dưới nước đột nhiên nổi lên bảy tám hắc y nhân, Bắc Thần
Thiên nhảy nhảy lông mày, trên tay vỗ ra một chưởng. Lâm Phong vọt đến
phía sau Bắc Thần Thiên cùng Nam Cung Xuy Tuyết, mấy cái ám chiêu ——
nàng tự nhận không phải là đại cao thủ, nàng chỉ thích hợp với ám sát,
loại đánh nhau quang minh chánh đại này tốt nhất là núp ở phía sau Bắc
Thần Thiên.

Trên bờ, chung quanh sớm đã chả còn người xem, vì bảo vệ tánh mạng mình, họ đã chạy đi cách xa vạn dặm.

Không lâu lắm, toán người ám sát ở trên bờ đã bị ‘dọn dẹp sạch sẽ’,
Bắc Thần Thiên cùng Nam Cung Xuy Tuyết võ công lại càng không cần phải
nói, trên hồ xác chết trôi đầy, thuyền của ba người Lâm Phong đã bị nước tràn vào, cách bờ cũng khá xa, phía sau là núi, nhưng cũng còn cách một đoạn nữa, hơn nữa còn có mảng lớn cỏ lau.

Lấy võ công ba người muốn dung khinh công bay về bờ cũng không khó

khăn gì, nhưng nhìn thấy một người phía sau vị tiểu thư kia đang đi tới
khiến ba người từ bỏ ý nghĩ này.

“Mạt tướng đến chậm làm công chúa chấn kinh, thật đã phạm lỗi lớn.”

Người này không phải ai khác, chính là Dịch Bắc Phi! Lúc này những
người bên cạnh hắn cũng đổi trang phục thường dân, nhưng khí chất quân
nhân thì không cách nào che dấu được, hắn tới Phàn thành khi nào, vì sao Bắc Thần Thiên hoàn toàn không có chút tin tức!?

Sắc mặt Bắc Thần Thiên biến đổi, âm tình bất định, đột nhiên giãn
chân mày: “Tập Lan tụ hợp một lần cuối cùng, mục đích bọn họ đến đây
đoán chừng chính là ám sát ta.” Không tệ, chỉ cần Bắc Thần Thiên chết,
Tập Lan có thể gây nội loạn Bắc Thần, định ước đã vậy, quốc chủ chỉ sợ
cũng không giải quyết được gì.

Chẳng qua, không nghĩ tới hôm nay đi thưởng hồ lại gây ra náo loạn
lớn như vậy, đụng phải đúng lúc Tập Lan công chúa bị hành thích, sau đó
lại bị cuốn vào tình cảnh này. Lão Thiên thật đùa giỡn bọn họ quá mà, để cho Dịch Bắc Phi một cơ hội tốt như vậy.

“Dịch Bắc Phi chưa phát hiện ra chúng ta, mạt tướng xin đi đánh lạc hướng để bọn họ rời đi!” Nam Cung Xuy Tuyết chờ lệnh.

“Không thể, trước tiên đem thuyền ẩn giấu vào cỏ lau, rồi chúng ta
tìm đường lên núi, bọn họ nhất thời sẽ không qua được.” Bắc Thần Thiên
quyết đoán, lúc này nếu như bị Dịch Bắc Phi phát hiện ra, ba người họ
quả thật phải chết không nghi ngờ gì. Nguyên nghĩ tới đang ở Bắc Thần sẽ không có nguy hiểm, lại không ngờ tới chân trước mới ra cửa, chân sau
đã gặp sự ngoài ý muốn.

Lâm Phong đột nhiên hừ lạnh nói: “Có người đã nói rằng định ước có thể tin được a~~.”

Bắc Thần Thiên tự biết đuối lý, cười khổ: “Nàng đừng châm chọc ta nữa.”

Sao không phát hiện sớm, sớm nhảy cầu trốn đi, đoán chừng lên bờ sau
cũng là bị người của Dịch Bắc Phi bắt, đến lúc đó hành tung của bọn họ
tất nhiên sẽ bị lộ, hơn phân nửa thân thuyền bị nước tràn vào, sớm đã
chống đỡ hết nổi. Lúc này, trên bờ mơ hồ bóng người chớp động, hơn nữa
còn hướng một vòng quanh bờ bao vây, xem ra là từ dân tình biết được tin tức, có người tướng mạo hệt Bắc Thần Thiên cùng Nam Cung Xuy Tuyết đã
xuất hiện, nghĩ không bị người phát hiện ra cũng khó.

Nam Cung Xuy Tuyết cắn răng nói: “Thiên, ta thử phá vòng vây đi ra
ngoài, nếu như thành công lập tức dẫn nhân mã tới cứu, nếu như ba người
một nhóm cùng đi mà bị bắt chỉ sợ sẽ không có người nào biết được tin
tức của chúng ta.”

Lâm Phong trong lòng thất kinh, Nam Cung Xuy Tuyết đối với Bắc Thần
Thiên hẳn là khăng khăng một lòng, không trách được Bắc Thần Thiên thẳng thắn tín nhiệm hắn, đến tột cùng hai người đã phát sinh chuyện gì, Lâm

Phong có chút hứng thú.

Lâm Phong không đợi hắn nói hết đã lạnh lùng nói: “Ngươi quyết định
cũng nhanh đi, chẳng lẽ chờ cùng nhau bị bắt lại không được?”

“Điện hạ, ta nhất định sẽ sống dẫn người trở lại!” Nam Cung Xuy Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn, khẽ cắn răng phi thân nhảy xuống thuyền, thân
ảnh màu trắng từ từ mơ hồ rốt cục không nhìn thấy nữa.

Trên hồ nhiều thanh âm ầm ỹ, mấy chiếc thuyền lớn đã như ẩn như hiện, Lâm Phong cau mày: “Đuổi tới rồi.”

“Nàng có thể xuống nước không?” Bắc Thần Thiên hỏi.

“Biết một chút, ngươi muốn trốn bằng thủy lộ?”

“Bên này cỏ lau lớn lại dày đặc, bọn họ nhất thời sẽ không tìm được
chúng ta, trước tiên vứt thuyền, thừa dịp bọn họ đi tìm, ta trốn trong
núi.”

Lâm Phong suy nghĩ một chút: “Có muốn chia nhau hành động không, Xuy
Tuyết nói không sai, nếu cùng nhau bị bắt thì không ai có thể cứu.”

Trong mắt Bắc Thần Thiên hiện lên một chút do dự, rốt cục vẫn lắc
đầu: “Không, cùng nhau hành động còn có thể tương trợ, huống chi ta và
nàng cũng không làm vướng chân nhau.”

Nhìn thấy thuyền truy đuổi càng ngày càng rõ ràng, hai người nhảy
xuống, chìm vào trong nước, may là bốn phía nước cũng không quá đục, mở mắt thấy rõ ràng sự vật, lặng lẽ lẻn vào cỏ lau trốn đi, từ đó nhô đầu ra thở. Cỏ lau này ngày thường là nhiều mảng lớn gộp lại, dễ dàng che
dấu tai mắt người, mà thuyền hơi lớn chút căn bản là không vào được, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nhô lên, nghĩ đến rất xa.

Thanh âm Bắc Thần Thiên giàu từ tính đột nhiên ở bên tai nàng vang
lên ôn hòa: “Từ từ đi về phía trước, cắt đuôi truy binh rồi hãy nói.”

Lâm Phong lúc này mới phát hiện ra, vừa rồi khi nhảy xuống nước, tay
vẫn bị hắn nắm chắc, trong lòng có điểm quái dị, nhưng không thể nói lên là tại sao, lúc này sống chết trước mắt, người nào lại đi nghĩ nhiều
như vậy, túm lấy cỏ lau bên cạnh không để cho thân mình chìm sâu dưới
nước, nàng khàn giọng nói: “Dịch Bắc Phi tất nhiên mở điều tra trên diện tích rộng, ra khỏi nơi này chúng ta sẽ an toàn, chẳng qua là bên kia
đỉnh núi hình như là hang ổ của bọn thổ phỉ, chẳng lẽ ngươi thấy đi làm
thổ phỉ là rõ ràng hợp lý?”

Bắc Thần Thiên lắc đầu cười nói: “Lúc này đâu tính được nhiều như vậy, so với bị Dịch Bắc Phi lấy đầu thì vẫn tốt hơn.”

Lâm Phong cười cười, trong lòng cũng bội phục nam nhân này, chuyện
sống chết trước mắt lại tỉnh táo đến vậy, phải chạy trối chết lại so
sánh với đi du ngoạn a~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận